Chương 2
Đường Lang nới lỏng dây cương, đi dọc theo cạnh một cái hố to trong khu đất nhiều đá tảng rồi xuống ngựa. Mồ hôi chảy thành dòng lờ mờ xuống cái cổ vạm vỡ đen tuyền của con ngựa, lấp lánh trong ánh nắng mai. Con ngựa đã chạy vất vả suốt đêm và bắt đầu run rẩy, mặc dù không phải do mệt quá hay lạnh.
Đường Lang nhét bím tóc dài vào dải khăn thắt lưng buộc quanh chiếc áo bào xanh. Hắn quỳ xuống, ngó vào cái lỗ. Bên trong, một cái hốc do đá sắp thành hàng mở toang vào một khoảng trống ngầm bên dưới đủ rộng để chứa nhiều người lớn. Nhưng giờ thì không một người có tâm trí bình thường nào lại muốn xuống đó. Một con rắn khổng lồ, dài bằng chiều cao của ba người, đang nằm cuộn mình khơi khơi dưới đó.
Đường Lang cảm thấy một nụ cười hiếm hoi không dưng nở trên gương mặt mình. Con rắn đã lớn lên một cách đáng kể, kể từ lần cuối hắn thấy nó. Hắn đứng lại mở một cái túi vải to ra khỏi yên ngựa, giữ nó theo chiều dài của cánh tay. Khi hắn đặt nó xuống đất, một giọt chất lỏng màu nâu ngả sang đỏ rơi ra từ đáy túi bẩn màu xuống cái hố. Con rắn bắt đầu cựa mình. Nó ngỏng cái đầu to chảng lên và thè cái lưỡi chẻ ra, thu lấy cái mùi của con mồi mới giết ở bên trên và cả kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của mình.
“Xin chào, người khách lạ”. Một giọng nói dịu dàng khẽ vang lên từ sau lưng Đường Lang. “Tôi thấy anh mang quà đến”.
Đường Lang quay lại thấy một dáng người nhỏ nhắn, trùm đầu đứng lên từ sau một đống đá. Hắn mỉm cười. “Tất nhiên. Tới thăm mà đi tay không thì thật là khiếm nhã. Tôi không muốn làm bạn hay bạn của bạn bị thất vọng”. Đường Lang hất đầu về phía cái hố.
Bóng người tiến tới. “Tôi chưa hề thấy bạn làm tôi hay bạn của tôi buồn lòng bao giờ. Bạn luôn luôn hào phóng quá. Tôi đã không mong rằng bạn sẽ đến trong vài ngày nữa. Mọi việc thế nào?”.
Đường Lang đáp, “Mọi việc thật tốt đẹp”.
“Vậy là chúng ta giữ kịp thời gian biểu chứ?”.
“Thật ra là đi trước thời gian biểu”. Đường Lang đáp, “Và tôi thích giữ nó như vậy. Bạn biết là tôi ghét phí mất thời gian lắm”.
“Tôi cũng ghét lắm. Về mặt này bạn giống cha mình lắm”.
Đường Lang cau mày.
Bóng người khựng lại, “Tôi xin lỗi vì lỡ nhắc tới điều đó. Sao bạn không trao quà cho tôi đi nào? Lần này bạn mang gì đến vậy?”.
“Một món quà nho nhỏ có ý nghĩa với hoàng thượng, nhưng tôi sẽ cảm thấy vui hơn rất nhiều nếu nó trong tay của bạn”. Đường Lang ra dấu về phía cái bao. “Nào, hãy mở ra đi”.
Bóng người quỳ xuống và vươn một bàn tay bé xíu vào trong bao, mò quanh. “Nó có phải là món mà tôi nghĩ đến không?”.
Đường Lang gật đầu.
“Quả là món quà chu đáo! Thật tình bạn không cần phải làm vậy đâu. Món này sẽ làm bạn trả giá đắt lắm đó, bạn biết mà”.
Đường Lang nhún vai, “Bạn là người xứng đáng nhận nó”.
Bóng người trùm đầu cúi chào, “Cám ơn bạn rất nhiều. Tôi biết mình phải làm gì với nó rồi”.
Bóng người lôi cái đầu đầm đìa máu me của Đại Sư ra khỏi cái bao rồi thả nó xuống hố.