← Quay lại trang sách

Chương 44 .

Hạ Nguyệt không biết mình đã khóc trong bao lâu. Chợt cô nghe tiếng cửa ngoài mở. Cô vẫn không ngước lên.

- Cô là ai?- Giọng Tuấn Minh vang lên.

Cô cứ tưởng anh hỏi mình mà quên đi mình đang ở trạng thái hồn ma. Cô ngước lên.

Anh thậm chí còn chưa bước vào nhà thì làm sao thấy cô được?

- Tôi đến tìm bạn tôi!

Một giọng nói thực rất quen. Là Mỹ Ngọc.