Chương XVI BÊTI RA TAY
Thưa tiểu thư, - Inex bắt đầu nói, - tôi có cảm giác tiểu thư đang giận tôi.
- Không, - Macgaret đáp, - cô là người như cô có, làm sao tôi phải trách cô điều gì?
- Nếu thế thì tiểu thư đang trách ông Brum.
- Có thể. Nhưng điều này chỉ liên quan tới tôi và ông ta. Tôi không có ý định đem nó ra chuyện trò với cô.
- Thưa tiểu thư, - Inex mỉm cười nói tiếp. - Cả hai chúng tôi đều không có lỗi trong những việc đã xảy ra.
- Không? Thế ai là người có lỗi?
- Hầu tước Môrela.
Macgaret ngồi im không đáp, nhưng đôi mắt nàng đã nói thay tất cả.
- Thưa tiểu thư, tiểu thư không tin tôi, và thế cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, tôi sẽ nói cho tiểu thư biết sự thật. Những gì tiểu thư thấy trên tháp chẳng qua chỉ làmột vở kịch, mà trong đó ông Brum phải đóng vai của mình. Và như tiểu thư có lẽ đã thấy, ông ta đóng một cách khá vụng về. Trước đấy tôi nói với ông ta rằng mạng sống của tôi phụ thuộc vào việc ông ta đóng cái vai ấy đạt hay không đạt. Tôi đã chăm sóc, chạy chữa cho ông ta khỏi cơn bệnh hiểm nghèo, và ông ta là một người không quên ơn người khác.
- Tôi cũng nghĩ thế, nhưng tôi không hiểu cô.
- Thưa tiểu thư, trong ngôi nhà tôi là một nô lệ, một nô lệ bây giờ chẳng còn ai cần nữa. Những điều khác thì có lẽ tự tiểu thư đoán hiểu lấy. ở đây, những chuyện thế này là bình thường. Người ta hứa cho tôi tự do nếu tôi chiếm được trái tim của người đàn ông kia và biến ông ta thành nhân tình của mình. Nếu không làm được điều ấy, có lẽ tôi sẽ bị đem bán cho một người khác, hay có thể còn bị đối xử tồi tệ hơn. Tôi nhận lời - tại sao lại không nhận lời? Tôi chẳng mất gì cả. Tôi phải chọn giữa một bên là cuộc sống và tự do, và một bên là sự nhục nhã và cái chết. Cái chết sẽ đến với tôi ngay lập tức, nếu tôi bị phát hiện đang nói với tiểu thư những điều này. Thiểu thư, tôi đã không thành công mà thật ra tôi cũng chẳng cố để chiếm được tỉnh yêu của ông Brum. Ông ta chỉ xem tôi như một người hầu chăm sóc ông ta trong cơn đau ốm, không hơn. Còn đối với tôi, ông ta cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi. Nhưng tuy thế chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt với nhau, và dần dần tôi đã biết được câu chuyện của tiểu thư. Tôi biết người ta đã bày sẵn một cái bẫy chờ tiểu thư, bà nếumắc mưu, tiểu thư sẽ bị rơi vào một chiếc bẫy khác còn khủng khiếp hơn. Thưa tiểu thư, tôi không thể giải thích cho ông ta hiểu hết tất cả, vì luôn có những tai mắt rình mò trong phòng ông ta. Vả lại, tôi cũng rất cần để người ta tưởng ông Brum đang yêu tôi. Tôi đã dẫn ông ta vào vườn, và biết chắc rằng tiểu thư đang theo dõi chúng tôi, tôi đã bắt ông ta đóng vai của mình. Có lẽ ông ta.
- Nhưng dù sao tôi vẫn chưa hiểu cô - Macgaret nói, lần này đã dịu dàng hơn. - Cô nói rằng cuộc đời và hạnh phúc của cô phụ thuộc vào việc làm đáng xấu hổ kia. Thế cô đem tất cả nói với tôi để làm gì?
- Để cứu tiểu thư khỏi sự mù quáng của tiểu thư. Để cứu ông Brum, bạn của tôi và để đánh Môerla bằng cái gậy của chính hắn.
- Cô định làm điều ấy bằng cách nào?
- Hai việc đầu tiên có lẽ tôi đã làm xong. Còn việc thứ ba khó hơn nhiều. Vì thế mà tôi đến gặp tiểu thư, mặc dù đây là một việc rất mạo hiểm. Nếu Môrela không bị gọi vào triều đình gặp vua Granađa, thì tôi đã không dám tới đây, nhưng hắn có thể quay lại bất cứ lúc nào.
- Thế cô đã nghĩ được gì chưa? - Macgaret vội cúi xuống gần Inex hỏi.
- Chưa, nhưng đã có một vài ý nghĩ. - Rồi Inex quay sang nhìn Bêti và nói tiếp. - Cô này là bà con xa với tiểu thư, có điều giữ địa vị thấp hơn, có đúng thế không?
Macgaret gật đầu.
- Các cô khá giống nhau, cùng có chiều cao và thân hình như nhau, có điều cô Bêti khỏe mạnh hơn nhiều. Cô ta có đôi mắt màu xanh da trời và mái tóc vàng óng, còn tiểu thư thì mắt đen, tóc màu hạt dẻ. Tuy nhiên, vào ban đêm, lại choàng khăn thì khó mà phân biệt được ai là ai, nếu cả hai cố chịu khó nói khẽ.
- Vâng. - Macgaret nói, - nhưng thế thì sao?- Bây giờ thì cả cô Bêti cũng tham gia vào cuộc chơi, Inex đáp.- Cô Bêti, cô hiểu chúng tôi đang nói gì chứ?
- Đôi chút, chứ không phải tất cả - Bêti nói.
- Nếu thế thì những gì chưa hiểu, tiểu thư Macgaret sẽ dịch cho cô hiểu sau. Và xin cô đừng giận, rằng tôi biết về cô và các công việc của cô nhiều hơn tự co nói cho cô biết. Tiểu thư Macgaret, xin tiểu thư dịch hộ câu này cho cô Bêti.
Macgaret dịch, còn Inex thì dừng lại suy nghĩ một chốc rồi chậm rãi nói tiếp. Macgaret dịch ra tiếng Anh những đoạn Bêti không hiểu.
- Môrela tán tỉnh cô khi còn ở nước Anh, có đúng thế không, cô Bêti? Và rồi hắn chiếm được trái tim cô như từng chiếm trái tim của nhiều phụ nữ khác. Cô tin rằng hắn muốn bắt cóc cô để cưới cô làm vợ, chứ không phải cô em họ của cô.
- Thì liên quan gì đến cô? - Bêti khó chịu đốp luôn.
- Không liên quan gì hết, nếu không kể đến việc cô muốn, tôi có thể kể cô nghe không ít chuyện tương tự. Nhưng trước hết nghe tôi, rồi sau hãy chất vấn. Hay có lẽ tốt hơn nên trả lời tôi câu hỏi này đã: Cô có muốn trả thù cái thằng khốn nạn quý phái và giàu sang kia không?
- Trả thù à? - Bêti nắm chặt tay hỏi lại. - Tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng mình để làm điều ấy!
- Tôi cũng thế... nghĩa là chúng ta cùng chung một mục đích. Nếu vậy, có lẽ tôi có thể chỉ cách cho cô. Cô hãy nghe tôi nói đây: Cô em họ của cô vừa nhìn thấy một điều mà phụ nữ không muốn thấy. Cô ấy ghen, cô ấy tức giận - hay ít ra là như thế cho đến khi tôi cho cô, biết sự thật. Thế này nhé, tối hôm nay hoặc ngày mai Môrela sẽ tới gặp Macgaret và nói; “Tiểu thư hài lòng chứ? Tiểu thư có định từ chối tôi nữa không, để tiếp tục yêu một người đã trai trái tim mình cho cô gái lẳng lơ đầu tiên có ý định tán tỉnh anh ta? Tiểu thư có đồng ý làm vợ tôi không?” Sẽ thế nào, nếu Macgaret trả lời: “Vâng, tôi đồng ý” Khoan, khoan, đừng ngắt lời tôi, hãy cho tôi nói hết. Sẽ thế nào nếu sau đó chúng ta tổ chức một đám cười bí mật, cô Bêti sẽ mặt áo cô dâu, trong khi tiểu thư Macgaret giả làm Bêti và được cho phép ra đi với ông Brum và ông Caxten?
Inex ngừng lời, và vừa nghịch nghịch chiếc quạt vừa dò xét nhìn hai người.
Macgaret dịch xong, và nàng cùng Bêti ngạc nhiên nhìn Inex, rồi sau đó nhìn nhau - kế hoạch này thật bất ngờ và táo bạo, khiến họ sững sờ, lúng túng. Macgaret lên tiếng đầu tiên:
- Cô không được làm thế, Bêti, vì khi khám phá ra, hắn sẽ giết chết cô!
Nhưng Bêti mải suy nghĩ, không để ý tới lời này. Rồi cô ta ngẩng đầu, nói:
- Sự hám danh ngu ngốc của tôi đã đưa cô tới tai họa này, nghĩa là tôi đang có lỗi với cô. Tôi không sợ Môrela. Hắn sợ tôi thì đúng hơn. Còn nếu sự việc dẫn đến chết chóc, thì tôi sẽ mượn con dao của Inex, và tôi tin rằng tôi sẽ là người sử dụng nó đầu tiên. Vả lại tôi yêu hắn, dù hắn là một thằng đểu. Mà biết đâu tôi với hắn sau này lại chẳng làm lành với nhau. Nếu ta không thực hiện kế hoạch này... nhưng này Inex, sau đó liệu tôi có trở thành vợ hợp pháp của hắn theo phong tục nước này không?
- Tất nhiên, - Inex đáp, - có điều ông linh mục phải làm lễ kết hôn cho hai người, Môrela phải đeo nhẫn vào tay cho cô và gọi cô là vợ hắn. Sau đó, khi những lời ban phước được nói xong, thì chỉmột mình Giáo hoàng La Mã mới có thể hủy bỏ được cuộc hôn nhân này. Nhưng Môrela không yêu cầu ngài làm điều ấy. Lẽ nào hầu tước Môrela, một con chiên ngoan đạo, lại có thể tới La Mã vì một chuyện như thế?
- Nhưng làm thế là lừa dối, - Macgaret thốt lên. - Một sự lừa dối đáng ghét.
- Còn hắn thì đã làm gì với cô và tôi? - Bêti nói to. - Không, tôi sẽ đồng ý. Tôi không sợ cơn giận của hắn, nếu biết chắc rằng cô, Pitơ và ông Caxten được tự do.
- Nhưng huyện gì xảy ra với Inex? - Macgaret lúng túng hỏi.
- Tôi sẽ tự lo cho mình, - Inex đáp. - Có thể nếu mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, tiểu thư cho tôi đi theo. Còn bây giờ thì tôi không ở lại đây thêm được nữa. Tôi phải đi gặp bố tiểu thư, ông Caxten, và nếu không có gì xảy ra, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Mà tiểu thư Macgaret này, người yêu của tiểu thư hầu như đã khỏe mạnh hoàn toàn và có lời hỏi thăm tiểu thư. Còn tôi thì khuyên khi Môrela tới nói chuyện, tiểu thư nên lắng nghe hắn một cách thân thiện.
Rồi sau khi cúi chào rất thấp như trước đấy, Inex nhẹ nhàng mở cửa và biến mất.
Một giờ sau, một ông già Do Thái mặc áo quần đạo Hồi dẫn Inex đi theo những đường phố ngoằn ngoèo của một trong những khu đông dân cư nhất ở Granađa. Hình như ông già Do Thái này là khách thường xuyên ở đây, vì sự xuất hiện của ông cùng một phụ nữ che mạng không hề làm những người Mô họ gặp dọc đường ngạc nhiên. Thậm chí một vài người còn vui vẻ chào ông.
- Hình như các tín đồ Môhamet yêu mến cha, phải không cha Ixraen? - Inex hỏi. - Vâng, vâng, cô bé thân mến của tôi ạ, - ông già mỉa mai đáp, - Nhiều người trong bọn họ đã vay tiền của tôi và phải trả cho tôi trước khi một cuộc chiến tranh lớn với người Tây Ban Nha xảy ra. Vì vậy mà chúng sẵn sàng lấy bộ râu củamình quét đường cho tôi đi. Tất cả những điêu này rất có ích cho việc thực hiện kế hoạch của ông bạn chúng ta. ồ, người nào trong túi có tiền vàng, thì có thể đội lên đầu mình chiếc vương miện bằng vàng. ở Granađa này đồng tiền có thể làm được tất cả. Nếu đủ tiền, tôi có thể bắt vua bán hoàng hậu cho tôi.
- Ông Caxten có nhiều tiền không? - Inex hỏi.
- Nhiều. Ông ta là một những người giàu nhất nước Anh. Nhưng cô hỏi điều ấy làm gì. Ông ta không nghĩ tới cô vì còn đang bận nhiều việc quan trọng khác.
Inex chỉ phá lên cười to, mà không lấy thế làm giận.
- Tôi biết, - nàng cười đáp, - nhưng tôi cũng muốn được trả công chút ít. Tôi muốn biết chắc sẽ có đủ tiền cho tất cả chúng ta.
- Đủ, có đủ. Tôi đã nói rằng không những đủmà còn thừa, - Ixraen vừa đáp vừa gõ vào cánh cửa nằm sâu trong một bức tường bẩn thỉu.
Như trong một câu chuyện thần thoại cánh cửa bỗng mở. Họ đi ngang qua một cái sân nhỏ và tới một ngôi nhà đổ nát được xây theo kiểu người Mô.
- Vì phải che giấu tung tích của mình, nên ông bạn Caxten của chúng ta chỉ thuê một căn hầm để ở, Ixraen nhếc mép cười nói với Inex, - nên cô cứ đi theo tôi. Chú ý kẻo và đầu và đề phòng chuột.
Họ đi theo một chiếc cầu thang xiêu vẹo dẫn thẳng từ sân xuống tầng hầm, nơi có những chiếc thùng đựng rượu. Ixraen thắp một ngọn nến nhỏ rồi dẫn Inex vào sâu mãi phía trong, khóa lại sau mình rất nhiều cánh cửa. Cuối cùng họ đứng trước một bức tường ẩm ướt trong góc tối một hầm rượu.
Bằng cách riêng của mình, ông già lại gõ vào đầu cửa.
Một phần của bức tường quay ngang trên một cái trục vô hình nào đó, mở ra một lối đi nhỏ.
- Bố trí không đến nỗi tồi lắm, phải không? - Ixraen nói. - Ai có thể ngĩ đây là lối ra vào! Vào đi, cô gái xinh đepj, vào đi!
Inex theo ông già đi vào cái hang tối ấy và cánh cửa lại được đóng chặt sau lưng họ. Cầm tay cô, lúc đầu ông già rẽ phải, rồi rẽ trái, dùng khóa mở một cửa nữa. Cuối cùng họ bước vào một căn phòng được đèn chiếu sáng của và bày biện một cách sang trọng. Căn phòng không có cửa sổ.
- Cô ngồi chờ đây một chốc, - Ixraen nói với Inex rồi chỉ vào một chiếc ghế thấp, Inex ngồi xuống.
- Để tôimời ông bạn của ta tới, - nói đoạn, ông già biến mất sau những tấm màn che cuối phòng. Một lát sau, những tấm màn che lại động đậy và Ixraen hiện ra cùng Caxten. Caxten mặc quần áo của người Mô, và vì ở lâu dưới lòng đất nên trông có vẻ nhợt nhạt, nhưng hoàn toàn khỏe mạnh, Inex đến đứng trước ông, bỏ khăn mạng để ông có thể nhìn rõ mặt. Caxten chăm chú nhìn nàng một chốc rồi nói:
- Cô có phải là người phụ nữ mà tôi nhờ các bạn tôi bắt liên lạc không? Nếu đúng, hãy nhắc lại nội dung những lời toi nhắn.
Inex gật đầu đúng.
Caxten nói:
- Nhưng làm sao tôi có thể yên tâm mà hoàn toàn tin cô được? Theo tôi biết, cô là nhân tình của hầu tước Môrela, hay ít ra trước kia là thế. Hắn có thể sử dụng cô để dò la và đưa chúng tôi vào bậy.
- Bây giờ ông mới hỏi những câu hỏi như thế thì có muộn quá không, thưa ông? Nếu tôi không đáng tin thì nghĩa là ông và bạn bè ông đã nằm gọn trong tay tôi.
- Không hẳn thế, cô bạn thân mền của tôi ạ, không hẳn thế đâu, - Ixraen nói xen vào. - Nếu chúng tôi ghi ngờ cô, dù chỉ một tí thôi, thì ở đây không ít các thùng đựng rượu lớn, và ít ra một trong những chiếc thùng ấy có thể làm quan tài cho cô được, dù chúng tôi lấy làm tiếc là sẽ phải làm hỏng một ít rượu ngon.
Inex phá lên cười.
- Đừng vì tôi mà bỏ phí rượu và thời gian của các ông. Môrela đã ruồng bỏ tôi, và tôi đang căm thù. Tôi muốn thoát khỏi tay hắn và mang đi theo con mồi của hắn. Vả lại, tôi đang cần tiền. Các ông phải cho tôi tiền, nếu không tôi sẽ không chịu làm gì đâu. Các ông có thể hứa trước với tôi, tôi biết các ông là những người sẽ giữ lời hứa. Tôi sẽ không nhận một xu nào, chừng nào, chừng nào chưa làm xong những việc cần làm.
- Thế khi cô ấy cô định đòi bao nhiêu?
Inex nói lên một con số, làm cả hai ông già mở to mắt ngạc nhiên.
- Nếu còn sống sót, tôimuốn được sống sung sướng.
- Tất nhiên, - Caxten lẩm bẩm nói. - Chúng tôi hiểu điều đó. Còn bây giờ xin cho biết để nhận chừng ấy tiền, cô sẽ định làm gì?
- Tôi sẽ đưa ông, con gái ông là tiểu thư Macgaret, và người yêu của cô ta, ông Brum, ra khỏi thành phố Granađa và bắt hầu tước Môrela cưới một người phụ nữ khác làm vợ.
- à? Cưới cô à? - Để ý tới điều cuối cùng ấy, Caxten tò mò hỏi.
- Không thưa ông, có cho nhiều tiền đến đâu tôi cũng không làm điều ấy. Hắn sẽ lấy người đàn bà con của ông, là tiểu thư Bêti xinh đẹp.
- Nhưng bằng cách nào? - Caxten ngạc nhiên kêu lên.
- Thưa ông, hai tiểu thư giống nhau, tuy không phải hoàn toàn. Bây giờ để tôi kể ông nghe tất cả. - Và rồi Inex nhắc lại kế hoạch của mình.
- Thật là một kế hoạch táo bạo, - Caxten nói khi Inex ngừng lời. - Nhưng nếu thành công, liệu cuộc hôn nhân này có hợp pháp không?
- Tôi nghĩ rằng hợp pháp, - Inex đáp, - nếu ông linh mục được báo trước. Ta có thể mua chuộc ông ta - và cả cô dâu cũng vậy. Thậm chí điều này cũng không quan trọng lắm, vì chỉ một mình Giáo hoàng La Mã mới có thể tuyên bố cuộc hôn nhân này không hợp phát, trong khi ấy thì ta đã kịp thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.
- La Mã hoặc là cái chết - Caxten khẽ nói.
Và Inex đã đọc trong mắt ông những điều ông lo sợ.
- Cô Bêti của ông đã quyết định đồng ý tham dự vào kế hoạch của ta, - Inex thong thả nói tiếp, - vì trước đây đã có nhiều người thành công trong những trường hợp tương tự, mặc dù có ít cơ họi hơn bây giờ. Cô ta là người phụ nữ khỏe mạnh và tính tình cương quyết. Môrela bắt cô ta yêu mình và đã hứa sẽ lấy cô ta làm vợ. Sau đó hắn lợi dụng cô ta để bắt con gái ông, và cô ta hiểu rằng cô ta chỉ là một con mồi để hắn tìm cách bắt một con mồi khác lớn hơn. Cô ta muốn trả thù hắn, vì lỗi của cô ta mà Macgaret phải chịu tất cả những nỗi bất hạnh này. Nếu thắng, cô ta sẽ là vợ của một đại quý tộc Tây Ban Nha, còn nếu thua thì biết làm sao được, cô ta cũng chỉ phải trả giá vì một mục đích cao cả. Vả lại, chính cô ta muốn thử thách số phận của mình và điều quan trọng nhất là tất cả các ông có thể được thoát nạn.
Caxten nghi ngờ nhìn Ixraen. Ông này vuốt vuốt bộ râu rồi nói:
- Cứ để cô gái này thực hiện kế hoạch của mình. ít ra thì cô ta không đến nỗi ngốc, và tất cả những điều cô ta nói đều có lí, mặc dầu tôi vẫn e rằng chúng ta sẽ phải trả một giá đắt.
- Tôi sẽ trả, - Caxten ngắt lời ông và ra hiệu cho Inex nói tiếp.
Nhưng Inex hầu như chẳng còn gì để nói thêm. Nàng chỉ nhắc rằng họ phải chuẩn bị sẵn những con ngựa tốt, đồng thời cần cho người tới Xêvin báo với thuyền trưởng Xmit rằng tầu “Macgaret” phải sẵn sàng lên đường sau khi họ đặt chân lên tàu.
Họ thống nhất kĩ với nhau về mọi điều, và khi đi ra cùng với Ixraen, Inex mang the một túi nhỏ tiền vàng.
Ngay chiều hôm ấy, Inex tìm gặp cha Enrikê trong gian phòng được dùng làm chỗ cầu kinh của lâu đài Môrela. Inex nói nàng muốn gặp hắn để nói chuyện và xưng tội. Nàng với hắn là bạn cũ, hay nó đúng hơn là kẻ thù cũ với nhau.
Inex cha Enrikê đúng lúc hắn đang rất khó chịu. Thì ra lúc ấy Môrela đang bực tức với hắn. Môrela được báo rằng số đồ trang sức đựng trong chiếc hòm trên tàu XanhAntôniô đã lọt vào tay Enrikê. Môrela bắt hán phải hoàn lại số đồ trang sức ấy, ngoài ra còn thề sẽ trừng phạt hắn vì tội để dân chúng Môtrin cướp phá con tàu. Nhưng nguyên nhân chính thực ra ở chỗ Môrela không thể tha thứ cho hắn là đã để Pitơ thoát chết, tới được Granađa.
- Nghĩa là, thưa cha, - Inex bắt đầu nói sau khi nghe hết những lời than thở của lão linh mục. - Cha tự cho mình là người giàu có, thế mà đùng một cái, lại trở thành anh nghèo phải không ạ?
- Đúng thế, con gái của ta ta ạ. Điều này vẫn thường xảy ra với những người đặt hết hi vọng vào các bậc quyền quý. Cha đã phụng sự hầu tước nhiều năm nay, e rằng có khi còn vì ông ta mà làm hại cả bản thân mình. Cha những tưởng ông ta được giáo hội kính trọng như thế, sẽ đưa lên một chức vụ tốt đẹp nào đó. Thế mà ngược lại, ông ta đã làm gì? Ông ta muốn lấy lại của cha những đồ chỉ đáng vứt đi. Nếu cha không lấy thì cuối cùng chúng cũng rơi xuống biển hay bị kẻ nào đấy đánh cắp. Ông ta lại còn nói rằng cha sẽ phải chịu trách nhiệm về tất cả số của cải còn lại, cái mà đến chết cha cũng chẳng biết.
- Thưa cha, cái chức vụ cha mơ ước là gì thế? Con nghĩ cha đang định nói về một cái gì đấy cụ thể.
- Đúng thế, con gái của cha ạ, cha vừa nhận được thư của một người bạn từ Xêvin. Ông ta viết rằng nếu cha có một trăm đồng đupblôn vàng, thì ông ta có thể thu xếp cho cha cái chức vụ thư kí tòa án dị giáo. Trước đây, cha đã từng làm việc ở tòa án, cho đến khi hầu tước biến cha thành người của ông ta, và cho cha một số đất ở Môtrin, nhưng số đất này té ra chẳng có mấy giá trị, đồng thời ông ta cũng cho cha nhiều lời hứa tốt đẹp, nhưng cũng chẳng đáng giá một đồng xu nào. Những đồ vứt đi kia cha đem bán được ba mươi đupblôn, cộng thêm với hai mươi đồng cha dành dụm được là năm mươi đồng. Con biết đấy, Inex, cha đã từng giúp ông ta baonhiêu việc, thế mà thử hỏi kết quả thế nào.
- Tiếc thật, - Inex trầm ngâm nói, - vì những người phục vụ tòa án dị giáo đã cứu được nhiều linh hồn, trong đó có cả linh hồn mình. Chẳng hạn con còn nhớ rõ họ đã cứu rỗi linh hồn của chị gái con như thế nào, - nghe thế, lão linh mục liền rùng mình, - và có thể cả linh hồn con nữa, nếu con không... biết nói thế nào nhỉ... không là người có ít... rất ít những điều định kiến. Vả lại, những người phục vụ tòa án dị giáo được nhận một phần tài sản của những tên phản đạo đáng nguyền rủa, và bằng cách ấy, họ trở nên giàu có để tiến thêm trên con đường danh nghiệp của mình.
- Đúng thế, Inex ạ. Cả đời mới có một dịp thế này, nhất là đối với một người như ta. Ta rất căm thù bọn dị giáo, nhưng bây giờ thì còn nói làm gì, khi cái thằng hầu tước phóng đãng và đáng nguyền rủa ấy... - nói tới đây, lão linh mục chợt nhớ ra liền im lặng.
Inex đưa mắt nhìn hắn.
- Thưa cha, - nàng nói, - nếu con kiếm được cho cha một trăm đồng đupblôn vàng, thì cha có thể giúp con một việc nhỏ được không?
Khuôn mặt láu lỉnh của lão linh mục linh hoạt hẳn lên.
- Cha sẵn sàng làm tất cả, con gái của cha ạ.
- Thâm chí cả khi điều ấy gây thêm bất hòa giữa cha và hầu tước.
- Nếu ta được là thư kí của tòa án dị giáo thành phố Xêvin, thì ông ta sẽ sợ ta, chứ không phải ngược lại. - Giọng lão đầy vẻ căm thù.
- Nếu thế thì hãy nghe con, thưa cha. Con còn chưa xưng tội với cha, thí dụ con chưa nói với cha rằng con cũng căm thù hầu tước. Lí do vì sao có lẽ cha cũng biết. Nhưng xin cha hãy nhớ rằng nếu cha phản con, thì cha không bao giờ được thấy trăm đồng tiền vàng kia, và cái chức thư kí ở Xêvin sẽ được trao cho một linh mục khác. Ngoài ra, những điều tồi tệ hơn có thể xảy ra với cha.
- Con cứ nói tiếp đi, - lão linh mục nói, - lẽ nào chúng ta không phải đang ở trong nhà xưng tội, hay ít ra là ở bên cạnh?
Inex bảo cho cha Enrikê biết tất cả kế hoạch, - nàng tin vào lòng tham vô độ của hắn. Nàng vô cùng căm ghét Enrikê và biết rõ hắn là người thế nào. Chỉ duy nhất một điều nàng giấu hắn là nàng lấy tiền từ đâu.
- Điều này cũng chẳng phải khó lắm, - cha Enrikê nói khi Inex kết thúc. - Nếu một người đàn ông và một người đàn bà chưa lập gia đình đến với ta để xin làm lễ thành hôn, thì ta làm cho họ, và khi nhẫn được đeo vào tay, và các thủ tục kết thúc, thì họ sẽ là vợ chồng với nhau cho đến ngày thần chết hay Đức Giáo hoàng La Mã chia lìa họ.
- Thế trong khi tiến hành nghi lễ, nếu người đàn ông nghĩ rằng anh ta đang cưới người khác thi sao?
Cha Enrikê nhún vai:
- Anh ta phải biết anh ta lấy ai làm vợ. Đó là việc của anh ta, chứ không phải của ta và của nhà thờ. Con gái ạ, tên họ của hai người phải được đọc khe khẽ thôi.
- Nhưng cha sẽ đưa cho co giấy chứng nhận hôn lễ, trong đó có ghi rõ ràng tên hai người chứ?
- Tất nhiên. Cha sẽ đưa cho con hay bất kì người nào - sao cha lại có thể không đưa cơ chứ - tất nhiên nếu biết chắc là cha sẽ được trả công tử tế.
Inex mở nắm tay và cho lão xem mười đồng tiền và đang cầm.
- Cha cầm lấy, - nàng nói, - số tiền này không tính vào một trăm đồng đã hứa. ở nơi con lấy tiền còn nhiều nữa. Cha sẽ nhận hai mươi đồng tiền trước khi làm lễ cưới, tám mươi đồng còn lại sẽ nhận ở Xevin, khi con được trao giấy hôn thú.
Lão linh mục vồ lấy những đồng tiền, cho vào túi và nói:
- Cha tin con, Inex ạ.
- Tất nhiên, - trước khi đi, Inex nói, - bây giờ chúng ta phải tin nhau: Cha đã nhận tiền, nghĩa là cả hai chúng ta đã thò đầu vào thòng lọng. Ngày mai, thưa cha, mời cha cũng có mặt ở đây vào giờ này, để đề phòng trường hợp con muốn được làm lễ xưng tội, vì như cha biết đấy, than ôi, chúng ta đang sống trong một thế giới tràn đầy tội lỗi.