← Quay lại trang sách

Chương 13.

Một ngày mới trải dài trên bãi biển vàng nắng. Thật tiếc là Joe không có ở đây để cùng tôi tận hưởng.

Tôi huýt sáo gọi Martha vào xe, chúng tôi đi vào thành phố để mua sắm. Khi đi trên Cao lộ Cabrrillo, tôi nhìn thấy tấm biển: “Trường Bên biển, Sở Phúc lợi trẻ em, Bang California."

Một ngôi nhà xây theo kiểu kiến trúc Vìctoria màu xanh đứng sừng sững bên đường. Không định trước, tôi lùi xe vào bãi đỗ.

Tôi ngồi một lúc lâu, ngắm nhìn ngôi nhà, sân chơi, hàng rào lớn bằng sắt. Rồi tôi khoá xe và đi qua con đường rải sỏi đến cánh cửa gỗ sồi nặng chịch.

Một phụ nữ da đen rất đậm người, có lẽ khoảng ngoài 30 tuổi, ra mở cửa.

— Xin chào - tôi nói. Tôi muốn gặp Tiến sỹ Brown.

— Mời cô vào. Bà ấy đang ở trong phòng giáo viên. Tôi là Maya Abboud. Tôi là giáo viên ở đây.

— Đây là trường gì? - tôi hỏi khi đi theo bà ta qua dãy hành lang hẹp và lối dẫn lên tầng hai.

— Phần lớn trẻ em ở đây không có gia đình được nhà nước nuôi nấng. Chúng là những đứa trẻ may mắn.

Chúng tôi đi qua những phòng học nhỏ, một phòng xem TV và hàng chục trẻ em từ rất nhỏ cho tới độ tuổi thiếu niên. Khác xa với Oliver Twist, nhưng những đứa trẻ ở đây cũng không nhà cửa và thật tội nghiệp.

Cô Abboud để tôi lại trước ngưỡng cửa một căn phòng sáng sủa, có rất nhiều cửa sổ, Carolee Brown đang ở trong phòng. Bà đứng dậy đi về phía tôi.

— Lindsay. Thật mừng được gặp lại cô.

— Tôi đi ngang qua đây và tôi muốn xin lỗi vì hôm qua đã thật khiếm nhã.

— Ồ, không sao. Tôi đã đến mà không báo trước, và cô lại chẳng biết tôi là ai. Tôi rất mừng hôm nay cô đã đến. Tôi muốn cô gặp một người.

Tôi nói với Carolee tôi không thể ở lại lâu, nhưng bà ta nói sẽ chỉ mất một phút.

Tôi theo bà ta ra ngoài sân chơi và nhìn thấy một bé gái xinh xắn, tóc sẫm màu khoảng 8 tuổi, đang ngồi bên bàn dưới tán cây, chơi với đồ chơi Power Ranger.

— Đây là con gái tôi, Allison - Carolee nói. - Ali, đây là dì Lindsay của Brigid và Meredith. Cô ấy là trung uý cảnh sát.

Mắt cô bé chợt sáng lên nhìn sang tôi.

— Cháu biết chính xác cô là ai rồi. Cô đang chăm sóc Penelope.

— Đúng rồi, Ali, nhưng chỉ trong vài tuần thôi.

— Penelope thật tuyệt vời đúng không cô? Nó có thể đọc được suy nghĩ người khác đấy.

Cô bé tiếp tục líu lo nói chuyện về chú lợn khi theo mẹ tiễn tôi ra ngoài bãi đỗ xe.

— Thật tuyệt khi cô là một nữ cảnh sát - Allison nói, nắm tay tôi.

— Thật vậy sao?

— Chắc chắn rồi. Vì như thế có nghĩa là cô rất giỏi sữa chữa các thứ.

Tôi không hiểu cô bé định nói gì khi siết chặt ngón tay tôi đầy xúc động, rồi chạy nhanh về phía xe của tôi. Martha vẫy đuôi và sủa cho đến khi tôi phải cho nó ra khỏi xe. Rồi nó chạy quanh Allison và hôn cô bé bằng những cái hôn đầy dớt dãi.

Cuối cùng chúng tôi phải tách rời đứa trẻ và Martha, rồi Carolee và tôi lên kế hoạch cho lần gặp gỡ tới. Khi vẫy tay chào qua cửa kính ô tô, tôi thầm nghĩ, mình dã tìm được bạn mới.