← Quay lại trang sách

Chương 83

“Về hướng Bắc, trực tiếp vào sa mạc. Chỗ núi Tử Hồn đã chuẩn bị xong, chúng ta đã trì hoãn ở đây quá lâu rồi.”

“Trực tiếp vào đó?”Dạ Nguyệt Sắc ngồi thẳng dậy, nhìn hắn có chút kỳ quái: “Chuyện ở đây thì sao? Đang đánh giặc mà, chàng không tự mình đi trấn giữ cũng phải đi xem một chút chứ.”

“Cũng chẳng phải đại chiến gì.” Tiêu Lăng Thiên không để ý lắm, nhẹ ấn đầu nàng, để nàng lại dựa sát vào hắn: “Lần này thanh thế tuy lớn nhưng thật ra chỉ có hai tiểu đoàn tiên phong thôi, mục đích chủ yếu là vì dời đi tầm mắt của tộc Thương Lang, để chúng ta thoát thân. Dùng hai mươi vạn quân Ngân Giáp bao vây thành Thương Sơn mà không bị phát hiện là chuyện không thể, vì vậy, hai tiểu đoàn tiên phong lần này ẩn nấp, đột kích, che chở chúng ta chạy thoát, sau đó mới lần lượt tăng thêm viện binh, trì hoãn chiến sự, kéo dài thời gian để chúng ta vào sa mạc. Nhìn qua có vẻ rất dọa người, thật ra chỉ là trận đánh nhỏ thôi, không cần lãng phí thời gian của chúng ta.”

“Chi bằng thừa dịp này hạ một đao diệt trừ hậu họa chẳng hơn sao.” Dạ Nguyệt Sắc an nhàn dựa vào lòng hắn, miễn cưỡng nói.

“Đâu có đơn giản như vậy. Mạc Bắc đất rộng người đông, con cháu tộc Thương Lang phân tán rất rộng, khó có thể diệt trừ bọn họ chỉ trong một cuộc chiến. Mà người trong tộc cũng vô cùng dũng mãnh, cho dù bị tổn hại nặng nề cũng sẽ không buông tha cho mối thù phục quốc với Ngâm Phong, đây cũng chính là lý do vì sao hai trăm năm qua Ngâm Phong quốc rất ít khi mở rộng chiến tranh với bọn chúng, chỉ từng bước dồn ép, thu gọn không gian sinh sống của bọn chúng, đẩy bọn chúng tới nơi sa mạc hoang vu này.”

“Dồn đến chân tường à? Nếu bọn họ lùi hẳn vào sa mạc thì sao, trong sa mạc chẳng phải cũng có bộ tộc sinh sống sao?”

“Nếu đã muốn nhổ cỏ tận gốc, đương nhiên sẽ không để bọn chúng có đường lùi. Quân Ngân Giáp vây quanh tộc Thương Lang giống như một cái miệng túi, chặt chẽ thu gọn bọn chúng ở trong, chỉ cần đợi đến thời điểm có thể thu gọn miệng túi là không kẻ nào có thể chạy thoát. Đến lúc đó, cho dù có cá lọt lưới, trong sa mạc cằn cỗi như thế này cũng không cách nào phát triển lớn mạnh được. Đối với Ngâm Phong quốc mà nói, tộc Thương Lang là một tai họa ngầm đã tồn tại quá lâu, nên kết thúc trong tay ta rồi.”

“Diệt tộc nha!” Dạ Nguyệt Sắc than nhẹ một tiếng sâu kín, đột nhiên nhớ tới trước kia, bọn họ đã từng tranh chấp vì bản án cho sự mưu phản của Thẩm tể tướng. Khi đó nàng còn bị ảnh hưởng bởi pháp luật hiện đại, cho rằng chuyện liên lụy đến cửu tộc là chuyện không thể lý giải được, cũng là chuyện không có chút đạo lý, nhưng tới giờ, khi đối mặt với một dân tộc sắp bị diệt vong, nàng đã có thể thờ ơ lạnh nhạt, thế giới này thật sự đã làm nàng thay đổi rất nhiều, chỉ là, không biết những thay đổi này là tốt hay xấu.

“Sao vậy?” Tiêu Lăng Thiên nâng mặt của nàng lên, để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt hắn rất kiên quyết, hiển nhiên cũng đang nhớ lại vụ tranh chấp lần trước. Bình thường Dạ Nguyệt Sắc tuy lạnh lùng, thờ ơ, nhưng thật ra nàng là một cô bé rất lương thiện, hay mềm lòng, rất thận trọng với sự sống, vì vậy, có lẽ nàng sẽ cầu xin cho bọn chúng cũng không chừng. Chỉ là, chuyện này liên quan đến nhiều chuyện trọng đại, không thể có một chút mềm lòng, nếu không, sau này sẽ là hậu họa khôn cùng.

Nhưng Dạ Nguyệt Sắc lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, mở rộng hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, toàn thân mềm mại dựa vào trong lòng hắn.

“Ta hiểu đạo lý của chàng, sao có thể làm chàng khó xử. Quốc gia, thiên hạ này ta không có bản lĩnh thống trị, cũng không có khát vọng đấy, ta chỉ muốn giao toàn bộ lại cho chàng, như vậy ta cũng vui vẻ nhàn hạ.”

Lời này nếu nói ra từ miệng của quân vương khác, phía sau không biết có bao nhiêu hàm ý, nhưng Tiêu Lăng Thiên biết nàng nói thật lòng, trong mắt nàng, quyền lực tối cao là thứ không đáng để nhắc đến.

“Vậy thần xin san sẻ cùng bệ hạ.” Trong câu nói của hắn mang theo ý cười, cất chứa yêu chiều vô cùng. Cách xa khỏi chính trị máu tanh hèn hạ, bầu trời thuần khiết của nàng sẽ do hắn chống đỡ.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, đang lúc tình nồng ý mặn, có một người lại cố ý sát phong cảnh, ho khan một tiếng.

Hai người đang ôm nhau quay đầu lại nhìn Nam Cung Tuấn vừa phát ra tiếng ho khan, trong ánh mắt không chút hoang mang, làm cho Nam Cung Tuấn cảm thấy đỏ mặt. Nam Cung Tuấn đã nhìn quen những hành động trêu đùa gió trăng, nghe quen từ ngữ xu nịnh, nhưng dáng vẻ hai người có địa vị tối cao mật mật ngọt ngọt với nhau vẫn khiến hắn nhìn không được tự nhiên. Lại nhìn tới Lâm Vãn Y vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào một góc xe ngựa, hắn cảm thấy Lâm Vãn Y có chút đáng thương, nên không nhịn được mới ho khan một tiếng.

Lăng Tự Thủy thiếu chút nữa đã nhào tới bóp chết hắn, nàng chưa từng thấy ai không có mắt như vậy, đang tốt đẹp, ho cái gì, không nhìn thấy bầu không khí rất tốt đẹp sao, điện hạ bận rộn chăm sóc bệ hạ, sẽ không có thời gian để ý tới bọn họ. Đối với vị điện hạ vui giận khó lường này, nàng vừa tôn kính vừa sợ hãi, ở cùng một chỗ vẫn không tránh khỏi có chút thấp thỏm, vì vậy càng hy vọng Tiêu Lăng Thiên đặt tất cả lực chú ý lên người Dạ Nguyệt Sắc, về phần những người khác, nàng chẳng buồn quan tâm.

Không khí trong xe lúc này nhất thời có chút kỳ quái, may là Dạ Nguyệt Sắc nói mệt mỏi, muốn nghỉ một lát, Lăng Tự Thủy vội vàng giúp nàng chuẩn bị chăn gối, không khí trong xe lúc này mới tự nhiên lại, Xe ngựa lăn bánh đều đặn lắc lư, Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi cả một ngày, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, trong khi ngủ, đánh xe đã đưa bọn họ đến nơi bọn họ vẫn hướng về – sa mạc Vong Linh..