Chương 109 Hoàn chính văn
Mùa đông lạnh giá ở kinh thành đã đến, sau tháng mười một, mấy trận tuyết lớn liên tiếp rơi, những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả suốt đêm, sáng sớm tỉnh dậy, tuyết trong sân đã dày đến một thước.
Cố Chiêu trước đây lớn lên ở phương Nam, chưa từng thấy trận tuyết lớn như vậy. Sau khi dậy, đọc xong bài khóa sớm, cậu đứng dưới hành lang ngắm tuyết. Tuyết trắng phủ mái ngói xanh, những giọt nước đọng trên cổng chảy thành các cột băng trong suốt óng ánh.
Cố Trường Thông hôm nay cũng được nghỉ ở nhà, dùng bữa sáng qua loa, vốn định kiểm tra bài học của Cố Chiêu dạo gần đây, nhưng thấy cảnh tuyết hiếm có, bèn để cậu thưởng thức một lát.
Từ sau kỳ thi khảo mãn vào tháng năm, Cố Trường Thông thăng chức thành Thị Lang của Bộ Lại, nhà họ Cố đã mua một căn nhà ở kinh thành. Đây là một khu nhà hai sân, có một cánh cổng hoa treo ngăn cách sân trước và sân sau. Cổng trước có đầy đủ tòa nhà chính và các phòng phụ, sân sau có dãy phòng ở hai bên, phòng chính còn có hành lang đi quanh. Căn nhà rộng rãi hơn nhiều so với căn nhà ở Phủ Châu. Vị trí cũng rất tốt, chỉ cách phủ Bộ Lại hai con hẻm dài.
Nhà họ Cố từ Phủ Châu vào kinh vốn túng thiếu, không có khả năng mua ngôi nhà hai sân ở vị trí tốt như vậy. Nhưng bạn cũ ở Bộ Lại là Thẩm Húc đã nhân dịp thuận lợi giúp đỡ, đúng lúc nhạc phụ của ông ấy từ quan rời kinh, liền bán lại ngôi nhà cũ với giá thấp cho ông.
Cố Trường Thông đã lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, hiểu rõ lý lẽ, ông mới đến không nên từ chối, đợi sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp để đáp lại ân tình này.
Đợi đến khi mặt trời phía Đông lên cao thêm chút nữa, tuyết trong sân dần tan, Cố Trường Thông đang định gọi Cố Chiêu cùng đến thư phòng thì nghe tiếng ngựa hí từ ngoài cổng vọng vào.
Chỉ trong chốc lát, một người thắt đai đen, mặc quan phục Lễ Bộ đi vào trong sân, cất cao giọng hô: “Thánh chỉ đến.” Cố Trường Thông cùng toàn bộ người trong sân lập tức quỳ xuống nhận chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, chỉ dụ Cố thị, con gái của Thị Lang Bộ Lại Cố Trường Thông, đoan trang đức độ, dịu dàng nhã nhặn, xứng đáng là mẫu nghi của muôn nước. Nay phong làm hoàng hậu. Thăng Cố Trường Thông lên Thái sư chính nhất phẩm, nhận chức vị, đồng thời cũng tôn vinh Cố phu nhân. Khâm thử.” Cố Trường Thông cúi đầu chạm đất, hai tay đón nhận quyển chỉ: “Tạ ơn hoàng thượng.” Đợi người truyền chỉ thúc ngựa rời đi, Cố Trường Thông mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Thái sư tuy là chức hàm, chỉ là tước vị hư danh của thân nhân quan chức, nhưng lại là bậc chính nhất phẩm.
Cố Nghi quả nhiên đã trở thành hoàng hậu… Cố phu nhân mừng rỡ rơi nước mắt: “Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ sớm trở về kinh thành!” Ngự giá thân chinh lên phương Bắc đã được mấy tháng, nay có thánh chỉ, đợi ngày trở về kinh thành sẽ tổ chức đại lễ phong hậu.
Cố Chiêu bên cạnh thấy vậy, liền cười nói: “Đến lúc đó mẫu thân lại có thể vào cung yết kiến rồi.” Trong lòng cậu cũng nhẹ nhõm phần nào, hóa ra “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc” mà a tỷ để lại cho cậu chỉ là do cậu suy nghĩ quá xa mà thôi.
Đến đầu tháng Chạp, đoàn người cuối cùng cũng đã trở về hoàng cung.
Cố Nghi vừa bước vào Hà Lạc điện, Đa Lạc cùng cung nhân cả điện đồng thanh quỳ nói: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương nương.” Cố Nghi liên tục kêu mọi người đứng dậy, sau vài câu xã giao, cô liền vào tẩm điện ngâm mình trong bồn nước nóng, rồi trùm chăn ngủ vùi suốt cả ngày.
Khi tỉnh dậy, cô nghe Đa Lạc nói: “Triệu thị có đến Hà Lạc điện, đã đến mấy lần, cầu kiến nương nương.” “Triệu thị?” Đa Lạc giải thích: “Hiện tại trong cung chỉ còn lại Triệu thị ở Kiêm Hà điện chưa rời cung, cô ấy nhắn trước khi đi muốn gặp hoàng hậu nương nương.” Trong lòng Cố Nghi đoán trước được cuộc gặp này cuối cùng cũng sẽ đến: “Truyền cô ấy vào.” Triệu Uyển vừa bước vào Hà Lạc điện liền hành lễ quỳ lạy: “Tham kiến hoàng hậu nương nương, thỉnh an hoàng hậu nương nương.” “Bình thân.” Triệu Uyển ngước lên nhìn Cố Nghi, thấy cô khoác áo váy đỏ sậm, cổ quấn áo lông trắng, sắc mặt tuy gầy đi đôi chút nhưng vẫn rất tươi tắn.
“Đại ân của nương nương, A Uyển đặc biệt đến để tạ ơn.” Nói rồi, cô ấy lại bái lạy một lần nữa.
“Đứng lên đi.” Cố Nghi thấy cô ấy mặc y phục nữ quan màu xanh, hỏi: “Ngươi làm nữ quan rồi sao?” Triệu Uyển khẽ mỉm cười: “Được bệ hạ ban ân, đặc biệt phong chức chưởng tịch của Ti tịch ti, cho phép về sống ở căn nhà cũ của Triệu thị ở Quận Thương, biên soạn văn chương của Triệu Kiết phu tử, lưu truyền hậu thế.” Đối với Triệu Uyển đây quả thực là nguyện vọng lớn nhất trong lòng cô ấy.
Cố Nghi khẽ thở dài: “Vậy thì tốt rồi.” Giữa hai người không còn gì để nói nữa.
Triệu Uyển ngước lên nhìn Cố Nghi lần nữa: “Nương nương bảo trọng, A Uyển xin cáo biệt.” “Ngươi cũng bảo trọng.” Nhìn bóng Triệu Uyển khuất xa, tảng đá lớn trong lòng Cố Nghi cuối cùng cũng hạ xuống.
Đại lễ phong hậu đã định vào ngày Tết Nguyên đán.
Sáu cục hai mươi tư ti trong cung gồm Thượng Cung, Thượng Nghi, Thượng Phục, Thượng Thực, Thượng Tẩm, Thượng Công luân phiên qua lại Hà Lạc điện. Vì Đa Lạc tuổi còn nhỏ nên bên cạnh Cố Nghi được sắp thêm hai nữ quan lớn tuổi hơn, một người họ Thôi, một người họ Sử, hỗ trợ chuẩn bị cho lễ phong hậu.
So với những chuyện lặt vặt ở Quả Thành, đại lễ phong hậu quả là đại sự quốc gia.
Cố Nghi mỗi ngày đều bận rộn không ngớt. Ngoài mấy việc cỏn con như thử lễ phục, định trang sức, dựa theo quy tắc trong cung thì cô còn phải ôn lại các nghi thức phong hậu, ghi nhớ tên và phẩm cấp của các phu nhân trong triều, rồi làm rõ các mối quan hệ phức tạp trong triều đình. Mấy ngày trôi qua, cô quả thực đã gầy đi nhiều.
Tiêu Diễn so với cô còn bận rộn hơn, vừa về kinh là phải xử lý hàng loạt công vụ chất đống mấy tháng qua, lại còn phải bổ sung điều lệ theo tấu chương của Bộ Lễ để chuẩn bị cho đại hôn nữa.
Hai người tuy cùng ở trong cung nhưng đã mấy ngày không gặp mặt.
Đêm nay cuối cùng Tiêu Diễn mới có chút thời gian.
“Hoàng thượng giá đáo.” Ngoài Hà Lạc điện truyền đến tiếng hô vang.
Nghe thấy tiếng hô, Cố Nghi liền bước ra cửa điện nghênh đón: “Tham kiến hoàng thượng.” “Bình thân.” Tiêu Diễn nhìn cô sắc mặt hơi nhợt nhạt, liền chau mày nói: “Mấy hôm nay đã vất vả cho nàng rồi.” Cố Nghi lắc đầu: “Chẳng đáng nói là vất vả, chỉ là có hơi rườm rà thôi.” Cô nhìn kỹ Tiêu Diễn, thấy hắn vẫn mặc triều phục, đầu đội mũ vàng, hiển nhiên là vừa từ tiền điện qua đây.
“Những ngày qua hẳn bệ hạ cũng nhiều việc bận rộn.” Tiêu Diễn kéo cô ngồi xuống bên bàn: “Chờ đến sau đại lễ phong hậu, chắc sẽ ổn hơn.” Đám cung nhân trong điện lặng lẽ lui ra ngoài.
Cố Nghi nhìn quanh một lượt, lập tức rướn đến gần, hôn nhẹ lên má hắn.
“Thần thiếp rất nhớ bệ hạ.” Tiêu Diễn thuận thế giữ lấy sau đầu cô rồi hôn lên môi cô.
“Trẫm cũng rất nhớ nàng.” Ánh mắt Cố Nghi sáng lên: “Bệ hạ theo thần thiếp vào đây, thần thiếp có thứ hay ho muốn cho bệ hạ xem.” “Ồ?” Tiêu Diễn nhướng mày, để mặc cô kéo hắn vào tẩm điện.
Trong điện nến hoa bừng sáng, hương ấm thoang thoảng.
Cố Nghi từ trong hộp gấm lấy ra một bộ bài mà cô đã tự tay vẽ trong lúc nhàn rỗi, định khoe với hắn một chút.
Quay lại thì thấy Tiêu Diễn đã cởi bỏ mũ vàng, tháo trâm, tự mình cởi triều phục, ném bên cạnh giường.
Cố Nghi: “Bệ hạ không chơi bài sao?” Tiêu Diễn: “Lát nữa đã.” Hai ngày sau, Cố Nghi đã quên mất chuyện bộ bài. Bỗng nhiên có người từ Xưởng thủ công đến tặng cô một bộ bài trúc. Những quân bài được mài từ các mảnh trúc mỏng, các góc cạnh được mài trơn tru, hoa văn trên đó nhìn qua đã nhận ra là từ những nét vẽ tay của cô, không biết họ đã dùng cách gì mà in được lên mảnh trúc.
Cố Nghi chơi một lát, lập tức nghĩ cách trả ơn, cô tranh thủ lúc rảnh đi đến nhà bếp tự tay làm một đĩa bánh sữa giòn, rồi sai người mang đến cho Tiêu Diễn.
Tiếng nhạc bên ngoài vẫn rộn ràng không dứt, pháo hoa vàng bắn lên trời đêm nổ rền vang.
Đêm nay không có gió hay tuyết, cả trong và ngoài thành đều sáng rực ánh đèn đuốc, trên những ngã đường đan xen, những chiếc lồng đèn đỏ treo lơ lửng, hàng trăm chiếc đèn trời từ từ bay lên.
Ngày đầu năm năm Vĩnh Hòa thứ tư, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa, người dân khắp nơi cùng chúc mừng hoàng đế và hoàng hậu cử hành đại hôn.
Hoàng đế và hoàng hậu đồng lòng, tình cảm sâu đậm. Từ đó về sau, năm tháng trôi qua, tình cảm vẫn không đổi, bên nhau đến bạc đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ suốt thời gian qua.
Phần chính văn đến đây là kết thúc rồi.
Tung hoa~ Cảm ơn các bạn đã đã luôn theo dõi mỗi ngày, thậm chí dậy từ sáng sớm để theo dõi chương mới, thật sự vô cùng cảm động.
Dẫu vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng mong rằng mọi người đều nhận được niềm vui và cảm thấy xúc động.
Trân trọng và được trân trọng, thấu hiểu và được thấu hiểu, yêu và được yêu.
Nếu có duyên thì hẹn gặp lại mọi người sau nhé!