Chương 4
Có một sự kiện đáng kể nữa.
Người ta gọi điện thoại đến cửa hàng, mời chúng tôi bán ý tưởng cho công ty lớn để mở rộng thành chuỗi cửa hàng. Ý tưởng về cửa hàng đá bào nhỏ bé của tôi.
Lúc ấy là buổi chiều, đúng lúc bận rộn nhất vì lũ trẻ tay nắm chặt tiền lẻ ào đến mua đá bào, tôi đã nhờ Hajime từ chối giúp.
Con cái khách du lịch cùng trẻ con trong vùng học xong chạy chơi một lúc rồi đến đây ăn đá bào. Đó chính là ước mơ của tôi kể từ sau khi nhìn thấy các bé gái vừa ăn vừa cười nói ríu rít tại cửa hàng đá bào tuyệt vời ở hòn đảo phía Nam nơi đã trở thành hình mẫu cho cửa hàng hiện nay của tôi. Chính vì thế, tôi càng mải miết bào đá hơn bao giờ hết. Cố gắng tạo ra những sợi đá bào lúc nào cũng mảnh mai trắng xóa, xinh đẹp, ngon lành.
Vì Hajime hiểu rất rõ về cửa hàng nên em biết thừa tôi không hề có ý định nhân bản thành một chuỗi cửa hàng để kiếm lời lớn.
Lũ trẻ mỗi lần đến đây đều tranh nhau nói rất dễ thương: “Cho cháu đá bào đậu đỏ,” “Cháu ăn đá bào chanh leo,” “Món ấy có chua không cô?”… Nghe những giọng nói ấy tôi thấy như khỏe hẳn ra, mọi mệt mỏi đều tan biến hết.
Mặc dù khách hàng lớn tuổi cũng rất quan trọng, nhưng chỉ cần nghĩ rằng món đá bào của mình có thể đem lại dù chỉ một chút ký ức tốt đẹp khó phai mờ trong cuộc đời các em, giống như tôi đã nhận được biết bao kỷ niệm không thể nào phai trong quãng đời sống tại bờ biển này, là tôi lại thấy mình thêm sức mạnh để cố gắng.
Có cả những em nhỏ là khách hàng quen thuộc được mẹ dẫn đến đây.
Và thỉnh thoảng giữa những tiếng bào đá roèn roẹt, tôi nghe được đứt quãng những lời của Hajime. Có vẻ đầu bên kia đeo bám khá lì lợm.
Thỉnh thoảng tôi phải phì cười, lúc khác lại thấy tâm trạng rất khó tả khi nghe văng vẳng bên tai những khúc hội thoại.
Hajime đã nói thế này:
“Cả tôi và chị Mari đều hoàn toàn không có hứng thú với việc chấn hưng thị trấn hay bảo vệ môi trường gì hết. Các anh nói là sẽ trích một phần lợi nhuận để bảo vệ thiên nhiên nhưng tôi có cảm giác các anh sẽ làm bẩn hoặc sẽ lấy đi quá nhiều thứ ở một mặt nào đó khác, vì thế chúng tôi không thích. Chúng tôi chỉ muốn cuộc sống giản dị, trọn vẹn từng ngày mà thôi. Tuy rằng chúng tôi rất thích tiền, nhưng có nhiều tiền quá chắc chắn cũng sẽ có phiền phức.”
Ban đầu tôi thấy vui vì Hajime hết lòng giúp đỡ tôi như thể một cộng sự kinh doanh, đến những lời cuối tôi bất giác thấm thía rằng cô bé đang nghĩ tới người bà quá cố.
“Vâng, vâng tôi hiểu, nhưng những người giống như chúng tôi, những người không theo kịp sự nhanh nhạy đó, trên đời này còn tồn tại rất nhiều. Chúng tôi chỉ muốn sống thật chậm rãi mà thôi.”
Rồi cô bé chào lịch sự và dập máy.
“Chị có muốn biết họ nói gì không?”
Khi khách đã vãn, Hajime hỏi tôi.
Lúc ấy trời đã về chiều, tiếng ve chỉ còn vài âm thanh lao xao. Nghe như một thứ âm nhạc dịu mát và trong trẻo. Những cây thông trong rừng như cũng được nghỉ ngơi sau một ngày dài.
“Không cần đâu, chị cũng đoán được ít nhiều. Nhưng kể cũng buồn cười nhỉ, lại có người muốn học theo cái cửa hàng như thế này!” - Tôi cười nói.
“Họ còn nói rằng vậy chúng tôi cứ mở chuỗi cửa hàng với bí quyết tương tự đấy nhé.”
“Tùy họ thôi. Bởi vì cửa hàng này trên thế giới chỉ có một, duy nhất ở đây thôi mà.”
Tôi cười sảng khoái. Tôi tồn tại chỉ duy nhất ở nơi đây. Có những người chỉ tình cờ ghé qua, cũng có những người sẽ không quay trở lại nữa, thế nhưng cũng có cả những vị khách quen coi việc gặp được chính tôi, chào hỏi nhau, ăn đá bào là những giây phút nghỉ ngơi thật sự. Tôi luôn ngồi ở đây, thấm những giọt mồ hôi chảy xuống bằng chiếc khăn sặc sỡ, ngày nào cũng bào đá trong thứ trang phục như con trai. Có đôi khi những cậu bạn từ thuở thơ ấu hay bạn học cũ nhân dịp về thăm quê ghé qua, cùng ngồi uống bia với nhau và cảm thấy lâng lâng phấn chấn.
Nơi đây là nơi chốn của riêng tôi, duy nhất trên thế giới này. Đến giờ thì có thể nói đây là nơi của riêng tôi và Hajime.
Vì đá sẽ tan, chóng mất đi, nên tôi luôn có cảm giác mình đang bán từng mảnh thời gian ngắn ngủi tuyệt đẹp. Giấc mơ trong thoáng chốc. Đó là khoảnh khắc như thể bong bóng xà phòng bay lên rồi lập tức biến đi mất trước mắt mọi người, từ những cụ ông cụ bà, từ em bé đến những cô cậu đang tuổi dậy thì.
Tôi rất thích cái cảm giác ấy.
***
Chính vì vậy không đời nào tôi muốn giữ nó lại dù chỉ một chút. Đá bào mỏng manh, ngọt ngào và tan biến. Đó vốn dĩ đã là một điều kỳ diệu rồi. Tôi thích, chỉ đơn giản là vô cùng thích. Cái thứ ban đầu tựa như làn sương màu trắng mong manh đó dần đông cứng lại rồi cuối cùng lại trở về nước. Thế nhưng tất cả đều chui vào dạ dày một cách ngọt ngào. Tôi thích cái cảm giác ấy.
Trên đường về, vừa ngồi dưới gốc cây liễu cảm nhận bầu không khí lúc chiều tà của các ngôi nhà xung quanh, tôi và Hajime vừa nhâm nhi lon nước trà.
Em nói:
“Chị này, tại sao mọi người lại muốn có nhiều tiền thế nhỉ?”
“Có thể là vì có những người chẳng cần làm gì mà tiền vẫn chui vào túi. Ví dụ như những người vốn có nhiều đất đai, hay những người làm việc chăm chỉ rồi đến một lúc nào đó tiền cứ tự nhiên chảy tới thôi…”
“Vâng.”
“Thế rồi có những người khi nhìn những con người ấy tự nhiên cảm thấy ghen tị, rồi họ nghĩ làm thế nào để được như những người kia.”
“Có vẻ đúng nhỉ.”
Hajime nói “có vẻ đúng nhỉ” một cách thật nặng nề. Vì có quá nhiều người đã ào đến đòi tài sản của bà cô bé. Càng yêu bà bao nhiêu thì điều ấy càng giày vò em bấy nhiêu. Dù Hajime nhất mực không kể cho tôi nghe chi tiết câu chuyện, nhưng từ cách em nói và nhìn cảm xúc trong mắt em, tôi hiểu em đã bị giày vò khủng khiếp đến thế nào.
“Thế nhưng có được số tiền tiêu không xuể rồi thì làm sao? Rõ là họ không thể mang theo xuống mồ được mà?” Hajime tiếp tục.
“Để lại cho con cháu chẳng hạn?” Tôi nói.
Từ xưa tôi vốn chỉ được ngày nào hay ngày ấy, ấy thế mà vẫn đi du lịch đây đó thật vui, cũng có thể mở được cửa hàng êm xuôi như thế này, vì vậy tôi không hay nghĩ ngợi về tiền. Có một dạo món cà phê espresso hoàn toàn xa lạ với chốn quê mùa này chẳng bán được cốc nào, khiến cho bột cà phê tôi cất công nhập khẩu theo đường tiêu dùng cá nhân từ mãi tận Ý về bị thừa vô khối. Lúc ấy quả thật tôi cũng hơi nản, nhưng sau đó chẳng hiểu sao mốt uống espresso cho thêm sữa hay đường lại được nhen lên trong số các cụ ông ghé vào quán trên đường chơi gateball [2] về, và thế là vấn đề được giải quyết.
Chìa khóa giải quyết vấn đề thật thú vị, chắc chắn sẽ ghé đến đúng khi tôi nghĩ rằng “Kiểu này có khi không ổn rồi”. Chỉ cần không ngừng tin rằng “chắc chắn sẽ có cách nào đó” và liên tục cố gắng thì nó sẽ đến một cách bất ngờ từ một nơi chẳng hề liên quan trong một bộ dạng hết sức ngớ ngẩn.
Quả tình tôi không thể ngờ được, đúng lúc đang đau đầu tính toán không biết làm sao, có nên pha loãng để hợp khẩu vị hơn cho cái món espresso chưa bán được cốc nào kể từ khi mở cửa hàng hay không thì một đám rất đông các cụ ông chơi gateball về đột nhiên kéo đến mua đá bào, cụ già trông quê nhất vốn là dân chài tự nhiên thốt lên: “Tôi đã đi trăng mật ở Napoli đấy! Nhìn cái này thấy nhớ thời đó quá.”
Đến lúc ấy tôi đã thấm cái mệt kể từ khi mở cửa hàng nên trở nên dễ nản, có lẽ vì vậy càng nhạy cảm hơn với những điều mà khi bình tĩnh, chắc tôi sẽ chẳng thấy có vấn đề gì.
Mặc dù không phải quá cực đoan nhất nhất phải có espresso, tôi vẫn thường xuyên bán trà lúa mạch, nhưng cứ có cảm giác mọi người thấy mình ra vẻ kiểu cách thành thị khi phục vụ món cà phê này, tôi gần như sắp quên cả cái tiêu chuẩn “món này tôi thấy ngon nên chọn bán ở đây”. Ngay cả ánh nắng rọi vào rừng thông trong mắt tôi cũng trở nên ảm đạm.
Thế mà đúng lúc ấy, ông lão ấy hiện ra, cứ như thể bước ngoặt trong một bộ truyện tranh. Các cụ già xung quanh cũng bắt đầu góp thêm ý kiến: “Đắng nhỉ,” “Ngon đấy,” “Tỉnh cả ngủ,” “Có khi tốt cho sức khỏe đấy,” “Có sữa không cháu?”… Tới khi các cụ gần như cố định sau mỗi trận bóng là đến đây ăn đá bào hay uống espresso, thì đột nhiên cả vùng cũng rộ lên mốt uống espresso, khiến cho món uống này đột nhiên bán chạy hơn hẳn.
Tôi tin vào cái cảm giác ấy. Cảm giác rằng sau tất cả, có một thứ gọi là ý thức hay ý đồ sẽ đưa đẩy cuộc đời con người như những đợt sóng.
“Nhưng mà nhé, thời bây giờ vẫn có người dù được để lại đất cho cũng không có tiền đóng thuế tài sản cố định nên phải đóng thay bằng hiện vật đấy thôi?”
Hajime đột nhiên chuyển sang nội dung thật khó hiểu.
“Thế… Thế à?” Tôi ấp úng đáp. “Chị không hề rành mấy điều đó. Nhưng chị cũng không ghét tiền đâu. Vì chị cũng có mong muốn ví dụ như mua được cái máy espresso pha sáu ly một lúc. Tuy nhiên, với cửa hàng thì chị muốn nó nằm trong phạm vi chị có thể tự tay chăm chút được. Chị muốn trân trọng cái cảm giác làm thủ công này. Có nhiều tiền hơn mức mình cần mà không có thời gian rảnh thì rốt cuộc cũng chẳng tiêu được. À nhưng chị sẽ để dành tiền đi du lịch đảo Sicily vào mùa vãn khách, chị sẽ ăn đá bào granita cho đến khi vỡ bụng mới thôi.”
“Tuyệt nhỉ! Điều đó đối với Mari đúng là một giấc mơ phải không?”
“Hajime cũng đi cùng chị nhé.”
“Vâng, mặc dù em không chắc mình có yêu món đá bào đến mức ấy hay không.”
“Ngoài đá bào ra còn nhiều thứ để ngắm lắm. Các anh chàng bảnh trai cũng nhiều vô số.”
“Tất nhiên là em muốn đi rồi. Em cũng sẽ để dành tiền. Mà để thực hiện điều ấy cũng đâu cần quá nhiều tiền đúng không?”
“Ừ, vì kiểu gì chị cũng du lịch bụi thôi. Vì thế mà cả đời này chị không cần nhiều tiền đến thế. Thế nên chị không muốn mở chuỗi cửa hàng hay gì đâu. Làm vậy tinh thần của chị sẽ bị phân tán. Chị không hiểu được tâm tư của người muốn mở rộng như vậy, với chị có quá nhiều tiền là tâm khó tĩnh lặng nên chị không thể hình dung ra cuộc đời của những con người không có tiền là không yên. Nhưng dù sao chị cũng thích tiền. Chị nghĩ tiền là một thứ rất tuyệt, cần thiết để chúng ta được tự do.”
Tôi nói. Hajime nghiêng đầu đáp lại.
“Hãy nghĩ cho k…ỹ… đi. Tiền quan trọng lắm đấy!…”
“Câu ấy hình như chị đã nghe thấy ở đâu đó rồi…” [3]
“Bà em mỗi lần mua cây giống đều chi rất nhiều tiền. Tất nhiên là bà vốn không phải người lãng phí. Trong nhà bà cũng không để nhiều đồ đạc lắm, quần áo cũng giữ gìn rất cẩn thận. Ngoài ra bà tiêu vào thực phẩm là chính, tuy nhiên món duy nhất bà chi thật nhiều tiền để gửi mua từ nơi xa chỉ có cây giống thôi. À, bạn trai em về cơ bản đi làm tình nguyện nhưng anh ấy cũng không đến những nơi hoàn toàn không trả phí. Anh ấy bảo làm thế là xúc phạm cả năng lực dạy học của mình lẫn những người được mình dạy, vì thế anh ấy luôn tìm doanh nghiệp đồng ý trở thành nhà tài trợ. Tuy nhiên khi đến nơi tình nguyện anh ấy sẽ làm nhiều hơn rất nhiều phần thù lao mình được nhận.”
Em nói rất nồng nhiệt. Tôi gật đầu.
“Những con người ấy có tâm thật vững nhỉ.”
“Bởi thế, có thật nhiều tiền thì làm được cái gì đâu?”
“Có thể sống trong ngôi nhà rộng hơn bây giờ, có thể mua được những thứ mình thích, chẳng phải thế sao?”
“Ừ nhỉ, chắc sẽ như thế nhỉ.”
“Có thể gọi điện thoại di động thoải mái nữa này.”
“Ừ, nhưng có nhiều nơi để gọi thoải mái thế không?”
“Như chị thì ít bạn bè nên câu trả lời là ‘không’.”
“Thế nhưng chị cũng muốn được sống ở nơi mình thích.”
“Ừ nhỉ… Nếu có gia đình, có nhiều việc phải làm như mọi người, nếu không cảm thấy mình đang bị dồn vào đường cùng trong cuộc đời này thì có lẽ hầu như mọi người đều không cần có nhiều tiền lắm. Có chăng khi cuộc đời ta còn thiếu điều gì đó, khi ta gặp vấn đề gì đó trong tình cảm thì tiền mới trở thành vấn đề lớn.”
“Có lẽ đó là điều hai chị em mình không hiểu. Cuộc sống này có quá nhiều điều kỳ cục, có quá nhiều kiểu người khác nhau mà. Và có vẻ như là ai cũng muốn làm sao có thể hưởng lợi được càng nhiều càng tốt.”
Tôi nói.
“Nhưng mà tại sao một ngôi nhà nơi thế hệ ông bà đã sống rồi đến đời cha mẹ cũng sống, mà đến đời con cháu lại không thể tiếp tục sinh sống ở đó, đấy lại có thể coi là việc chấp nhận được hả chị? Nếu như em không thể tặng lại cho con mình nơi mình đã sống thì lúc qua đời chắc em sẽ hối tiếc lắm. Thà rằng mình chơi bởi phá nát hết ngôi nhà ấy đã đành, đằng này muốn để lại cho con cháu mà cũng không được hay sao? Em thật sự không hiểu. Nếu ở trong hoàn cảnh ấy thì khi người ta chết đi, linh hồn người ta sẽ được gửi đến nơi đâu? Thật kỳ cục chị nhỉ. Bà em cho đến tận khi gần đất xa trời vẫn phải bận tâm lo cho cháu con. Bà bảo: ‘Khi bà mất đi sẽ có chuyện phiền phức xảy ra. Có những chuyện không thể giải quyết được bằng giấy tờ. Xin lỗi các con nhé.’ Rồi bà lén gửi mẹ các loại đá quý và tiền mặt. Lúc ấy bà đang ốm, thế mà… Lúc ấy bà còn rất nhiều việc muốn làm, thế mà…”
“Chị em mình quá ngốc không hiểu được chăng?”
“Ngốc cũng được. Dù là ngốc cũng chỉ mong được sống bình lặng, an yên như chính bản thân mình thôi…”
Hajime vừa cúi xuống ngắm dòng sông đang chảy, vừa nói. Tôi cứ tưởng em khóc. Thế nhưng không phải. Em tiếp lời thật khẽ.
“Mari lúc nào cũng đen cháy, lúc nào cũng hành động nhanh nhẹn, suy nghĩ cũng dứt khoát, thích thật đấy. Ở bên chị em có thể thấy, thật ra xét từ góc độ khác có khi thế cũng tốt.”
“Em nghĩ thế thật ư? Cảm ơn em…”
Tôi đáp mà không hiểu tại sao cô bé lại đổi chủ đề. Em nói tiếp:
“Chuyện đúng như em vừa kể ấy. Hôm qua em gọi cho mẹ, mẹ kể ngôi nhà bà em từng sống, cũng là ngôi nhà hiện nay bố mẹ em đang sống ấy, sẽ bị bác em lấy mất.”
“Tại sao lại thế? Người chăm sóc bà lúc bệnh là bố mẹ em cơ mà?”
Tôi sửng sốt hỏi. Thế chẳng phải là Hajime bị đuổi ra khỏi mái nhà đang sống hay sao? Không những thế, bà là bà ngoại của Hajime nên bố em đã từ bỏ nơi mình sinh sống để cùng mẹ em về ngôi nhà không thân không thích này ở với bà, rốt cuộc thì lòng hiếu thảo của bố em cũng đổ sông đổ biển hay sao? Dù tôi biết bố mẹ cô bé không màng đến ngôi nhà, nhưng phải rời xa nơi mình gắn bó thân thuộc như vậy chẳng phải quá đáng thương sao?
“Bác em nói sẽ tìm chỗ sơ hở trong di chúc rồi kiện ra tòa. Bác gái em là người rất tham lam. Ôi, em thật không muốn nghĩ xấu cho người khác. Và bố em thì hoàn toàn không có lòng tham gì cả nên đồng ý nhường tất, quyết định chọn căn biệt thự ở Ajiro bé nhất bất tiện nhất trong số đất đai của bà để cả nhà đến sống.”
“Bố em tuyệt vời nhỉ.”
“Vâng, bố lúc nào cũng nhận phần thiệt về mình, ông là tuýp người lành tính, không muốn gây gổ, thế nào cũng được, ở nơi đâu cũng tìm thấy niềm vui. Em và mẹ nhiều lần bị xoay vần phát bực vì tính cách ấy của bố nhưng cuối cùng vẫn hiểu và không thể ghét bố được. Những con người như vậy không phải chỉ có trong phim đâu mà thực sự tồn tại trong cuộc đời này chị ạ. Chắc hẳn tới ở Ajiro bố em đi làm sẽ vất vả hơn, nhưng bố sẽ vẫn sống vui vẻ, cuối tuần sẽ đi câu cá hay thư giãn với thú vui làm gốm, đó cũng coi như là cách phục thù ít ỏi của bố. Nhưng chắc chắn bố sẽ hoàn toàn vui vẻ với cuộc sống như vậy, và sẽ tận hưởng cảnh biển, những món đồ khô và không khí trong lành đến mức có thể nói dẫu có chết tại ngôi nhà ấy cũng không hối tiếc. Em thật sự tự hào khi là con gái của một ông bố như vậy. Những người đàn ông không có tham vọng dã tâm thực tình không nhiều, chính vì thế em thấy bố rất tuyệt vời.”
Em nói tiếp:
“Vậy mà, vợ chồng bác trưởng thèm khát ngôi nhà của bà em ấy, họ nói sẽ phá ngôi nhà ấy, chia đất làm ba mảnh và bán đi. Hiện nay thì các chú bác khác có lương tâm trong nhà đang ngăn cản, nhưng một khi đã có quyền trong tay hai con người đó chắc chắn sẽ hành động. Với em những chuyện khác thế nào cũng được, nhưng nếu ngôi nhà của bà bị đập đi thì em đau đớn lắm. Vẫn biết rằng bà không quay về nữa nên có còn nhà cũng chẳng để làm gì, nhưng em vẫn chưa chấp nhận được chuyện bà đột ngột không còn trên đời này nữa. Và những thứ của bà như cây hồng, cây đỗ quyên, cây cẩm tú cầu bị vùi dập thì em thấy buồn lắm.”
Nói đoạn em ôm chặt đầu gối.
Cứ như thể những kỷ niệm chồng chất quá nhiều, nỗi nhớ từng góc nhỏ trong ngôi nhà ấy quá da diết khiến cơ thể cô bé như co rúm lại.
Cây liễu mềm mại rung rinh, lao xao như muốn an ủi em.
“Mặc dù những con người ấy sẽ sống rồi chết đi theo cách của họ, nhưng chị nghĩ cuộc đời họ chẳng có gì đáng kể đâu. Chị không có hứng thú với cuộc đời của những người không muốn sống một cách đích đáng. Tất nhiên là họ cũng chẳng màng chị có hứng thú hay không, nhưng chị cho là những thứ họ cố với tới bất chấp cả làm tổn thương người khác chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ đeo bám lấy cuộc đời họ. Dù thế nào họ cũng không thể có được cuộc sống nhiều tự hào như gia đình em đâu.” Tôi nói.
“Vâng, chỉ còn cách trôi theo dòng đời nên em cũng không bận tâm nhiều đâu. Bà em cũng nói thế, lúc nào cũng nói thế. Đừng quá bận tâm về vật chất, chỉ cần mỗi ngày trước khi đi ngủ đều cảm tạ một ngày trôi qua thì dù có ở đâu con người ta cũng có thể là con người. Ngay cả vết bỏng này, bà lúc nào cũng nói với em hết sức chân thành rằng niềm vui vì em còn sống lớn hơn cả nỗi buồn vì thấy em bị như vậy. Chính vì thế mà từ khi còn nhỏ, dù bị mọi người soi mói đến đâu em cũng không nao núng. Vì thế mà dù có bị trôi dạt về đâu em cũng không ngại. Đi đến đâu em sẽ biến nơi đó thành tốt đẹp, em sẽ tiếp tục tạo ra thật nhiều kỷ niệm. Và khi mất đi, em sẽ mang theo những kỷ niệm đẹp đó như mang một bó hoa to ôm không xuể.”
“Nhưng nói gì thì nói, tức thật ấy nhỉ. Nếu chị là bố em chắc chị sẽ không để yên đâu. Có khi chị sẽ nguyền rủa ông bà kia và đi nói xấu khắp nơi ấy.”
“Có người tức giận thay cho mình, chỉ cần thế thôi lòng đã đủ vui rồi chị nhỉ.” Em nói.
“Em nhất định phải trồng lại những cây ấy nhé. Tại nhà mới của em ấy.”
“Vâng, chắc chắn em sẽ làm vậy. Vì bà em trước đây ngày nào cũng chăm bón cây mà. Bà lúc nào cũng đội mũ ra vườn, trồng những cây giống đặt mua từ xa về, cùng vui cùng buồn với sự trưởng thành của cây.” Em nói.
“Không hiểu sao chị thấy…” - Tôi nói. - “Khi nói đến vấn đề bảo vệ môi trường, dường như chúng ta đã được dạy để quen nghĩ về những thứ như rừng savannah hay rừng mưa nhiệt đới, bởi một ai đó sẽ rất khó chịu nếu chúng ta nhìn vào những thứ hiện hữu ngay gần.”
“Đúng rồi, em hiểu. Em cũng nghĩ như thế.”
“Thế nhưng mà, thật sự là, chúng ta chỉ đủ sức xoa dịu được những nỗi đau nho nhỏ ấy, như việc muốn giữ lại những cây bà trồng… Chị nghĩ rằng con người không được sinh ra vĩ đại đến mức lo lắng được cho cả những thứ ở tít xa xôi. Tất nhiên chị không nói tới những người như bạn trai của em, có duyên đi đến làm việc giúp lũ trẻ ở những đất nước xa lạ. Ý chị muốn nói đến những con người bình thường cả đời không đi đâu khỏi đất nước của mình. Ví dụ như bãi biển trước mặt ta đây, thật ra ngày xưa nơi đây có rất nhiều loài san hô sinh sống. Nơi ấy tựa như một cánh rừng, rậm rạp các loại tảo biển, có rất nhiều cá lượn lờ như lũ chim bay lượn quanh rừng. Thế mà bây giờ không còn nữa. Điều đó làm chị buồn và đến tận bây giờ vẫn chưa chấp nhận nổi.”
Em gật đầu.
“Nếu như chúng mất đi theo dòng chảy của thời đại thì chị cũng đành chịu vì nó có ý nghĩa riêng của nó. Thế nhưng nếu thay mới lại là những thứ không đáng, không phù hợp thì chị không cam lòng. Nếu đó là điện, nước, bệnh viện hay tương tự như thế thì chắc chắn chị sẽ chấp nhận. Thế nhưng thực tế những thứ thay thế vào lại không đủ giá trị để phải đánh đổi bằng nguy cơ gây ô nhiễm biển. Vì thế nên chị mới mở cửa hàng đá bào.”
Tôi nói tiếp.
“Ví dụ cửa hàng đá bào của chị quá sức tuyệt vời, một ngày kia ai đó có định giết chị hay phóng hỏa đốt cửa hàng để hại chị…”
“Mari, chuyện ấy chắc là không có đâu. Chị xem ti vi nhiều quá rồi.” Hajime cười.
“Thì chị đã bảo là ví dụ thôi mà. Cho dù có như thế nhưng chỉ cần trong lòng mọi người vẫn không quên nơi đây đã từng có hàng đá bào, mỗi khi đi ngang qua đây lại bất giác nhớ về chị, về món đá bào hay ly cà phê espresso, thì có nghĩa những điều chị muốn làm đã được làm trọn vẹn, đó là điều chị đã làm được cho thiên nhiên của thị trấn này. Chỉ điều đó thôi cũng cho chị cảm giác mình đã để một tình yêu thuần khiết lại nơi này.”
Em gật đầu.
“Bố mẹ em thường bị mọi người nói là quá dễ tính. Có lẽ nếu em nói với bố mẹ nhận cây của bà về trồng, em tin chắc hai người sẽ đồng ý. Làm thế vừa mất công sức vừa tốn tiền nhưng sẽ có nghĩa là em giữ lại được thứ gì đó cần giữ lại. Chỉ cần nghĩ đến đời con, đời cháu em vẫn tiếp tục chăm sóc những cây ấy tại ngôi nhà mới thì việc nhận cây chỉ tốn chút công sức nhỏ mà thôi. Nếu để họ đào lên, chặt phăng rồi vứt đi thì không còn gì để nói nữa. Có quá nhiều chuyện như thế rồi. Xung quanh em gần đây toàn những chuyện tương tự như vậy. Họ quy ra tiền trong nháy mắt cả chiếc nhẫn bà em đeo khi qua đời cơ mà. Một người họ hàng rất xa đã chạy đến trong đêm làm lễ thông dạ cho bà, người ấy tuy không nói thành lời nhưng ánh mắt nhìn bà rõ ràng như muốn hỏi ‘Không biết cái nhẫn kia được xử lý ra sao’, khi nhìn thấy ánh mắt ấy em đã bất giác phì cười. Vì em ghét cái kiểu đó nên đã lén lút tháo chiếc nhẫn và mang đến đây. Bây giờ em vẫn đeo ở cổ, chị xem này.”
Em cho tôi xem chiếc nhẫn bằng ngọc thạch to đến kinh ngạc được luồn qua sợi dây da.
“Em không thích làm cái trò đó đâu, nhưng em còn ghét hơn khi thấy mọi người nhìn bằng ánh mắt đó.”
“Chị tin rằng bà sẽ rất vui khi biết em giữ chiếc nhẫn này.”
“Vâng, em cũng nghĩ thế. Vì bà cũng luôn nói với em ngày nào đó bà sẽ tặng lại em mà.”
Cho đến giờ phút này, em đã trở thành một nhân vật không thể thiếu trong cuộc đời tôi.
“Giá mà Hajime cứ mãi ở đây thì vui nhỉ.”
Tôi nói. Bầu trời đã lên thật cao. Mùa thu sắp đến, Hajime sắp phải về lo cúng 49 ngày cho bà.
“Mari, vì vết bỏng này nên em được nuôi dưỡng trong sự cưng chiều tột độ, em ích kỷ và có lúc không để tâm đến người khác. Cảm ơn chị đã không thấy em phiền phức, cảm ơn chị đã làm cho em biết bao điều.”
“Ừ, chị cũng thấy rất vui mà.”
Tôi nói. Thế đấy, ý thức rõ về bản thân đến như vậy, quả đúng là Hajime có khác, tôi thầm tấm tắc.
Nếu nói rằng tôi, một kẻ vốn chỉ thích ở một mình, không có lúc nào cảm thấy phiền phức khi phải suốt ngày ở cùng với cô nàng tiểu thư thành thị này thì rõ là nói dối.
Hajime ích kỷ, quá kỹ tính, hay làm nũng và chỉ hành động theo cảm nghĩ của mình, ấy thế mà lúc nào cũng bám dính lấy tôi, rõ ràng có những lúc tôi thấy rất phiền. Không những thế, bây giờ đang là thời kỳ khó khăn với em nên những phần nặng nề trong tính cách càng thể hiện rõ, đôi khi ở bên em tôi có cảm giác như đang vác một món hành lý thật nặng.
Thế nhưng mỗi khi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, dẻ xương chồi ra sau lưng lúc cùng đi tắm suối nước nóng, hình ảnh em căng thẳng bơ vơ không biết bấu víu vào đâu khi cùng tôi nghe nhạc trong xe… Tất cả lại thổi bay đi cái cảm giác hậm hực sốt ruột ở trong lòng.
“Ajiro rất gần đây nên chuyển nhà xong em sẽ đến thăm chị ngay. Thậm chí cuối tuần nào em cũng sẽ đến giúp chị bán hàng. Ngoài ra em muốn mùa hè nào cũng đến ở với chị, liệu chị có thấy phiền không?” Hajime hỏi.
“Tất nhiên là chẳng phiền tẹo nào rồi.”
“Em rất thích giúp chị bán đá bào, em cũng muốn ủng hộ chị nữa.”
Em mỉm cười nói với tôi như vậy.
“Chị là người toàn thích ở một mình, tính tình lại phiên phiến có khi không hiểu hết được tâm tư người khác, chị cũng biết mình rất trẻ con.”
Tôi nói. Ý tôi là cả hai chúng tôi đều có những khuyết điểm và cần bỏ qua cho nhau. Bất kể thời đại nào, ở cùng người khác cũng là như vậy.
Nước sông chảy băng băng rồi trôi ra biển lớn. Hôm nay sóng lớn, những tam giác nhỏ màu trắng nhấp nhô trên mặt sông. Mặt trời sắp lặn sau đường chân trời. Bây giờ chúng tôi sẽ về nhà, ăn cá nướng hay món gì đó khác mà mẹ nấu, và một ngày như bao ngày lại trôi qua.
“Hajime rất người lớn, thế mà em vẫn nhẫn nại chơi với chị.”
“Mari chẳng biết là chị tuyệt vời đến thế nào đâu. Chị là một con người giống như ngọn núi. Ngay cả vết bỏng của em chị cũng lập tức tiếp nhận với ánh mắt thật tự nhiên. Chị có phẩm chất hào sảng có thể biến mọi thứ thành hiện thực. Thế nhưng em vẫn mong chị sẽ mãi mãi không biết gì về những điểm tuyệt vời của mình.” - Em cười. - “Chị biết em rất kính trọng chị, thế mà còn bắt em phải nói những điều này, em ghét cái tính này của chị đấy nhé.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tôi cũng phì cười.