← Quay lại trang sách

Chương XIV INEX VÀ KHU VƯỜN CỦA NÀNG

Suốt hai giờ liền Giôn Caxten và Pitơ lần mò đi theo con đường dẫn tới Granađa. Những nơi đường phẳng họ chạy, và đi những nơi đường xấu. Thỉnh thoảng họ dừng lại để nghỉ lấy hơi và lắng nghe xung quanh. Tuy nhiên đêm vẫn yên tĩnh - có lẽ không còn ai đuổi theo họ nữa. Chắc những tên cướp sống sót đã đi về hướng khác, hay cho rằng câu chuyện mạo hiểm này như thế quá đủ đối với chúng, và chúng không còn muốn dính líu gì với mũi kiếm của Pitơ nữa.

Cuối cùng bình minh đã hé rạng trên khu đồng bằng rộng lớn bị sương mù bao phủ. Mặt trời lên xua tan sương, và họ đã nhìn thấy thành phố Granađa trên một ngọn đồi cách khoảng mười hai dặm trước mặt. Họ nhìn nhau và thấy mình thật thảm hại: người nào cũng bị gai châm toàn thân, máu bê bết. Pitơ đầu trần, vì càng đã để mất mũ. Lúc này, khi cơn hăng không còn nữa, chàng cảm thấy rất đau đớn, mỏi mệt và muốn ngủ. Ngoài ra mặt trời cũng bắt đầu thiêu nóng, đến nỗi Pitơ suýt ngất đi. Họ lấy cỏ kết thành một cái đội thay mũ. Đội nó lên đầu, trông Pitơ thật kì dị, đến nỗi gặp chàng, mấy người Mô tưởng chàng là một thằng điên nên đã cắm cổ bỏ chạy.

Pitơ và Caxten tiếp tục đi, một giờ không hơn một dặm, chốc chốc lại uống nước ở những hố mương gặp dọc đường. Đến giữa trưa thì không chịu được cái nóng nữa. Họ buộc phải nằm xuống nghỉ dưới bóng một cây gì đó như cây cọ, và ở đây, hoàn toàn mỏi mệt họ đã ngủ say như chết.

Họ chợt thức vì nghe có tiếng người nói và chồm đứng dậy, tay rút kiếm khỏi vỏ. Họ nghĩ đó là bọn cướp đã đuổi kịp họ. Tuy nhiên, thay cho những khuôn mặt gớm ghiếc của bọn giết người, lúc này họ thấy trước họ tám người Mô đang cưỡi những con ngựa trắng tuyệt đẹp, và mặc những chiếc áo khoác bay phấp phới mà xưa nay Pitơ chưa hề thấy. Những người Mô này nhìn họ với vẻ bình tĩnh, và có lẽ không phải không có phần thương hại.

- Các ông hãy cho kiếm vào vỏ đi, - người cầm đầu cả toán nói bằng tiếng Anh rất thông thạo. - Có vẻ như ông ta là một người Tây Ban Nha mặc quần áo phương Đông. - Chúng tôi đông, các ông chỉ hai người, mà lại đang bị thương.

Không biết làm gì khác, Pitơ và Caxten đành nghe theo.

- Xin các ông hãy cho chúng tôi biết, mặc dù không cần phải hỏi mới biết được, rằng các ông có phải là hai người Anh bị bỏ rơi trên tàu Xanh Antôniô và đã thoát chết lên bờ khi tàu chìm hay không? - Người kia hỏi tiếp.

Caxten gật đầu:

- Chúng tôi ở trên ấy để tìm...

- Các ông tìm gì không quan trọng, - Người trưởng toán ngắt lời ông. - Họ tên của các tiểu thư đáng kính không được nhắc đến khi có mặt người lạ. Nhưng sau đấy các ông lại gặp tai họa ở quán trọ, nơi xinho cao to đây ra rất dũng cảm. Chúng tôi đã được nghe chuyện này và xin bảy tỏ sự kính trọng của mình đối với một người biết sử dụng kiếm tài giỏi như thế.

- Cảm ơn ông, - Caxten đáp, - nhưng chúng tôi thì liên quan gì tới các ông?

- Thưa ông, ông chủ của chúng tôi, ngài hầu tước Môrela đáng kính cho chúng tôi tới đây để tìm và đưa các ông về Granađa như những vị khách của ngài.

- Nghĩa là ông linh mục đã kể hết mọi chuyện, - Pitơ lầu bầu nói. - Con biết trước rồi mà.

- Chúng tôi yêu cầu các ông đi theo chúng tôi mà không được chống đối, vì chúng tôi không muốn phải dùng sức lực với những người dũng cảm như các ông, - người trưởng toán nói tiếp. - Mời các ông làm ơn ngồi lên những con ngựa này.

- Tôi là một thương gia, - Caxten nói. - Tôi có nhiều bạn bè ở Granađa. Chúng tôi có thể tới họ được không, nếu không muốn chấp nhận lòng hiếu khách của hầu tước?

- Không, thưa ông, chúng tôi đã có lệnh, và lệnh của hầu tước chủ chúng tôi là luật pháp ở đây, mà luật pháp thì không thể vi phạm được.

- Tôi nghĩ vưa Granađa là Bôapđin, - Caxten nói.

- Tất nhiên, ngài là vua, và theo ý Đức Ala, ngài sẽ còn tiếp tục là vua, nhưng hầu tước là người bà con của ngài, vả lại chừng nào chưa xảy ra chiến tranh thì hầu tước còn là đại sứ của vua và hoàng hậu Tây Ban Nha ở đất nước chúng tôi.

Theo hiệu của trưởng toán, ai người Mô liền vội vã dẫn ngựa của mình tới cho Pitơ và Caxten và mời họ ngồi lên yên.

- Chẳng biết làm gì hơn, - Pitơ nói. - Đành phải đi vậy.

Pitơ và Caxten nhảy lên lưng ngựa một cách khá vụng về, vì cả hai lúc ấy đang rất ốm yếu, và lên đường, với sự tháp tùng của toán lính. Khi họ tới cổng thành Granađa thì trời xế chiều - họ đã ngủ khá lâu dưới gốc cây. Từ các nhà thờ đạo Hồi nghe vọng lại tiếng cầu kinh buổi chiều.

Pitơ chỉ còn nhớ một cách lờ mờ thủ đo của người Mô, khi chàng được toán lính hộ vệ đi ngang qua nó. Những đường phó nhỏ, ngoằn ngoèo, những ngôi nhà trắng cửa sổ có ván bịt kín, các toán đông những người lịch sự và ít lời, mặc những chiếc áo khoác bay phấp phới; những cổng ra vào chóp nhọn có các hình điêu khắc và một tòa nhà đồ sộ, lộng lẫy như trong chuyện cổ tích được xây trên một ngọn đồi. Vì đau và mệt nên càng khó có thể cảm nhận được điều gì khi đi dọc theo thành phố kì lạ và hùng vĩ này. Trông chàng thật ngộ nghĩnh - một thân hình có hai cẳng chân dài, máu me be bết và đầu đội chiếc mũ bằng cỏ kì dị.

Tuy nhiên không ai cười giễu chàng: Có thể vì dưới cái vỏ ngoài buồn cười ấy người ta vẫn nhận thấy chàng là một chiến binh dũng cảm. Cũng có thể tin đồn về thanh kiếm tài giỏi của chàng ở quán trọ và trên tàu đã bay tới đây. ít ra thì trong thái độ của dân chúng thành phố này có một sự bắt cảm tình với những người theo đạo Thiên Chúa pha lẫn với sự kính trọng đối với kẻ đang gặp nạn.

Cuối cùng, sau một hồi lâu lên dốc, họ đã từng lại trước một toà lâu đài, phía đối diện là một pháo đài khổng lồ tường đỏ, ngự trị lên tất cả thành phố. Sau này Pitơ biết được đó là Angambra. Giữa lâu đài và pháo đài là một khoảng đất bằng phẳng, rộng lớn. Tòa lâu đài là một công trình đồ sộ nằm dọc theo ba cạnh của một hình tứ giác, có những khu vườn bao bọc. Trong vườn, những cây thông hình chóp nhọn vươn cao những mũi giáo dài của mình lên bầu trời trong xanh. Họ vượt qua rất nhiều cổng, cho đến khi vào một cái sân, nơi có những tên đầy tớ cầm đuốc chạy ra đón. Người thì đỡ Pitơ xuống ngựa, người dẫn chàng đi theo những bậc thang đá trắng, phía dưới là một đài phun nước. Họ đi vào một căn phòng lớn mát mẻ có trần chạm hình điêu khắc. Sau đó chàng không còn nhớ gì nữa.

Thời gian trôi qua, rất nhiều thời gian đã trôi qua - không ít hơn một tháng - trước khi Pitơ mở mắt và lại nhìn thấy thế giới xung quanh. Không thể nói suốt cả thời gian ấy chàng không tỉnh lại lần nào - thỉnh thoảng chàng lại nhận ra căn phòng lớn mát mẻ này và những người đang nói về chàng, đặc biệt là một người phụ nữ mắt đen xinh đẹp, đội khăn trắng luôn nhẹ nhàng đi lại. Hình như người này chăm sóc chàng. Đôi khi chàng tưởng đó là Macgaret, nhưng dù sao chàng cũng biết rằng không phải thế, vì người đàn bà này giống nàng. Pitơ nhớ là một hai lần chàng đã nhìn thấy khuôn mặt kiêu căng và đẹp đẽ của Môrela cúi xuống đầu chàng; hình như hắn muốn biết liệu chàng có sống nổi không. Pitơ định nhỏm dậy để đánh nhau với hắn, nhưng liền bị một tay phụ nữ mềm mại, trắng trẻo nhưng khỏe mạnh lạ thường giữ lại.

Bây giờ, khi đã trở lại hoàn toàn tỉnh táo, chàng nhìn thấy người phụ nữ ấy đang ngồi cạnh mình. Khuôn mặt nàng được chiếu sáng bởi tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ trên cao. Nàng ngồi yên, tay chống cằm nhìn chàng với vẻ tò mò. Pitơ lên tiếng nói với nàng bằng thứ tiếng Tây Ban Nha sai bét của mình, vì không hiểu do đâu, nhưng chàng biết là nàng không nói được tiếng Anh.

- Cô có phải là Macgaret không? - Chàng nói.

Sự trầm tư lập tức biến khỏi mặt nàng, nàng hoạt bát hẳn lên và đi lại gần chàng. Nàng có một thân hình thật kiều diễm.

- Không, không, - nàng nói, cúi xuống chạm những ngón tay thon nhỏ của mình vào trán chàng. - Tên tôi là Inex. Ông vẫn còn mê sảng, thưa ông.

Inex nào?

- Một Inex bình thường, - nàng đáp Inex, một phụ nữ Granađa. Còn tất cả các điều khác đã bị lãng quên. Inex, một cô gái có nhiệm vụ chăm sóc người ốm.

- Thế thì Macgaret ở đâu, cô Macgaret người Anh ấy?

Pitơ có cảm giác khuôn mặt của người phụ nữ này đầy vẻ bí ẩn, và khi trả lời, giọng nàng đã thay đổi, không còn chân thật nữa. Hay do đầu óc chàng sau cơn bệnh đã trở lên bất bình thường, nghĩ ra như vậy?

- Tôi không biết cô Macgaret người Anh nào cả. Thế ông yêu cô ta à?

- Vâng, - Pitơ đáp. - Người ta đã cướ nàng đi. Nàng còn sống hay đã chết?

- Tôi nói rồi, thưa ông, rằng tôi không biết gì cả. - Rồi giọg nàng trở lại tự nhiên. - Nhưng tôi hiểu rằng ông đang yêu một người nào đấy, qua những lời ông nói trong lúc mê sảng.

Pitơ ngẫm nghĩ một lát. Chàng bắt đầu nhớ lại đôi điều.

- Thế ông Caxten đâu?

- Ông Caxten à? Có phải ông bạn cùng đi với ông, người có cánh tay bị thương và trông giống một tên Do Thái không? Tôi không biết ông ta ở đâu. Có lẽ ở một khu khác trong thành phố này. Tôi nghĩ người ta đã đưa ông ta tới với bạn bè của mình. Đừng hỏi về những chuyện này, tôi đơn giản chỉ là một người phụ nữ chăm sóc ông. Vừa rồi ông ốm nặng, thưa ông. Mời ông xem đây! - Rồi Inex đưa cho chàng một chiếc gương nhỏ được làm bằng một tấm bạc đánh bóng, nhưng hiểu chàng quá yếu không cầm nổi, nên nàng đã giơ ngay chiếc gương trước mặt chàng.

Nhìn thấy mình trong gương, Pitơ buồn bã thở dài - Khuôn mặt chàng quá ốm yếu và nhợt nhạt.

- Cũng may mà Macgaret không thấy mình với bộ râu như thế này! - Chàng nói, cố mỉm cười. - Làm sao cô có thể chăm sóc được một người đàn ông khung khiếp như tôi?

- Tôi không thấy ông khủng khiếp - Inex dịu dàng đáp. - Vả lại đây là công việc của tôi. Nhưng ông phải nằm yên nghỉ ngơi, không được nói chuyện. Ông ăn cái này đi rồi nằm nghỉ.

Inex đưa cho chàng món xúp được đựng trong một chiếc bát bằn bạc. Pitơ ăn xúp một cách ngon lành rồi ngủ thiếp đi.

Mấy ngày sau, khi Pitơ đang bình phục lại dần, thì người hầu gái xinh đẹp của chàng lại đến ngồi bên cạnh, và nhìn chàng với đôi mắt phương Đông dịu dàng đầy vẻ thương cảm.

- Có chuyện gì xảy ra thế, Inex? - Thấy cô ta buồn, Pitơ hỏi.

- Thưa ông Pêđrô(1), hôm nọ, khi lần đầu ông tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ông có hỏi tôi về một cô Macgaret nào đó, có đúng thế không? Tôi đã hỏi dò về tiểu thư Macgaret ấy, và tôi đang có tin buồn cho ông đây.

Pitơ nghiến chặt răng khẽ nói:

- Cô cứ nói đi, nói cả những điều kinh khủng nhất.

- Cô Macgaret ấy đã đi chơi với hầu tước Môrela.

- Hắn bắt cóc nàng. - Pitơ vội nói ngay.

- Than ôi! Có thể như thế thật. Nhưng ở Tây Ban Nha và nhất là Granađa này, thì khó ai có thể nghĩ tốt về một cô gái, khi cô ta đi chơi với hầu tước Môrela.

- Nếu thế thì càng tồi tệ hơn đối vơi Môrela, khi sau này khỏi bệnh, tôi và hắn gặp nhau. - Pitơ lầu bầu nói một cách giận dữ. - Cô còn muốn nói gì nữa với tôi không, Inex?

Inex tò mò nhìn khuôn mặt gấy yếu và khắc khổ của Pitơ.

- Tin buồn thôi. Tôi đã nói với ông là tin buồn. Có tin đồn rằng một hôm người ta thấy tiểu thư Macgaret chết ngay dưới chân một chiếc tháp cao nhất trong lâu đài của hầu tước. Cô ta ngã, hay bị vứt xuống thì không ai biết.

Pitơ thở dài đau khổ. Cả hai cùng im lặng, sau đó chàng hỏi:

- Cô nhìn thấy xác nàng à?

- Không! Thưa ông, người khác nhìn thấy.

- Và giao cho cô nói với tôi? Tôi không tin điều ấy. Nếu tiểu thư Macgaret, vợ chưa cưới của tôi, chết thì tôi đã biết. Trái tim tôi nói rằng nàng đang sống.

- ÔNg tin trái tim của ông đến thế cơ à? - Inex hỏi với vẻ thán phục.

Pitơ nhận thấy Inex không cãi lại.

- Vâng, tôi tin, - chàng đáp. - Tôi chẳng còn gì ngoài niềm tin vào trái tim, và đó là một nguồn cổ vũ không nhỏ.

Pitơ lại im lặng, và chỉ một chốc sau mới lên tiếng tiếp:

- Xin cô cho biết, tôi đang ở đâu?

- Trong nhà tù, thưa ông.

- Cô nói sao? Trong tù, với tên coi tù là một cô gái xinh đẹp như cô, và đầy tớ là những người phụ nữ xinh đẹp khác như cô này hay sao? - Chàng nói rồi chỉ một cô gái đang bê một cái gì đấy vào phòng. - Mà bản thân nhà tù cũng không đến nỗi quá tồi. - Chàng đưa mắt nhìn những cột đá cẩm thạch có các hình điêu khác tuyệt đẹp.

- Bên kia, sau các cánh cửa, không phải phụ nữ nữa mà là đàn ông, - Inex mỉm cười đáp.

- Tôi cũng nghĩ là thế. Người ta cũng có thể lấy dây lựa để trói các tù nhân được lắm. Thế nhà tù này là một người coi ngục.

- Thế ai trả tiền cho cô?- Có thể người ta chẳng trả gì cho tôi cả. Có thể tôi làm việc ở đây vì tình yêu, - nàng đưa mắt liếc nhanh Pitơ, - hoặc vì căm thù mà thôi. - Khi nói những tiếng ấy khuôn mặt nàng thay đổi hẳn.

- Hi vọng không phải vì lòng căm thù ông đâu. Làm sao tôi có thể thù một người bất lực và tử tế như ông?

- Thế thật à? Tôi rất biết ơn cô, vì chính cô đã chăm sóc và đưa tôi trở lại cuộc sống. Nhưng nếu thế thì tại sao cô lại giấu không cho một người bất lực như tôi biết sự thật?

Inex đưa mắt nhìn quanh, lúc ấy trong phòng không có ai ngoài họ. Nàng cúi xuống gần Pitơ, khẽ nói:

- Thế ông không bao giờ bị bắt buộc phải che giấu sự thật à? Nhìn mặt ông, tôi đoán là không. Vả lại ông không phải là người phụ nữ, một phụ nữ tội lỗi.

Họ nhìn thẳng vào mắt nhau trong mấy giây, sau đó Pitơ hỏi:

- Có đúng tiểu thư Macgaret đã chết rồi không?

- Tôi không biết, người ta nói với tôi như thế. - Và như sợ để lộ chính mình, Inex quay đi, nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng.

Ngày tiếp ngày trôi qua, dần dần Pitơ bắt đầu bình phục trở lại. Nhưng chàng vẫn không hiểu nổi chàng đang ở đâu và vì sao. Tất cả những gì chàng biết được là chàng đang bị giam giữ trong một lâu đài lộng lẫy. Nhưng cả điều này chàng cũng không tin lắm. Không ai đến với chàng, ngoài cô Inex xinh đẹp và một anh chàng người Mô hoặc là điếc, hoặc không hiểu tiếng Tây Ban Nha. Kể ra còn có những người phụ nữ khác, những người đầy tớ gái mà cô nào cũng đẹp như cô nào, nhưng họ không được phép đến gần chàng. Chàng chỉ nhìn thấy họ từ xa.

Nghĩa là người duy nhất có thể nói chuyện với Pitơ là Inex, và càng ngày họ càng trở nên thân thiện hơn. Chỉ một lần nàng cho phép hé mở chiếc khăn choàng bí mật đang che giấu những ý nghĩ thật của mình. Phải một thời gian khá lâu nàng mới tin Pitơ. Ngày nào chàng cũng hỏi nhiều câu hỏi khác nhau, và ngày nào nàng cũng tìm ra cách tránh không trả lời thẳng, mà không hề cảm thấy bực mình hay giận dữ. Cả hai người kia, nhưng tạm thời phần thắng trong cuộc chơi này còn thuộc về Inex, cái cuộc chơi mà hình như nàng lấy làm thích. Pitơ hỏi nàng về rất nhiều chuyện - về đất nước Tây Ban Nha, về triều đình người Mô, về mối nguy hiểm đang đe dọa Granađa... Tất cả các vấn đề này họ đem ra bàn luận với nhau, và Inex tỏ ra là một người có đầu óc thông minh. Kết quả là Pitơ đã được thông báo khá đầy đủ về các điều kiện chính trị xảy ra ở Caxtili và Granađa, đồng thời kiến thức tiếng Tây Ban Nha của chàng cũng khá hơn rõ rệt.

Tuy nhiên, mỗi lần chàng ngẫu nhiên hỏi về hầu tước Môrela, về Macgaret và Caxten - chàng cố làm điều này khi có dịp - thì khuôn mặt nàng liền thay đổi, và đôi môi nàng như bị khóa lại.

- Thưa ông, - Một hôm Inex cười nói - ông muốn biết điều bí mật mà có lẽ toi sẽ đem nói với ông nếu ông là chồng hay là tính nhân của tôi, nhưng ông đừng chờ nghe điều ấy ở một người hầu gái mà tính mạng phụ thuộc vào việc cô ta có biết giữ kín điều bí mật ấy hay không. Điều này hoàn toàn không có nghĩa rằng tôi muốn ông phải trở thành chồng hay tình nhân của tôi, - nàng nói thêm với nụ cưởi mỉa mai.

Pitơ nghiêm túc nhìn nàng.

- Tôi biết cô không muốn điều ấy, - chàng nói. - Tôi có cái gì để có thể chiếm được cảm tình của một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh như cô?

- Thế mà hình như ông đang chiếm được cảm tình của cô Macgaret người Anh đấy, - Inex giận dữ nói.

- Cô muốn nói rằng tôi đã chiếm được cảm tình của nàng, có đúng thế không? Vì chính cô cho tôi biết rằng nàng đã chết.

Biết là mình đã lỡ lời, Inex cắn môi im lặng.

- Tuy nhiên, - Pitơ nói tiếp, - dù có lẽ điều này không quan trọng với cô, nhưng tôi cũng phải nói rằng cô đã biến tôi thành một người bạn tốt của cô.

- Bạn ư? - Inex mở to mắt hỏi lại. - Ông nói gì vậy? Lẽ nào một người phụ nữ như tôi có thể có một người bạn đàn ông dưới sáu mươi tuổi?

- Vâng, có thể thế thật, - Pitơ mỉm cười.

Khẽ cúi chào chàng, Inex đi ra khỏi phòng.

Hai ngày sau nàng lại xuất hiện, hình như có điều gì đang lo lắng.

- Thế ngày sau nàng lại xuất hiện, hình như có điều gì đang lo lắng.

- Thế mà tôi đã nghĩ rằng cô hoàn toàn bỏ rơi tôi,k - Pitơ nói. - Rất vui mưng được gặp lại cô. Tôi đã chán ngấy cái gã người Mô câm điếc kia và cả cái lâu đài lộng lẫy này nữa. Tôi muốn được ra ngoài hít thở không khí trong lành.

- Tôi đoán biết điều ấy nên hôm nay tới đây để đưa ông ra vườn đi dạo.

Pitơ suýt nhảy lên vì vui mừng. Chàng vớ lấy thanh kiếm mà người ta vẫn để lại cho chàng, rồi định đeo vào người.

- Chẳng cần kiếm làm gì, - Inex nói.

- Lúc ở quán trọ tôi cũng nghĩ tôi không cần kiếm, thế mà... - Pitơ lầu bầu nói.

Inex phá lên cười và đặt một tay lên vai chàng.

- Này, ông bạn thân mến, hãy nghe tôi nói đây, - nàng khẽ nói với Pitơ. - Ông muốn được ra ngoài phải không? Ngoài ra còn có đôi điều có thể làm ông quan tâm, mà tôi thì đang muốn nói cho ông biết về những điều ấy. Nhưng ở đây thì không được, các bức tường này có tai đấy. Còn khi chúng ta đi dạo giữa vườn, ông có xem việc đỡ vào hông tôi làmột sự tra tấn quá nặng nề không? Chả là vì ông vẫn còn phải tựa vào đâu đấy để đi mà.

- Xin cô cứ tin rằng điều ấy đối với tôi hoàn toàn không phải là một sự tra tấ, - Pitơ mỉm cười đáp. Suy cho cùng thì chàng cũng là một người đàn ông như ai, lại đang trẻ, mà eo hông của Inex thì cũng tuyệt vời như chính bản thân nàng vậy. - Tuy nhiên, điều này có thể bị hiểu lầm.

- Đúng thế, nhưng chính tôi lại muốn nó sẽ được hiểu lầm. Không phải tôi hiểu lầm, tất nhiên. Tôi thì tôi biết ông hoàn toàn không quan tâm gì tới tôi,và với ông, ôm tôi hay cái cột đá kia cũng thế thôi.

Pitơ mở miệng đinh cãi lại, nhưng Inex ngăn không cho.

- ồ! Đừng định nói dố nữa, ông không nói dối được đâu! Nàng nói với vẻ giận dữ không giấu giếm. - Nếu có tiền, có lẽ ông sẽ tìm cách giả công cho tôi chăm sóc ông, và tôi có thể đi dạo trong vườn với nhau được.

Pitơ vẫn do dự, nghi ngờ Inex có âm mưu gì chăng, nhưng lúc ấy nàng cúi xuống sát chàng, đến nỗi môi nàng gần như chạm vào tai chàng, và nàng nói:

- Tôi không thể nói với ông bằng cách nào, nhưng có thê, tôi nhắc lại: có thể, ông sẽ được nhìn thấy xác của tiểu thư Macgaret. Thế, thế! - Nàng mỉm cười một cách cay đắng và nói thêm: - Bây giờ suốt cả đường đi ông sẽ hôn tôi chư? Ông ngốc lắm, đừng do dự nữa. Hãy tận dụng cái khả năng này, vì có thể nó không bao giờ lặn lại nữa.

- Khả năng nào? Hôn cô à? Hay một cái gì khác?

- Rồi ông sẽ thấy, - nàng nhún vai đáp. - Nào ta đi!

Vẫn chưa hết do dự, Pitơ đi theo nàng. Inex dẫn chàng về góc phòng có cánh cửa ra vào, phía trên nó là một lỗ hổng bí mật để quan sát. Sau cánh cửa có một người Mô cao to đang đứng, tay cầm thanh gươ cong tuốt trần. Inex nói với ông ta điều gì đó, và ông ta giơ gươm chào rồi để họ đi về phía chiếc cầu thang xoắn ốc. Phía dưới lại có một cánh cửa nữa. Inex gõ vào cửa bốn lần. Có tiếng mở khóa lách cách và rồi một tên lính gác da đen mở rộng cửa. Sau cửa lại có một người Mô khác, cũng thanh gươm tuốt trần trong tay. Họ đi ngang qua người này, rẽ phải theo một hành lang nhỏ, phía cuối có những bậc lên xuống rồi đến trước một cánh cửa thứ ba. Đến đây Inex dừng lại.

- Bây giờ thì xin ông hãy sẵn sàng để đón nhận sự tra tấn.

- Sự tra tấn nào? - Pitơ hỏi, đứng tựa vào tường vì chân chàng vẫn còn yếu lắm.

- Tra tấn ở đây, - Inex đáp và chỉ vào hông mình. - Và ở đây nữa. - Nàng khẽ chạm chạm đầu ngón tay thon nhỏ vào đôi môi đỏ mong. - Hay trước khi ra ngoài, ông muốn làm thử trước một ít chăng, ông hiệp sĩ người Anh ngây ngô của tôi? Tôi sợ ông vụng về không đóng nổi vai mình.

- Tôi nghĩ một sự diễn kịch thế này có thể ít nhiều sẽ nguy hiểm cho tôi - Pitơ nói, vì tính khôi hài của sự việc đã trở nên quá rõ ràng. - Có thể chính cô là người đầu tiên chán cái trò này. Tôi quyết định để hoãn việc làm thú vị ấy cho đến khi chúng ta ra tới vườn.

-Tôi cũng nghĩ như thế, - Inex nói. - Nhưng cẩn thận, ông phải đóng tốt cái vai của mình đượcgiao, nếu không tôi sẽ bị phiền phức đấy.

-Tôi nghĩ có thể cả tôi cũng sẽ bị phiền phức, - Pitơ lầu bầu nói, nhưng khẽ đến mức Inex không nghe thấy.

-Không đâu, ông bạn Pêđrô của tôi ạ, - nàng quay lại nói với Pitơ, - trong những trường hợp thế này người chịu đau khổ bao giờ cũng là phụ nữ. Phụ nữ phải chịu hậu quả, còn đàn ông thì biến mất để lại tiếp tục một trò chơi mới. - Rồi không nói thêm một lời nào nữa. Inex xô cánh cửa.

ở đây chẳng có người lính gác nào.

Trước họ là một khu vườn tuyệt đẹp. Bốn xung quanh nó những cây thông hình chóp nhọn cao vút với những cây cam trĩu quả, còn làn không khí phương nam mát dịu thì thoang thoảng mùi hương bay ra từ những bụi hoa nở rộ. Từ miệng những con sư tử bằng đá, từ dòng nước phun ra. Rải rác khắp vườn có những chỗ ngồi hóng mát và nói chuyện, trên ghế đá có các đệm gối màu sặc sỡ. Đây thực sự là một góc giải trí thần tiên theo kiểu phương Đông mà Pitơ chưa bao giờ nhìn thấy. Vả lại, trong suốt những tuần kéo dài nặng nề do đau ốm vừa qua, chàng chưa lần nào được nhìn thấy bầu trời và hoa cỏ. Khu vườn được cách li hoàn toàn, bốn xung quanh có tường bao bọc, chỉ ở một chỗ, giữa hai cây thông cao có một chiếc tháp xây bằng đá đỏ, không cửa sổ, và thuộc về một ngôi nhà khác nào đó.

-Đây là khu vườn của các cung tần mĩ nữ, - Inex khẽ nói. - Nhiều cô nàng xinh đẹp đã từng trải qua ở đây những ngày hè hạnh phúc, cho đến khi đông tới phải chết vì giá lạnh.

Inex trùm khăn che mặt rồi bắt đầu đi xuống theo các bậc thang.