Chương 9
Anh muốn có một đứa con. Đó là ý muốn thiết tha nhất. Có con thật là tuyệt. Em chưa hiểu đâu. Một đứa con làm cho tình yêu vợ chồng trẻ lại, làm cho căn nhà sáng lên, tươi vui rực rỡ như ngày hội. Đi đâu cũng không thể quên nó, làm gì cũng nghĩ đến nó và biết rằng có nó, anh sẽ lái xe nhanh hơn khi về nhà, tâm hồn phơi phới với một món quà nó thích. Nó cười như tiếng chuông ngân và tiếng chuông ngân ấy dài trong lòng anh. Những ngày ấy anh sống thật đầy đủ tuy không giàu như bây giờ. Nhưng con anh chết rồi. Nó chết trong bể bơi, lúc vợ anh lúi húi làm bếp. Nó cạy được cửa vào hồ bơi, chỉ mười lăm phút thôi, nó nằm dưới lòng hồ. Vớt nó lên, làm mọi cách, nó không tỉnh lại. Vợ anh hối hận, anh dằn vặt, hai đứa bỏ nhau-
"Rồi anh lấy vợ khác, khi ba mươi tuổi. Mười năm rồi, bà ấy không có con. Nhưng bà ấy là một phụ nữ Trung Hoa thuần túy, hết lòng vì chồng, anh chẳng có cớ gì để ly dị. Bà xin một đứa con nuôi, đứa con trai, năm nay bẩy tuổi, sống trong nhà anh đã hơn hai năm. Nó chẳng xấu xí gì. Nhưng thú thật, tình cảm của anh dành cho nó vẫn có cái gì đó không thật, một ngăn cách vô hình song rất rõ rệt. Đôi khi nhìn vợ âu yếm, chăm sóc nó, anh tự hỏi: Bà ấy có phải cố gắng nhiều để có cử chỉ đó không? Bà ấy hiền quá, anh không hiểu tình cảm bà ấy dành cho đứa bé đến mức nào. Có điều chắc chắn trăm phần trăm là không thể yêu thương nó như con đẻ. Chính vợ anh cũng có lần công nhận thế. Chẳng qua là thường tình. Rồi sau nhiều lần do dự, anh và vợ anh đến bệnh viện khám. Người ta xác nhận vợ anh không có con được. Nỗi buồn khiến bà ấy héo hắt đi, thà không đi khám còn hơn. Bà buồn bã cả năm trời, cố dồn hết tình yêu thương cho đứa bé, nhưng anh vẫn thấy một bức tường vô hình chia cách.
"Vào cái tuổi bốn mươi, nhìn lại tài sản mình kiếm được, anh bỗng tự hỏi nếu phải làm di chúc, anh sẽ để tài sản mồ hôi nước mắt đó cho ai? Đứa con nuôi kia sẽ lãnh trọn như của trời rớt xuống sao? Anh bàn với vợ. Bà ấy cũng phân vân. Nhất là bà ấy và anh đều biết bố mẹ thằng bé ấy ở đâu. Đó là người anh họ xa bên ngoại anh, nghèo và say suốt ngày. Chị vợ lắm điều với bảy tám đứa con, chẳng đứa nào ra hồn. Cả hai vợ chồng cùng tham lam. Anh đã cấm cửa không cho tới nhà, nhưng họ vẫn tìm cách xin tiền anh và chắc chắn sau này họ mới chính là bố mẹ nó. Chính vợ anh cũng không hề muốn gia tài của anh lọt vào tay đứa con nuôi. Bà ấy bằng lòng cho anh lấy thêm một người vợ với điều kiện có con trước đã. Bà bằng lòng cho người vợ sau này về ở chung và con sẽ là con chung. Anh hiểu sự hy sinh ấy và hiểu sự thông cảm thật tình trong cái ý muốn ấy. Bởi vì chính ông già vợ anh cũng có hai vợ, ở chung một nhà và các con cái được nuôi nấng dậy dỗ như nhau, định rõ thứ bậc bà cả bà hai trong nhà. Phong tục và luân lý Trung Hoa cũng như Việt Nam xưa kia coi chuyện đó là thường, phải không em?"
Đó là tâm sự của Tom kể với Vân, trong nhiều đêm ở trên giường. Lần đầu tiên Vân cùng Tom đi Vũng Tàu ba ngày rồi Nha Trang, Đà Lạt và sau đó Tom thuê riêng một biệt thự sống như một căn nhà biệt lập để thỉnh thoảng Vân đến đấy một hai ngày. Một tháng trôi qua như thế, Vân sống rất ung dung. Tom cũng đến nhà Vân chơi và được mẹ Vân đón tiếp niềm nở. Tom hào phóng tặng bà Linh những món quà giá trị. Sinh nhật bà, Tom tặng cái đồng hồ đeo tay giá thị trường là năm chỉ. Sinh nhật Vân, bà mẹ cũng được tặng lọ nước hoa giá năm mươi đô-la. Hôm nào bà đãi Tom ăn ở tiệm của bà một món Việt Nam như cá nướng, cua hấp, miến lươn, Tom cũng lịch sự gửi bà một phong bì cả trăm đô-la. Tom yên trí đã lọt được vào một gia đình đàng hoàng, có gốc rễ quyền quý hẳn hoi, và Vân không như loại gái lăng nhăng đầy các hộp đêm Sài Gòn bây giờ, chẳng tình nghĩa gì, chỉ có tiền vài quà rồi lại quà và tiền!
Tom cũng nhận được ở Vân vẻ dịu dàng và những cơn đam mê cuồng nhiệt trong chuyện gối chăn. Tiếng rên rỉ của cô, vòng tay níu chặt, những cú giật tóc muốn bật tung từng cụm da đầu, những hơi thở đứt quãng, những quằn quại như con thú bị thương. Vân đã buông mình với Tom bằng tất cả sức lực, tất cả khát khao của tuổi trẻ. Chính cô cũng nhận thấy ở Tom một anh chàng lịch sự, khỏe mạnh, dẻo dai và đầy kinh nghiệm với những nội ngoại khoa kỳ lạ, gây cho cô cảm giác rụng rời say đắm khiến cô không thể không la hét giẫy giụa. Cô đã buông thả tất cả để đưa mình lên tuyệt đỉnh sung sướng và nhấn chìm mình xuống tận đáy sâu nhầy nhụa mát lạnh. Sau những lần như thế, cô thỏa mãn rã rời, ngủ như chết để mấy giờ sau lại sống lại bừng bừng như không biết mệt mỏi, không biết mình ở đâu và ra sao. Cô rú lên cười khi Tom làm cô đau đớn và vuốt ve chiều chuộng Tom như người vợ thuần hậu đoan trang nhất. Cô đưa Tom vào thế giới tình yêu trong xanh đầy hoan lạc.
Tom ngỏ ý:
- Anh muốn em cho anh một đứa con. Anh sẽ lấy em, đưa em về Hồng Kông rồi sẽ đưa cả gia đình qua Úc, ở đó anh đã có cổ phần trong một công ty xây dựng. Chúng ta sẽ tránh nạn Trung Quốc lấy lại Hồng Kông năm 1997. Chúng ta sẽ sống bên nhau mãi. Một người như em mà ở đây, phí quá, rồi lại rơi vào tay mấy anh- chẳng ra gì. Nhưng với điều kiện em phải có con với anh.
Vân nũng nịu:
- Nhưng em sợ bà vợ cả của anh.
- Em yên tâm, bà ấy rất hiền, rất phúc hậu. Gặp bà ấy, em sẽ thấy bà ấy rất dễ thương và nếu em có con, bà ấy sẽ thương con của em hơn nữa. Đó là điều bà ấy mong đợi.
Rồi Tom nhỏm dậy:
- Em không dùng thuốc đấy chứ?
Vân cười để thú nhận cô vẫn dùng thuốc ngừa thai. Tom nhẩy xuống giường, trần như nhộng, lục xắc tay của Vân lôi ra hai vỉ thuốc gần ba mươi viên trong những ngăn nylon cứng. Một vỉ thuốc đang dùng dở dang, một vỉ còn nguyên vẹn. Tom nhanh nhẹn bóc ra từng viên. Vân hất tung tấm drap mỏng đắp hờ trên thân hình tròn trịa, giật lại như một cử chỉ tự vệ. Hai người giằng co trong vẻ nửa như quyết liệt nửa như tình tứ gợi cảm. Vân bỗng la lên:
- Nhưng em sợ lắm.
- Em sợ gì?
- Lỡ có chuyện gì xẩy ra, em mang thai, anh về Hồng Kông, em sẽ ra sao? Em không liều như thế được.
- Em không tin anh sao? Trước khi về Hồng Kông anh sẽ lo đủ cho em và kỳ sau sang, anh sẽ lo cho em đầy đủ hơn nữa. Em cần gì cho anh biết, khỏi phải lo gì cả.
Rồi Tom giằng hai vỉ thuốc bóc hết ra, vào phòng tắm bỏ vào la-va-bô dội nước. Sau đó Tom đi ra, mỉm cười khoái chí đắc thắng như một anh dũng sĩ vừa chứng tỏ một cử chỉ hào hiệp với cô tình nhân đáng thương. Vân vờ ra vẻ giận dỗi lo âu. Nhưng Tom đã ôm lấy cô dỗ dành.
- Nào, bây giờ tụi mình quyết chí có con với nhau.
Vân nghĩ tới một tương lai tốt đẹp, nhanh chóng hơn là đợi bố đưa đi Mỹ rồi phải kiếm công ăn việc làm ở đó, còn lâu mới giàu được. Chi bằng chọn con đường ngắn nhất này, con đường tắt đi tới cuộc đời huy hoàng. Cô ném hết niềm hoan lạc của mình vào quyết tâm có con với Tom.
Vài ngày sau Tom hỏi:
- Sao, em đã thấy gì chưa?
Vân vỗ nhẹ lên đầu Tom:
- Từ từ chớ bố. Đợi đi, em sẽ cho bố một đứa con. Con trai hay con gái, anh?
- Con gái. Một đứa con gái Việt Nam lai Trung Hoa. Đẹp lắm! Anh sẽ kiếm một bà vú Trung Hoa thật hiền hậu, cổ điển. Anh muốn con mình là một tiểu thư dịu dàng, khuê các như các nàng công chúa xa xưa mà anh thấy trong sách vở. Anh quý trọng những người con gái như thế.
Đôi mắt Vân chớp nhẹ như mơ màng:
- Em cũng vậy. Em sẽ cho nó vận áo "xường xám" và áo dài Việt Nam nhé.
- Ý kiến tuyệt vời. Có lẽ cần dạy kỹ nó ngay từ nhỏ. Anh chỉ sợ xã hội sẽ làm hỏng nó bởi những thời trang, kiểu mốt. Chúng ta không có quyền cấm nó khi xã hội này như thế. Vả lại, thời trang chỉ tô điểm thêm cho nét đẹp con người chứ có tội gì đâu! Anh muốn nói là anh vẫn thích những nét đẹp, chỉ có con người xấu chứ thời mốt không xấu. Chúng ta không thể khắt khe với con cái đến thế.
–Vậy thì ta khuyên nó nên mặc cả ba thứ, Tây, Tàu và Việt. Dung hòa hết cả. Mỗi ngày nó mặc một kiểu.
Tom cười:
- Em tham quá. Nhưng sẽ chẳng ai biết được con mình rồi sẽ ra sao đâu. Ước mong của bố mẹ chỉ là thứ tình yêu được gửi gấm và sẽ chỉ còn là hình bóng một thời thôi.
- Dù sao em vẫn có quyền hy vọng. Ngay bây giờ em đang sống với những hy vọng đó.
- Vậy thì chúng ta phải gấp rút lên.
Đôi mắt Vân mở tròn như nai tơ nhưng là con nai tơ biết khiêu khích:
- Gấp lên, có con bằng cách nào bây giờ?
- Em biết đấy
Họ cười và nắm tay nhau.