Chương XI CUỘC ĐẤU GIỮA BIỂN
Tàu “Xanh Antôniô” tiếp tục đi thêm theo hướng của mình một hai phút nữa thì đoán ra ý định của đối phươn. Thấy mũi tàu “Macgaret” sắp sửa chọc vào hông tàu mình, chúngliền đè lên tay lái, và tàu “Xanh Antôniô” rẽ sang bên. Kết quả là đáng lẽ phải đầm vào tàu “Xanh Antôniô” thì tàu “Macgaret” lại lao hụt, cà mình và nó. Hai tàu đi kề nhau mấy giây cho đến khi sóng tách chúng ra xa. Từ tàu “Macgaret” các mũi móc được ném sang, một mũi bám được, và thế là hai tàu quay mũi lại với nhau. Mũi tàu “Macgaret” ở ngay trên boong tàu “Xanh Antôniô”.
- Bây giờ thì theo tôi lao lên phía trước! - Pitơ ra lệnh.
Chàng chạy lên mũi tàu rồi theo đó leo xuống. Đó là một việc làm mạo hiểm. Một cơn sóng lớn nhất Pitơ lên cao, và giấy sau chàng ngã xuống. Đúng lúc ấy một thanh gỗ to từ mũi tàu “Macgaret” rơi xuống boong tàu “Xanh Antôniô”, làm Pitơ lại lần nữa suýt bay lên. Nhưng chàng đã kịp giữ lấy một đoạn thừng đang treo lơ lửng ở mũi tàu rồi theo nó leo xuống. Gió thổi Pitơ từ bên này sang bên kia. Con tàu chao đi chao lại trên sóng lớn, không ngớt hất chàng lên cao trong không khí. Boong tàu “Xanh Antôniô” cũng nâng lên hạ xuống như một sinh vật sống động. Nó đã ở rất gần, ngay dưới chân chàng - chỉ cách chưa đấy một mét, và Pitơ buông tay, ngã ngay xuống boong, bên cạnh cột buồm phía trước. Chàng không hề bị thương, chàng nhỏm dậy rồi chạy ngay lại chiếc cột buồm bị gãy, tay trái ôm chặt lấy nó, còn tay phải rút kiếm ra.
Chỉ một vài giấy sau đó - bằng cách nào thì chàng không bao giờ nhớ được - Caxten đã đứng cạnh chàng. Sau đó thêm hai thủy thủ người Anh nữa, nhưng một người đã lăn từ boong tàu xuống biển. Đúng lúc ấy thì dây sắt néo hai tàu lại với nhau bị đứt, và tàu “Macgaret” bị sóng đánh ra xa. Nó không thể lại gần tàu “Xanh Antôniô” được nữa. Cả ba người Anh thế là rơi vào nang vuốt của kẻ thủ. Tuy nhiên họ không thấy bọn Tây Ban Nha đâu chắc ủa - không đứa nào trong bọn chúng dám leo lên đứng trên boong cao lúc này.
Ba người Anh dũng cảm đứng ôm chặt lấy cột buồm chờ đón cái chết của mình, vì lúc này bạn bè đã ở xa cách họ một trăm mét. Và họ hiểu rằng họ đang lầm vào tình thế vô cùng tuyệt vọng. Từ khắp mọi phía của tàu “Xanh Antôniô”, một trận mưa tên bay về phía họ. Một mũi tên bắn trúng cổ người thủy thủ. Anh ta ngã gục, hai tay ôm chặt lấy mũi tên rồi lăn xuống biển. Một mũi tên khác trúng vào tay Caxten, làm thanh kiếm rơi xuống, bay sang bên. Pitơ túm lấy phần đuôi mũi tên, bẻ nó thành hai rồi kéo ra, những bàn tay phải của Caxten đã trở nên bất động, còn tay trái của ông thì nắm chặt lấy cột buồm.
- Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể làm được con ạ, - ông nói to, - và chúng ta đã thất bại.
Pitơ nghiên răng ken két rồi đưamắt nhìn xung quanh một cách bất lực - chàng không nói được lời nào. Chàng còn biết làm gì được nữa. Để Caxten lại đây, chạy tới khoảng giữa của con tàu để chết ở đấy hay cứ đứng ở đây chờ chết? Không, chàng không chịu để người khác giết chàng như giết con chim nhỏ trên cành. Chàng chỉ chết trong khi chiến đấu tự vệ.
- Vĩnh biệt! - Chàng gọi to qua tiếng ồn của bão táp. - Xin Chúa hãy cứu vớt linh hồn chúng con!
Chờ khi con tàu ở vào vị trí cân bằng, dù chỉ một giây, Pitơ liền chạy về phía con tàu. Đến chiếc cầu thang dẫn xuống khoang dưới. Chàng liền theo nó đi xuống rồi đứng sững lại, ta giữ thanh tựa.
Bức tranh mà chàng nhìn thấy lúc ấy khá lạ lùng: Các thủy thủ Tây Ban Nha đang đứng xung quanh dọc theo thành tàu và chăm chú nhìn chàng. Cách chàngmấy bước là Đacghila đứng vịn vào cột buồm. Hắn giơ tay - trong tay hắn không hề có vũ khí - và nói với Pitơ:
- Thưa ông Brum! Xin ông hãy đứng yên! Ông chỉ bước thêm một bước nữa là sẽ bị giết chết. Hãy nghe tôi nói đã, rồi sau ông muốn làm gì tùy ý. Trong khi nói, tôi có thể không lo sợ về mũi kiếm của ông được chứ?
Pitơ gật đầu đồng ý, và Đacghila tiến lại gần, vì trong một căn phòng khép kín như thế lúc này cũng khó mà nghe nổi lời nói của nhau vì tiếng gào của bão táp.
- Thưa ông, - Đacghila nói với Pitơ, - ông là một người thật dũng cảm. Ông đã có một hành động anh hùng mà chúng tôi xưa nay chưa ai được chứng kiến. Nếu có thể, tôi rất muốn cứu mạng sống cho ông. Tôi đã làm điều ác với ông - tình yêu và lòng ghen tỵ đẩy tôi đến hành động ấy - và vì vậy bây giờ tôi muốn tha chết cho ông. Tấn công ông bây giờ thì chẳng khác gì giết người. Trước hết xin ông hãy yên tâm, vì nữ thần của trái tim hai chúng ta hiện đang ở đây, trên con tàu này. Nhưng ông đừng sợ, tôi chừa và sẽ không bao giờ làm điều gì phương hại đến nàng. Và cũng sẽ chẳng có ai làm điều ấy, chừng nào tôi đang sống. Chưa nói đến các nguyên nhân khác, tôi không muốn xúc phạm một người phụ nữ mà tôi hi vọng sẽ tự đồng ý lấy tôi làm chồng. Tôi đưa nàng về Tây Ban Nha để nàng không thể trở thành vợ ông. Xin ông hãy tin, thưa ông rằng tôi không muốn ép buộc một người phụ nữ, cũng như tôi không muốn trở thành kẻ giết người mà nàng yêu.
- Thì ông chẳng đã làm thế sao, khi ông bắt cóc nàng khỏi nhà mình bằng cái âm mưu hết sức hèn hạ kia? - Pitơ giận dữ quát to.
- Thưa ông, tôi đã xử sự không tốt đối với nàng và với các ông, nhưng tôi sẽ đền bù lại.
- Đền bù? Bằng cách nào? Trả nàng Macgaret lại cho tôi?
- Không, tôi không thể làm thế được. Thậm chí cả khi nàng muốn là điều mà tôi không tin lắm. Không, không bao giờ, chừng nào tôi còn sống!
- Hãy cho dẫn nàng tới đây, để nàng nói với tôi rằng nàng có muốn về hay không! - Pitơ gào to, hi vọng Macgaret sẽ nghe thấy.
Nhưng Đacghila chỉ mỉm cưới lắc đầu.
- Cả điều này tôi cũng không làm nổi, - hắn nói, - nó sẽ gây đau đớn cho nàng. Vả lại, thưa ông, tôi sẵn sàng bắt các ông trả giá, cả với ông cũng thế, thưa ông. - Đacghila nói rồi cúi chào Caxten, là người không biết tư lúc nào đã bò xuống cầu thang, lúc này đang đứng sau Pitơ và nhìn Đacghila với vẻ mặt căm thù lạnh lùng. - Các ông đã gây cho chúng tôi những tổn thất ghê gớm, có đúng thế không? Các ông đuổi theo chúng tôi trên biển và giết chết khá nhiều người của chúng tôi. Vừa rồi các ông còn định bắt cả tàu chúng tôi và giết tất cả chúng tôi, nhưng Đức Chúa đã không cho các ông làm điều ấy. Vì vậy mạng sống của các ông đang nằm trong tay chúng tôi, và nếu bây giờ giết các ông, cũng chẳng ai chê chách chúng tôi được. Thế mà tôi sẽ tha cho cả hai ông. Và nếu có thể, tôi sẽ đưa các ông trở lại tàu “Macgaret” hay cho các ông lên bờ để các ông tự ý đi đâu thì đi. Vâng, tôi sẽ xử sự với các ông như thế đấy, và chắc không ai có thể chê trách tôi điều gì.
- Sao, ông cũng xem tôi là một thằng khốn nạn như ông chăng?- Pitơ hỏi với nụ cười khinh bỉ. - Chừng nào còn sống, tôi sẽ không rời khỏi con tàu này, nếu không có Macgaret đi cùng.
- Nếu thế thì thưa ông Brum, tôi e rằng ông sẽ chết, mà rồi có thể tất cả chúng tôi cũng thế, nếu không kịp lên bờ ngay. Con tàu đã ngập đấy dước. Tuy nhiên, biết tính cách ông, tôi đã chờ đợi sẽ được ông trả lời như thế, nhưng bây giờ tôi sẵn sàng đưa ra một đề nghị khác mà tôi tin ông sẽ không từ chối. Thưa ông, kiếm của chúng ta có độ dài như nhau, nên chăng chúng ta cứ thừ cho chúng đọ sức? Tôi la một nhà đại quý tộc Tây Ban Nha, hầu tước Môrela, và thiết nghĩ ông có đấu kiếm với tôi cũng chẳng phải là một điều nhục nhã.
- Tôi không tin như thế, - Pitơ đáp, - vì tôi cao hơn ông. Tôi là một người Anh chân chính, không bao giờ ăn cắp vợ của người khác. Tuy vậy, tôi cũng vui mừng được đấu kiếm với ông, trên biển cũng như trên cạn, hay bất cứ nơi nào và lúc nào chúng ta gặp nhau, chừng nào một trong hai chúng ta chưa về chầu thế giới bên kia. - Pitơ chỉ về phía các thủy thủ Tây Ban Nha đang chú ý lắng nghe họ. - Họ sẽ không chém tôi phía sau lưng?
- Tôi đã nói với ông, thưa ông, rằng tôi không phải một tên giết người, vì đó sẽ là một hành động phản bội hèn hạ. Còn về điều kiện thì Macgaret sẽ thuộc về người thắng. Nếu ông giết được tôi, thì nhân danh những người bạn của tôi ở đây tôi thề rằng ông sẽ cùng nàng bà bố nàng được ra đi một cách an toàn tuyệt đối. cũng thế, bây giờ hai ông phải thề rằng nếu tôi giết được ông, thì nàng sẽ ở lại cùng tôi, và không ai còn được phép yêu sách gì tôi nữa. Còn người phụ nữ đi theo nàng, tôi sẽ trả lại tự do.
- Không! - Từ nãy tới giờ Caxten mới lên tiếng. - Tôi yêu cầu khi tay tôi khỏi, tôi cũng được quyền đấu kiếm với ông.
- Tôi từ chối, - Đacghila kiêu ki đáp. - Tôi không thể giơ kiếm của mình trên đầu một ông già, bố cô gái mà tôi muốn lấy làm vợ. Vả lại tôi không thể đấu kiếm với một tên lái buôn và là người Do Thái được. Không, không, xin ông đừng nói nữa, để những người đang có mặt ở đây sau này không phải nhớ tới những lời độc ác của ông. Tôi sẽ là người hào hiệp và sẽ giải phóng cho ông khỏi những lời đã thề. Ông cứ làm tất cả những gì ông muốn để chống lại tôi, và sau đó hãy cho phép tôi xử ác với ông, thưa ông Caxten. Thưa ông Brum, trời đã tối, và nước biển đang ngập dần vào tàu. Ông sẵn sàng rồi chứ?
Pitơ gật đầu, và cả hai người bước lại gần nhau.
- Còn một điều này nữa, - Đacghila hạ kiếm xuống nói. - Thưa các bạn, vừa rồi các bạn nghe rõ điều kiện cuộc đấu của chúng tôi chứ? Các bạn có đồng ý nhân danh nước Tây Ban Nha và lí tưởng hiệp sĩ của mình, thề rằng sẽ làm đúng các điều kiện ấy, rằng nếu tôi chết, các bạn sẽ cho hai người đàn ông này và hai người phụ nữ trong kia được an toàn sang tàu của mình hay lên cạn không?
Thay mặt toàn thể thủy thủ, thuyền trưởng tàu “Xanh Antôniô” và người giúp việc của ông ta thề sẽ làm đúng như thế.
- Ông nghe rồi chứ, thưa ông Brum? Còn bây giờ thể lệ cuộc đấu như sau: Chúng ta sẽ đấu với nhau cho đến khi chết mới thôi, nhưng nếu cả hai chúng ta cùng bị bức hại, Ngược lại, chúng ta sẽ được chăm sóc cho đến khi bình phục trở lại hay phải chết theo ý Chúa.
- Ông muốn nói rằng chúng ta chỉ chết vì mũi kiếm của nhau thôi, và rằng nếu một trong hai chúng ta ngẫu nhiên gặp một hoàn cảnh bất lợi nào đấy, thì đối thủ không được lợi dụng điều đó để tấn công, có đúng thế không?
- Vâng thưa ông, vì trong hoàn cảnh của chúng ta bây giờ điều ấy rất có thể xảy ra, - nói đoạn, Đacghila bắt đầu chỉ về những ngọn sóng khổng lồ nổi lên xung quanh và đang đe dọa nuốt chửng vào bụng mình con tàu nhỏ bé đã ngập đầy nước. - Chúng ta sẽ không lợi dụng những hoàn cảnh thuận lợi như thế, vì chúng ta đều muốn giải quyết mối bất hòa của mình một cách ngay thẳng và bằng chính bàn tay của mình.
- Vâng, thế thì được, - Pitơ. - Ông Caxten đây sẽ làm chứng cho cuộc đấu của chúng ta.
Đacghila gật đầu đồng ý, hắn khẽ hôn chiếc chuôi kiếm có hình thánh giá để một lần nữa khẳng định lại lời thề, rồi cúi chào một cách lịch sự và bắt đầu đứng thủ thế.
Họ đứng im, mặt đối mặt với nhau một vài giây - thật là một cặp đối thủ tương xứng. Dưới những tia sáng màu đỏ được chiếu xuống từ đường viền của đám mây đen trôi trên trời, Pitơ nhanh nhẹn, người gầy có khuôn mặt giận dữ, trông thật đáng sợ. Đacghila cũng cao và cân đối, nhưng nhìn hắn, người ta có thể nghĩ rằng hắn đang chơi một trò giải trí nào đấy, chứ không phải là một trận đấu sống mái, mà phần thưởng là một người phụ nữ. Đacghila đội chiếc mũ sắt, mặc áo giáp che ngực được làm bằng một thứ thép màu đen có những hình điêu khắc bằng vàng. Để che mình, Pitơ chỉ mặc chiếc áo da trâu ngắn, đầu đội chiếc mũ có những đường sọc bằng kim loại. Nhưng bù lại, thanh kiếm thẳng và sắc của chàng nặng hơn,và có lẽ dài hơn một chút so với kiếm của đối thủ.
Cứ thế họ đứng đối diện nhau, còn Caxten và tất cả thủy thủ của tàu “Xanh Antôniô” - trừ người cầm lái đang đưa con tàu vào vịnh, thì tạm quên mọi nguy hiểm đang đe dọa mình - đứng lặng quan sát họ.
Người tấn công đầu tiên là Pitơ - mũi kiếm được hướng thẳng vào cổ họng của Đacghila, nhưng hắn đã khéo léo gạt đỡ nên mũi kiếm chỉ đâm ngang bên cổ, và trước khi Pitơ kịp định thần lại thì Đacghila đã đánh đòn của mình. Kiếm của hắn đánh trúng thanh gỡ kim loại trên mũ Pitơ rồi trượt xuống vai trái, nhưng vì cú đánh không mạnh nên không gây thương tích gì. Ngay lập tức lại một đòn tấn công nữa, và cũng không phải nhẹ nhàng - lưỡi kiếm chém mạnh vào áo giáp của Đacghila làm hắn lảo đảo. Pitơ nhảy lên phía trước, thầm nghĩ có thể chàng đã thắng cuộc, nhưng đúng lúc ấy con tàu đi ngang qua dãy núi đá bao quanh bờ vịnh, nghiêng hẳn về một bên, và cả hai đối thủ đều bị hất vào thành tàu. Sau cú hất ấy còn xảy ra những lần nghiêng ngả khác. Pitơ và Đacghila vẫn tiếp tục tấn công nhau, luôn bị hất từ thành tàu bên này sang thành tàu bên kia, tay trái họ có bám vào một cái gì chắc chắn để giữ thăng bằng, cho đến khi cùng mệt mỏi và bị thâm tím khắp người, họ bị xô ngã về hai phía đối diện nhau.
- Thật là một chỗ đấu kiếm chẳng ra gì! - Đacghila vừa thở hổn hển, vừa nói.
- Tôi nghĩ nó cũng xứng đáng với vai trò của mình, - Pitơ đáp lại với vẻ cương quyết không nản chí, rồi lại lao vào tấn công Đacghila.
Đúng lúc ấy một ngọn sóng khổng lồ đổ sập xuống con tàu, tràn qua boong, làm cả hai đối thủ ngã, rồi cuốn họ về một phía như những sợi rơm nhỏ. Pitơ là người đầu tiên đứng dậy, nhỏ nước biển ra khỏi miệng rồi đưa tay chùi mắt. Chàng nhìn thấy Đacghila đang nằm trên boong, tay trái cầm chặt lấy tay phải, còn kiếm thì lăn lóc bên cạnh.
- Ông bị chém bị thương hay chỉ bị sóng quật ngã? - Pitơ hỏi.
- Bị sóng quật ngã, - Đacghila đáp, - hình nhưkhuỷu tay bị gãy, nhưng tôi còn có tay trái. Hãy giúp tôi đứng dậy và chúng ta tiếp tục cuộc đấu củamình.
Đacghila chưa xong những lời này thì một cơn gió mạnh, mạnh nhất trong tất cả những cơn gió trước đây, chẳng khác gì cơn lốc trong hẻm núi, đã hất tàu “Xanh Antôniô” vào tận cửa vịnh và hầu như lật nghiêng nó.
Cứ tưởng chỉ một tích tắc nữa là con tàu lệch hẳn và sẽ chìm xuống đáy biển, nhưng đúng lú ấy cây cột buồm lớn nhất bị gãy đôi như một que sậy rồi rơi ập xuống biển. Được giải phóng khỏi sức nặng của cột buồm, con tàu từ từ lấy lại thế cân bằng. Chiếc thanh ngang của cánh buồm rơi mạnh xuống boong, một đầu rơi đúng và làm vỡ đô cabin trong đó có Môrela và Bêti, còn đầu kia thì trúng đầu Pitơ, trượt qua mũ xuống cổ và vai. Bị một cú đánh như thế, Pitơ ngã xuống bất tỉnh nhân sự, tay phải vẫn cầm chặt thanh kiếm.
Từ đống gẫy nát của cabin, Macgaret và Bêti bò lên. Macgaret trông nhợt nhạt và đầy vẻ hoảng sợ, còn Bêti thì luôn miệng cầukinh. Vì một sự ngẫu nhiên may mắn nào đó, cả hai không bị thương tích gì. Tay bám vào các dây trên tàu, họ lần đi tới khoảng giữa. Chiếc thanh ngang của cánh buồm nặng nề kia vẫn tiếp tục treo trên đầu họ, một đầu gác vào phần còn lại của cabin, đầu kia dính vào mạn tàu. Sau đó nó rơi xuống biển. Cột buồm chính bị gãy ngăn đường họ. Đúng lúc Macgaret nhìn thây Pitơ đang nằm sấp, máume đầy mặt. Người chàng bị hất đi hất lại theo nhịp sóng.
Macgaret không nói được lời nào. Nàng im lặng chỉ về phía Pitơ rồi quay sang Đacghila lúc ấy đang đứng cách đấy không xa. Đacghila bám vào dây thừng, đi đến gần Macgaret rồi hét to vào tai nàng:
- Thưa tiểu thư, đây không phải là lỗi tại tôi. Chúng tôi đấu kiếm với nhau một cách công bằng và có luật. Đó là cột buồm gãy và giết chết Pitơ, đừng buộc tội tôi về cái chết của anh ta, ma hãy tìm kiếm sự an ủi ở Đức Chúa.
Macgaret vừa nghe vừa ngơ ngác nhìn quanh, rồi bất chợt nhìn thấy Caxten đang loạng choạng đi lại phía mình, nàng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống ngực ông, bất tỉnh nhân sự.