Chương 8.
Tiếng chuông điện thoại rít lên làm cơn ác mộng đang giữ tôi trong vòng kìm kẹp của nó tan biến. Tôi nằm cứng đờ người bất động, cố tìm phương hướng, tiếng chuông lại đổ, lần này ít đinh tai hơn, ít gai người hơn.
Tôi vớ lấy điện thoại di động trên bàn và mở nắp, nhưng người gọi đã tắt máy.
Đã tỉnh dậy vào lúc 6 giờ sáng, tôi tìm kiếm trong đống đồ của Yuki ở phòng ngủ bên cạnh cho đến khi tìm ra được bộ quần áo thể thao và giầy chạy. Tôi nhẹ nhàng mặc quần áo, vòng dây vào cổ Martha, và chúng tôi cùng nhau ra khỏi toà nhà Crest Royal để hòa vào ánh sáng sớm mai.
Tôi định hình đường đi trong đầu, biết chắc mình có thể chạy hai dặm đường. Rồi Martha và tôi chạy về phía bắc ra phố Jones để thư giãn, cơn đau ở khớp chân nhắc cho tôi nhớ mình thật sự ghét chạy đến thế nào.
Tôi tháo dây buộc cổ Martha để nó không làm vướng chân mình. Rồi tự ép mình chạy thật nhanh xuống dốc phố Jones, cho đến khi cơn đau nhói ở vai và chân lan ra thành một cơn đau chạy dọc khắp các cơ của tôi.
Cho dù có ghét đến mấy, chạy vẫn là cách duy nhất giúp tôi thoát khỏi nỗi ám ảnh của phiên toà bởi vì đó là cách tốt nhất để chuyển từ trạng thái tinh thần sang trạng thái thể chất dễ chịu hơn. Và tuy dây chằng của tôi có kêu thét, tôi vẫn cảm thấy thật dễ chịu khi được chạy, mồ hôi tôi khô dần trong không khí trước ánh nắng đang lên.
Tôi chạy dọc phố Jones qua Vallejo cho đến tận đồi Nga. Thẳng trước mặt là đảo Alcatraz với ngọn hải đăng nhấp nháy và quang cảnh hùng vĩ của Đảo Thiên thần.
Đó là nơi tâm trí tôi được bay bổng tự do và trái tim tôi được đập thật sự chứ không chỉ đập vì căng thẳng và lo lắng.
Tôi thở mạnh khi đi bộ trên phố Hyde và không khí trong lành làm tôi thấy ấm áp. Bên phải là dãy nhà quanh co của Lombard, một con phố tuyệt đẹp chạy dọc xuống Leavenworth. Tôi lắc tay và chạy tại chỗ trong khi chờ đèn xanh, mừng rỡ vì chưa đến giờ cao điểm.
Khi đèn xanh, tôi đi qua phố. Con đường mà tôi chọn chạy qua những con phố đẹp nhất với những ngôi nhà cổ và khi mây mù vẫn còn phủ trên vịnh, phong cảnh trông như trong tranh. Martha và tôi vừa đến đầu Phố Tàu thì tôi nghe có tiếng xe chạy sát mình.
Có ai đó gọi với ra, "Cô, cô phải xích con chó lại".
Lời quở trách làm gián đoạn niềm hân hoan của tôi, tôi quay sang và nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang bám sát mình. Tôi ngừng chạy và gọi Martha lại.
— Ôi trời ơi, Trung uý, là cô à?
— Chào Nicola. Tôi hổn hển chào tay cảnh sát trẻ ngồi cạnh tay lái. - Chào Friedman - tôi nói với người lái.
— Tất cả chúng tôi đều đứng về phía cô, Trung úy ạ - Friedman nói. - anh ta lắp bắp. - Ý tôi là chúng tôi thật sự rất nhớ cô, Trung uý.
— Cảm ơn - tôi cười. Tôi rất cảm động. Nhất là trong ngày hôm nay.
— Đừng để ý chuyện không xích chó nhé.
— Anh nhắc thế là đúng mà, Nicola. Tôi sẽ xích nó.
— Làm đúng quy định hả?
— Tất nhiên, tôi là thế mà.
— Chúc may mắn, Trung úy.
— Cảm ơn các bạn.
Friedman nháy đèn xe khi họ vượt tôi. Giữ chặt Martha bằng cả hai tay để nó đi sát bên người, tôi quay ngược về phố Clay và lên đồi đi về phía Jones.
Đúng lúc bước vào tiền sảnh toà nhà nơi Yuki sống, tôi gần như khuỵu xuống vì mệt. Vài phút sau tôi ngâm mình dưới vòi nước ấm và đó đúng là phần thưởng diệu kỳ.
Tôi lau sạch người bằng cái khăn bông to xù của Yuki rồi lau hơi nước tụ lên gương.
Tôi nhìn mình một cách nghiêm khắc.
Da tôi ửng hồng. Mắt trong veo. Tôi đã chạy nhiều dặm với tốc độ khá nhanh, tính cả thời gian dừng lại để xích Martha. Tôi ổn. Thắng hay bại, tôi vẫn là tôi.
Đến cả Mason Broyles cũng không thể lấy đi điều đó của tôi được.