Chương 19 Hai năm trước mắt như xa cách thiên nhai
Trái tim lại co thắt dữ dội. Chẳng qua là một lời nói dối, lại khiến Tố Tố mất đi hết dũng khí. Vốn dĩ cho rằng mình đến hận cũng chẳng buồn hận, hai năm qua, xa cách nhau như tận cuối chân trời, anh nhẹ nhàng buông một lời nói dối, khiến cô hoàn toàn không còn sức để kiên cường. Đúng là không có tiền đồ, ở trước mặt anh, cô cứ mãi không có tiền đồ thế này. Đã mất hết hi vọng rồi, cô sớm đã không hi vọng xa vời nữa. Hai giọt nước mắt rơi xuống, im ắng nhỏ giọt chảy dài trên má. Anh nói: "Tố Tố, em đừng khóc." Chỉ cần cô không khóc, cái gì anh cũng đều nguyện ý làm, chỉ cần Tố Tố không khóc. Đôi vai đơn bạc run rẩy, anh ôm cô vào lòng, hôn lên nước mắt, một khi ôm cô vào lòng thì không còn cách nào đè nén khát vọng trong lòng, anh muốn cô, muốn có được cô, anh chỉ cần có Tố Tố, dù là không có được trái tim, có được thân thể cô cũng được...
Sắc trời dần sáng, rèm cửa vàng nhạt, những viền sẫm màu ở chân rèm dần dần rõ ràng, có thể lờ mờ nhìn ra hình dạng đoá hoa. Ánh sáng mặt trời mờ nhạt chiếu xuống, bàn sách màu vàng óng liền biến thành màu da cam rực rỡ như hoa dần nở rộ trong mắt.
Rèm cửa trong phòng khách nhỏ màu trắng ngà trong trẻo, thêu hoạ tiết hoa lạc tiên, dày đặc hoa cùng nụ, cành lá tinh tế. Mộ Dung phu nhân ngồi ở đó, tự mình buộc lại hồng bao, chuẩn bị chúc Tết mấy đứa cháu. Tố Tố đi tới, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, chúc mừng năm mới." Mộ Dung phu nhân ngẩng đầu thấy cô, vui vẻ cười, "A, con ngoan, chúc mừng năm mới. Sao không ngủ thêm chút nữa? Lão Tam còn chưa chịu dậy à?"
Tố Tố trên hơi đỏ mặt, nói: "Vâng." Mộ Dung phu nhân nói: "Con lại dậy sớm như vậy, bọn họ đã ai dậy đâu. Cha con bên đó có một đám khách, con không cần đi. Lên lầu xem Lão Tam, nếu nó dậy rồi thì gọi xuống ăn điểm tâm đi."
Cô nói: "Dậy rồi." Thế là anh nói: "Vậy tôi cũng dậy, nhỡ cha hỏi tới lại nói tôi lười." Cô cúi đầu, khăn tay mỏng mịn thêu hoa một bên nằm trong vàn tay, như là một đầu vết thương lộ ra, mạnh mẽ ôm lấy đầu ngón tay. Anh từ trong phòng tắm ra ngoài, thấy cô vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, nhịn không được gọi một tiếng "Tố Tố", cũng khiến cô bị kinh hãi, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn. Anh định nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ nói là: "Tôi... tôi đi xuống trước chúc Tết cha."
Mùng một, bạn bè thân hữu đến chúc Tết rất đông, Tố Tố giúp Mộ Dung phu nhân tiếp khách, ở giữa một đám khách nữ. Vô cùng bận rộn, chợt nghe Duy Nghi cười phá lên một tiếng, Mộ Dung phu nhân thấp giọng hỏi: "Con bé này, đều là khách khứa lớn tuổi của mẹ, tự dưng cười khúc khích cái gì đấy?" Duy Nghi nói: "Ai bảo con tự nhiên cười? Con chỉ là thấy anh ba buồn cười quá, mới một lúc anh ấy đã ghé vào đây ba lần rồi, mỗi lần vào nhìn chị dâu một cái lại lượn ra ngoài, chẳng lẽ anh ấy sợ chị dâu bay mất hay sao?"
Duy Nghi từ xa nhìn hai người bọn họ, chỉ nói khẽ với Mộ Dung phu nhân: "Mẹ, mẹ nhìn kìa, năm nay con chưa có nhìn thấy anh ba cười như thế." Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng thở mộthi, "Hai cái đứa oan gia này."
Uông Ỷ Lâm sững sờ một lát, yếu ớt nói: "Như vậy là thật phải không? Bên ngoài nói, hai người bọn họ gương vỡ lại lành." Lôi Thiếu Công nói: "Lời này của cô lại sai rồi, bọn họ chưa từng bất hoà, thế nào gọi là gương vỡ lại lành?"
Uông Ỷ Lâm cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng giở giọng này với tôi, mọi người ai mà không biết, vị Tam thiếu phu nhân kia ở trong lãnh cung cô độc hai năm. Tam công tử gần đây tại sao lại nhớ đến cô ấy? Tôi cũng muốn xem xem có thể lâu dài được mấy ngày."
Lúc anh trở về Tố Tố còn chưa ngủ, thấy anh tiến đến thế là đứng lên. Anh nói: "Không có người ngoài, cũng đừng phép tắc như thế. Em mặc đồ mỏng như vậy, đừng ngồi cạnh cửa." Tố Tố thuận tay nhận lấy áo khoác của anh. Hơn mười ngày nay, anh luôn luôn để ý sắc mặt của cô, thấy cô hơi có ý cười, trong lòng cực kỳ vui vẻ, hỏi: "Ban đêm ăn gì?"
Tố Tố áy náy nói: "Xin lỗi, em tưởng muộn như vậy anh sẽ không về, cho nên ăn một mình rồi. Em bảo phòng bếp làm cho anh cái khác." Anh hỏi: "Ban đêm em ăn cái gì?" Cô đáp: "Là ăn cơm rang Dương Châu." Anh lập tức nói: "Vậy tôi cũng ăn cơm rang Dương Châu." Nghe anh nói như vậy, cô không nhịn được nhàn nhạt cười một tiếng, anh nhìn cô rồi cũng cười.
Mục Lan cùng Trương Minh Thù kết hôn, Tố Tố nhận được thiệp mời cực kỳ vui vẻ. Nhà họ Trương gia cảnh giàu có, mở tiệc cưới ở ngoài Minh Nguyệt Lâu, náo nhiệt vô cùng. Nửa con đường dẫn đến Minh Nguyệt Lâu, dòng xe ô tô như nước chảy rồng cuộn, người đến chung vui đông nghịt. Trương thái thái cực kỳ tinh mắt, nhận ra là xe Tố Tố, mặt mũi hớn hở, tươi cười rạng rỡ ra đón, "Không nghĩ Tam thiếu phu nhân còn nể tình đến như thế này." Tự mình dẫn Tố Tố đi vào. Nữ quyến bên trong nhiều người đều biết cô, vây quanh như đón minh tinh, tiếng chói nói cười hàn huyên ồn ào, Tố Tố hồi lâu mới thoát ra khỏi đám người để đi vào phòng trong. Nói một câu chúc mừng, nắm lấy tay Mục Lan, nhìn từ trên xuống dưới một thân váy cưới lấp lánh, trên đầu vấn tóc cài hoa, trên trâm gài tóc đính kim cương nhỏ tinh xảo, dưới ánh đèn loá mắt như tinh tú, vui mừng xúc động nói: "Tôi thật sự mừng thay cho cậu." Mục Lan cũng vui vẻ nói: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả rồi."
Cô nói: "Là nhị tiểu thư nhà bộ trưởng Uông." Mặt anh biến sắc, rồi lại như thường, nói: "Phương Mục Lan đó, em vẫn nên ít qua lại một chút. Chúng ta với Hoắc gia là quan hệ thân thiết, đừng gây chuyện." Cô ngẩn người, nói: "Em với Mục Lan là bạn bè mười mấy năm, chuyện của cô ấy với Hứa công tử qua lâu như vậy rồi, em nghĩ cũng không liên quan gì."
Anh lại nói: "Sao em không hiểu chuyện thế? Người bên ngoài biết, lại thành trò cười."
Cô đáp: "Em cũng không thể sợ hãi người ngoài đàm tiếu mà vứt bỏ bạn bè." Thâm tâm anh lo lắng, "Dù sao tôi không đồng ý em qua lại với Phương Mục Lan. Em nếu muốn kết giao bằng hữu, con gái Hoắc gia, Mục gia, Trần gia không phải đều là người ôn hòa niềm nở sao?"
Cô khe khẽ thở dài, "Bọn họ chỉ là niềm nở hoà khí đối với Tam thiếu phu nhân, không phải là đối với em."
Anh nói: "Xem em kìa, em còn nói nhảm gì đấy, thế em không phải là Tam thiếu phu hay sao?" Ngừng lại một cái, lại nói: "Em biết những trong mấy mối quan hệ đó có sai có đúng, tôi là không muốn em vô tình bị cuốn vào, để người có dụng tâm khác lợi dụng." Tố Tố nói: "Em biết."
Tố Tố nói: "Mục Lan cùng Trương tiên sinh đi tuần trăng mật ở biển Bình Tâm trở về, mang một giỏ ốc lê này về cho em ăn thử."
Anh nghe đến đó liền cười ầm lên, "Đủ rồi đủ rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, em không cần một năm một mười báo cáo hết như thế." Lại lo nghĩ, nói: "Tôi lại quên mất, một tháng tiền tiêu vặt của em chỉ có năm trăm đồng bạc, chỉ sợ không đủ dùng. Để tôi nói với bọn họ một tiếng, từ tháng này trực tiếp đưa lương bổng của tôi cho em."
Tố Tố nói: "Em cũng không có chỗ nào cần dùng tiền, mỗi tháng năm trăm đồng bạc em đều không dùng hết." Anh nói: "Gần đây giá cả tăng cao, mua một bộ đồ đã tầm trăm đồng bạc, em chỉ có năm trăm đồng bạc, mời bạn bè uống trà mấy lần là hết." Cô nói: "Mẹ bảo người may quần áo cho em, em đều mặc không hết, huống hồ rất nhiều cửa hàng đi mua đều có thể ký sổ. Chỗ anh tiêu tiền so với em chắc tốn hơn, không cần đưa hết lương bổng cho em." Chọc anh cười nghiêng ngả, "Đồ đần này, lương bổng mấy ngàn đồng bạc có thể dùng làm cái gì? Không cần phải để ý đến tôi, em xài không hết thì mua nhiều nhiều mấy thứ mình thích là được." Thấy cô hơi xấu hổ, thế là chuyển hướng sang chuyện khác: "Kiềm Xuân Lâu kia hình như có nghe đến rồi thì phải, không biết món ăn thế nào?"
Tố Tố cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Vì sao?"
Anh nói: "Em không hiểu cũng đừng hỏi, dù sao cũng đừng để ý tới cô ta." Thấy anh cố ý mập mờ, Tố Tố lo nghĩ, hỏi: "Là bởi vì mấy chuyện thế cục à?"
Qua mấy ngày, lại cùng Mục Lan ra ngoài ăn đồ ngọt, Mục Lan nói: "Ỷ Lâm nói muốn mời chúng ta đi Bắc Vân chơi, tôi đồng ý rồi, cậu thì sao?" Tố Tố vội vàng lắc đầu, "Tôi không đi được." Mục Lan hỏi: "Không phải Tam công tử vắng nhà à, sao cậu không đi ra ngoài chơi? Ở nhà một mình nhàm chán lắm."
Tố Tố nói: "Dù sao tôi cũng quen rồi." Mục Lan nói: "Nhìn bộ dáng này của cậu, không sợ buồn quá sinh bệnh à? Nhưng mà gần đây khí sắc của cậu nhìn có vẻ rất tốt." Tố Tố nói: "Thật sao? Chắc là gần đây ăn ngon, người béo lên chút." Mục Lan cười, "Nhìn cái bộ dạng của cậu, gió thổi cái là bay mất, còn bảo là béo? Tôi mới là béo đây này." Chợt nhớ tới một chuyện, "Đại kịch viện Hậu Thiên công diễn « Hồ đào giáp tử », chúng ta đi xem đi. Đoàn kịch có mấy người mới, nghe nói nhảy tốt lắm." Tố Tố nghe thế quả nhiên vui vẻ, "Được, đến lúc đó cậu gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng đi."