Chương 388 Ngàn năm thù hận
Diễm Tứ từ từ gật đầu, cười lạnh hai tiếng nói: “Đâu chỉ đã từng đi qua, còn chút nữa l đề mạng lại chỗ kia.”
“Đại khái là ba ngàn năm trước, bổn hoàng và bốn đồng đạo khác đuổi giết dư nghiệt của bộ tộc Huyễn Mị Yêu Hồ, phát hiện súc sinh kia thế nhưng lại nương nhờ Thánh Nữ đương thời của Đan tộc Phần Bích Thấm. Trong đó một đồng đạo đã đến thương lượng cùng vớiPhần Bích Thấm, khuyên nàng giao ra Huyễn Mị Yêu Hồ, kết quả tiện nhân kia không những không tán thành còn kiên trì che chở súc sinh kia. Bổn hoàng liền đề nghị không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát nghĩ biện pháp dẫn tiện nhân kia đến núi Điểm Phượng, sau đó chúng ta năm người liên thủ giết nàng và súc sinh kia một lượt.”
“Tiện nhân kia thật lợi hại, cuối cùng lại thi triển cấm thuật muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận, hắc hắc, may mà bổn hoàng và một vị đồng đạo sớm chớp được thời cơ, mặc dù bị thương nặng nhưng cuối cùng vẫn giữ được tính mạng lẻn về đến trong tộc chữa thương. Ba đồng đạo khác và tiện nhân kia đều chết ở chân núi Điểm Phượng.” Diễm Tứ kể lại chuyện lúc trước một hồi lâu, trong giọng nói vẫn thể hiện sự khiếp sợ cùng với nỗi oán hận không dứt.
Đó là một lần mạo hiểm trải qua nguy hiểm lớn nhất trong sinh mệnh của lão, vốn tưởng nắm chắc phục giết, không nghĩ tới thực lực đối phương xa xa ngoài dự đoán của bọn hắn, lấy năm đối một lại vẫn rơi vào kết quả thắng thảm ba chết hai thương nặng, mà về sau lại càng không phát hiện ra được tung tích của Huyễn Mị Yêu Hồ.
May mà năm đó sớm giết chết Phần Bích Thấm, bằng không đợi nàng ta tấn nhập Đại Thừa kỳ, bọn họ đừng nói đến phá vỡ Đan Tộc, chính là muốn giữ thế thực lực cân bằng với Đan Tộc cũng là muôn ngàn khó khăn khó càng thêm khó.
Bàn về tư chất bàn về ngộ tính, thật ra thì lão đều xa xa không bằng người nhỏ hơn lão mấy trăm tuổi Phần Bích Thấm.
Đã có vị trí đại khái, chuyện kia không nên chậm trễ, Thiên nhi cháu an bài một chút sự vụ Đan quốc bên này, sau đó theo bổn hoàng đi một chuyến.” tay áo Diễm Tứ vung lên phân phó nói.
Đáy mắt Diễm Thí Thiên hiện lên tia lệ sắc, trên mặt lại cung kính đáp ứng.
Đợi Diễm Thí Thiên đi xa, Diễm Kiếm Địch mới nói cùng phụ thân: “Thiên nhi đã lớn, làm việc tự có chủ trương, nếu phụ hoàng có sai khiến, chi bằng phân phó nhi thần đi làm.”
Diễm Tứ lơ đễnh phất tay một cái nói: “Con cứ an tâm tu luyện, bổn hoàng biết ý tứ của con, Thiên nhi lớn hơn nữa, tư chất cao tới đâu tu vi khá hơn nữa cũng là cháu của Bổn hoàng, theo Bổn hoàng ra ngoài lịch lãm cũng là chuyện bình thường.”
Diễm Kiếm Địch cười khổ một tiếng, trên dưới Đan quốc đã sớm chỉ biết Thái tử mà không biết có hắn vị hoàng đế này, chứ đừng nói đến là một vị quanh năm ngày tháng không thấy bóng dáng Thái thượng hoàng.
Ông hiểu con hắn, Diễm Thí Thiên quyền uy như mặt trời ban trưa, đã sớm không phải là vãn bối hậu sinh tùy ý cho bọn họ sai sử bài bố.
Quên đi, cũng không phải chuyện đại sự gì thì tùy ý phụ hoàng đi.