← Quay lại trang sách

Chương 2.

Khi về đến nhà Cat, Martha nhảy vọt từ ghế sau lên trước, sủa điên loạn. Tôi vừa dừng xe lại nó đã lao qua cửa kính để ngỏ và chạy tới cửa, nó đứng đó vẫy đuôi và sủa váng lên.

— Bình tĩnh nào Boo, tôi nói. - Kiên nhẫn chút đi chứ.

Tôi lách cách cho khoá vào ổ mở cửa trước: Martha chạy tọt vào nhà.

Tôi gọi cho Joe và để lại lời nhắn: - Molinari à, em đang ở nhà Cat. Khi nào có thời gian anh gọi cho em nhé. Rồi tôi gọi cho Carolee, nhắn là tôi đã về và như vậy bà ta và Allison không phải chăm sóc chú lợn nữa.

Cả ngày vừa dọn dẹp căn nhà tôi vừa suy nghĩ về những vụ án mạng ở Vịnh Nửa Vầng Trăng. Tôi nấu mỳ và đậu hộp cho bữa tối, nhẩm tính xem sáng mai đi chợ cần mua những gì.

Rồi tôi mang máy tính xách tay vào phòng của hai cô cháu gái và đặt lên bàn. Những dây khoai lang đã lại vươn thêm vài phân nữa qua ô cửa sổ, nhưng những ghi chép mà Joe và tôi đính lên bảng vẫn còn nguyên vẹn.

Những nét chữ nguệch ngoạc chúng tôi viết mô tả chi tiết về hoàn cảnh và hành vi tàn bạo trong những vụ giết vợ chồng Whittaker, Daltry, Sarducci và O'Malley vẫn không dẫn đến đâu. Và tất nhiên John Doe đơn độc của tôi cũng vẫn được đính trên tường.

Tôi bật máy tính, vào trang dữ liệu VICAP của FBI. VICAP là một trang web quốc gia với mục đích giúp các đặc vụ ở khắp nơi trên đất nước thông báo cho nhau biết những manh mối riêng lẻ của những vụ giết người hàng loạt. Trang web có một chương trình tìm kiếm rất mạnh và thông tin được các cảnh sát từ khắp nơi trên đất nước cập nhật thường xuyên.

Tôi viết những từ khoá có thể làm đảo ngược tình huống, hi vọng tìm được một vài câu trả lời.

Tôi thử tất cả: đánh lúc đang hấp hối, các cặp vợ chồng bị giết hại trên giường, và tất nhiên là cả cắt cổ, chương trình cho ra một loạt thông tin. Quá nhiễu.

Hàng giờ trôi qua, và mắt tôi bắt đầu nhoà đi, đặt máy tính sang chế độ nghỉ, tôi đặt mình xuống cái giường nhỏ xíu của hai bé gái để chợp mắt vài phút.

Khi tôi tỉnh dậy, ngoài trời đã tối đen như mực. Như thể có cái gì đó đánh thức tôi vậy. Một tiếng động nhẹ bất thường. Trên màn hình đồng hồ điện tử của bọn trẻ đã chỉ 2 giờ 17 phút, và tôi có cảm giác mình đang bị theo dõi.

Tôi nhìn ra ngoài tối và thấy một chiếc xe đỏ chạy vụt qua. Đó là dư ảnh của chiếc Porsche màu đỏ và nó làm tôi nghĩ đến những cuộc đối mặt khó chịu với Agnew. Lần ở Quán Chim cốc và ở gara của Keith. Rồi lần hắn gần như đâm vào tôi trên đường.

Tôi vẫn đang suy nghĩ về Agnew. Đó là lý do duy nhất giải thích được tại sao tôi bị theo dõi.

Tôi định đứng dậy và đi vào phòng ngủ tiếp thì một loạt những tiếng nổ mạnh và tiếng kính vỡ vang lên trong đêm tĩnh lặng.

Mảnh kính vỡ rơi tung toé xung quanh tôi.

— Súng! Súng! Súng của tôi ở đằng quái nào rồi?

Phản xạ của Martha nhanh hơn của tôi. Nó lao xuống giường, chui vào gầm. Tôi theo sau nó, vừa bò xuống sàn nhà vừa cố nhớ xem mình đã để súng ở đâu.

Rồi tôi nhớ ra.

Nó nằm trong cái túi tôi để ngoài phòng khách, và điện thoại cũng ở ngoài đó. Sao tôi có thể ở vào thế bị động thế này được cơ chứ. Không lẽ tôi sẽ chết rấp trong căn phòng này sao? - tim tôi đập đến tức cả ngực.

Tôi nhấc đầu lên cách mặt đất chỉ vài cm và nhìn quanh căn phòng qua ánh sáng màu xanh mờ mờ phát ra từ đồng hồ điện tử.

Tôi nhìn vào tất cả các đồ vật và khắp mọi góc phòng, tìm một cái gì đó, bất kỳ thứ gì tôi có thể dùng để tự vệ.

Căn phòng toàn thú nhồi bông và cả hàng chục con búp bê, nhưng không hề có bất kỳ một cây gậy bóng chày hay gậy chơi khúc côn cầu, không có bất kỳ thứ gì mà tôi có thể dùng để đánh được. Tôi thậm chí còn không thể dùng TV để ném vì nó được bắt vít vào tường.

Tôi bò trên sàn gỗ, với tay lên khoá cửa phòng ngủ.

Đúng lúc đó, lại có tiếng súng - một trận mưa đạn lia vào trước nhà, vào phòng khách và phòng ngủ ở cuối hành lang. Mục đích của kẻ giết người thế là đã rõ.

Tôi đáng ra đã phải ngủ trong căn phòng kia.

Trườn tới cái ghế, tôi nắm lấy chân ghế, đặt nó nằm nghiêng về phía hai chân trước và dùng lưng ghế ấn vào dưới nắm đấm cửa. Rồi tôi cầm một chiếc ghế khác lên, đập mạnh vào tủ.

Cầm chân ghế trong tay, tôi áp lưng vào tường.

Thật là thảm hại. Ngoài một chú chó dưới gầm giường, vật phòng thủ duy nhất của tôi là cái chân ghế.

Nếu có ai bước vào căn phòng này để giết tôi thì tôi sẽ chết chắc.

Trong lúc nghe ngóng xem có tiếng chân người đi lại trên ván sàn ngoài cửa phòng ngủ hay không, tôi tưởng tượng cánh cửa bị đá mở toang và tôi dùng chân ghế đánh kẻ đột nhập, hi vọng có thể đập vỡ đầu hắn.

Nhưng trên đồng hồ điện tử từng phút vẫn nhảy và im lặng kéo dài, thần kinh tôi căng như sợi dây đàn.

Rồi tôi bắt đầu phát điên lên.

Tôi đứng đó, tai áp sát vào cửa cho đến khi không nghe thấy gì nữa rồi mở cửa và lọ mọ đi dọc hành lang, lưng áp vào tường.

Ra đến ngoài phòng khách, tôi với lấy cái túi đặt trên sô-pha.

Tôi cho tay vào túi và nắm lấy khẩu súng.

“Ơn Chúa"

Trong lúc gọi 911, tôi hé nhìn qua rèm cửa sổ. Phố xá vắng lặng, nhưng tôi nghĩ mình đã nhìn thấy có tia sáng loé lên trên bãi cỏ trước nhà. Cái gì vậy?

Tôi nói với người trực tổng đài tên, chức danh và số thẻ, rồi về những phát súng ở số nhà 265 đường Sea View.

— Có ai bị thương không?

— Không, tôi ổn, nhưng hãy báo cho cảnh sát trưởng Stark biết về vụ này.

— Tôi đã gọi rồi, thưa Trung úy. Sếp đang trên đường tới đó.

Có tiếng còi cảnh sát và ánh đèn xe nhấp nháy tiến vào đường Sea View. Khi chiếc xe đầu tiên đến gần, tôi mở cửa trước, và Martha chạy sượt qua tôi. Nó chạy về phía một vật trông như con rắn đang nằm dưới ánh trăng.

Nó khịt khịt đánh hơi.

— Martha, mày tìm thấy cái gì vậy? Cái gì thế bé?

Tôi ngồi thụp xuống cạnh Martha trong lúc sếp Peter Stark bước ra khỏi xe. Ông ta đi về phía chúng tôi, tay cầm đèn pin và quỳ xuống cạnh tôi.

— Cô không sao chứ?

— Không sao, tôi ổn.

— Cô cũng nghĩ đây đúng là nó chứ? - ông ta hỏi.

Cả hai chúng tôi cùng nhìn vào cái thắt lưng đàn ông. Nó dài khoảng 1 mét và rộng khoảng hơn một phân, một cái thắt lưng da hẹp, khoá bạc hình vuông. Một cái thắt lưng bình thường: chắc phải có đến nửa số người sống trong bang này treo một chiếc như vậy trong tủ quần áo.

Nhưng trên khoá bạc như có vài vết máu đỏ.

— Có tuyệt không chứ - tôi nói, cố không nghĩ tới những phát súng khủng khiếp vừa nổ vài phút trước - những phát súng chắc chắn dành riêng cho tôi - thật tuyệt - tôi nói với Sếp Stark, - nếu đây là cái thắt lưng bằng chứng.

Ba chiếc xe cảnh sát đỗ bên lề đường. Tiếng radio hoạt động liên tục, các nhà sống trên phố Sea View đều sáng đèn, mọi người chạy ra ngoài cửa, vẫn mặc pygiama, váy ngủ, áo phông và quần cộc, tóc dựng ngược, nỗi sợ hãi hằn trên những gương mặt ngái ngủ.

Đèn từ các xe cảnh sát chiếu sáng trưng sàn nhà Cat, cảnh sát ra khỏi xe, nhận lệnh của cảnh sát trưởng và toả ra các phía. Một vài người bắt đầu xem xét hiện trường bên ngoài, và vài thanh tra bắt đầu yêu cầu mọi người vào trong nhà.

Tôi đưa Stark vào nhà, chúng tôi cùng kiểm tra những mảng cửa sổ vỡ vụn, đồ đạc tung toé, và đầu giường trong phòng ngủ của tôi - bị đạn xuyên thủng.

— Cô có nghi ai làm vụ này không? - Stark hỏi tôi.

— Không - tôi nói. - Xe của tôi đỗ trước cửa nhà, ai cũng nhìn thấy nhưng tôi không nói với bất kỳ một ai là tôi về đây cả.

— Thế tại sao cô lại ở đây, Trung uý?

Tôi đang cân nhắc nên trả lời ông ta thế nào thì nghe có tiếng Allison và Carolee gọi. Một cảnh sát trẻ măng, mặt đỏ tía tai lao vào cửa nói với Stark rằng tôi có khách.

— Họ không thể vào đây được đâu - Stark nói. - Chúa ạ, có ai chăng dây chặn ngoài phố chưa hả?

Khuôn mặt của tay cảnh sát thiếu kinh nghiệm lại càng đỏ lựng lên khi anh ta lắc đầu.

— Tại sao lại chưa? Số 1: Phải ổn định hiện trường. Đi làm ngay đi.

Tôi theo tay cảnh sát ra ngoài cửa, Caroleee và Allison nhào vào ôm lấy tôi, hai vòng tay mà tôi đang quá cần.

— Một đứa trẻ trong trường nhìn thấy cảnh sát - Carolee nói. - Ngay lập tức tôi chạy đến đây. Trời ơi, Lindsay. Tay của cô kìa.

Tôi liếc nhìn xuống. Những mảnh kính vỡ đã khía vào cánh tay tôi, máu chảy thành vệt làm vấy bẩn áo sơ mi.

Trông quả thật là rất tệ.

— Tôi không sao - tôi nói với Carolee. - Chỉ vài vết xước thôi mà.

— Cô không có ý định sẽ ở đây chứ, Lindsay? Bởi vì thế thì thật điên rồ. Carolee nói, trên khuôn mặt bà ấy hiện rõ sự hốt hoảng và nỗi sợ hãi. Trong nhà tôi có rất nhiều chỗ cho cô.

— Hay đấy - Stark nói, tiến tới sau lưng tôi. - Đi với người bạn tốt bụng của cô đi. Tôi phải gọi bên khám nghiệm hiện trường tới, họ sẽ cạy những viên đạn ra khỏi tường và lục tung cả chỗ này lên cả đêm đấy.

— Không sao đâu. Tôi ở đây cũng ổn mà - tôi nói với ông ta. - Đây là nhà chị gái tôi. Tôi không đi đâu.

— Thôi được. Nhưng đừng quên rằng vụ án này là của chúng tôi, Trung uý nhé. Cô không có quyền hành gì đâu. Đừng có giở trò cao bồi liều lĩnh đấy.

— Giở trò cao bồi liều lĩnh? Ông có biết ông đang nói chuyện với ai không?

— Này. Tôi rất xin lỗi, nhưng có người vừa mới định giết cô.

— Cảm ơn. Tôi hiểu rồi.

Sếp đưa tay lên vuốt tóc theo thói quen. - Tôi sẽ cho xe cảnh sát canh ngoài cửa đêm nay. Có thể là cả mấy hôm tới nữa.

Khi tôi nói lời tạm biệt với Carolee và Allison, Sếp ra xe và trở lại với một túi tài liệu, ông ta lấy bút bi móc cái thắt lưng cho vào túi trong lúc tôi vào trong nhà và đóng cửa.

Tôi đi nằm, nhưng tất nhiên không tài nào ngủ được. Cảnh sát đi lại khắp nhà, đập cửa rầm rầm và cười nói, thêm vào đó, đầu óc tôi đang chạy đua vũ trang.

Tôi vô tình đập tay vào đầu Martha khi nó khẽ rùng mình. Một ai đó đã bắn tung cả nhà lên và để lại dấu vết.

Đây có phải là cách cảnh cáo tôi đừng có lùng sục ở Vịnh Nửa Vầng Trăng nữa hay không?

Hay kẻ sát nhân thật sự muốn giết tôi?

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn phát hiện ra là tôi vẫn còn sống?

Tôi thấy giấy dán tường màu xanh, bức tranh của mẹ tôi treo trên tủ - và tôi nhớ ra.

Nắng chiếu qua khung cửa sổ làm tôi tỉnh giấc.

Tôi đang ở trong giường của Cat - bởi vì vào lúc 2 giờ sáng, đạn đã xuyên qua căn nhà, bắn thủng đầu giường trong phòng ngủ Cat dành cho tôi, chỉ cách nơi đã có thể là đầu tôi vài cm.

Martha dụi cái mũi ướt vào tay tôi cho tới lúc tôi buộc phải ra khỏỉ giường. Tôi lôi quần áo của Cat ra mặc - quần bò bạc màu và áo sơ mi đỏ, cổ khoét sâu, xếp nếp. Không phải màu của tôi mà cũng chẳng phải là phong cách của tôi.

Tôi lấy lược cào lên tóc, đánh răng và bước ra phòng khách.

Các nhân viên hiện trường đang nạy đạn ra khỏi tường, tôi làm càfê và nướng bánh mỳ cho mọi người và hỏi họ những câu hỏi giúp tôi có thêm được dữ kiện.

12 viên đạn 9mm rải đều khắp phòng khách và phòng ngủ, một viên xuyên qua khung cửa nhỏ nằm tít trên cao trong buồng bọn trẻ. Lõi đạn và vỏ đạn được cho vào túi, đánh dấu, những lỗ thủng được chụp ảnh và đội hiện trường đang thu gom đồ đạc. Trong vòng một tiếng nữa, tất cả những thứ này sẽ được chuyển đến phòng thí nghiệm.

— Cô không sao chứ, Trung úy? - một nhân viên kỹ thuật to cao khoảng ngoài 30 tuổi với đôi mắt màu nâu nhạt và nụ cười rạng rỡ hỏi tôi.

Tôi nhìn quanh đống hoang tàn, kính và bụi thạch cao phủ lên khắp mọi vật.

— Trời ơi. Tất cả những thứ này làm tôi phát ốm - tôi nói. Tôi sẽ phải quét dọn, sửa cửa sổ, làm gì đó với đống hỗn độn này.

— Tôi là Artie - người nhân viên kỹ thuật nói, chìa tay về phía tôi.

— Rất hân hạnh - tôi nói và bắt tay anh ta.

— Cậu Chris của tôi có một công ty gọi là Bậc thầy của những thảm hoạ. Cô có muốn tôi gọi cho cậu tôi không? Cậu ấy có thể cho người đến dọn dẹp, làm chỗ này sạch bóng lên ngay tức khắc. Ý tôi là cô cũng là cảnh sát, Trung uý, chúng ta cùng hội cùng thuyền mà.

Tôi cảm ơn Artie và nhận lời đề xuất của anh ta. Rồi tôi cầm túi và cùng Martha đi ra lối cửa sau. Tôi cho Cô lợn ăn, rồi vòng qua chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa và cúi xuống nhìn vào cửa xe.

— Noonan phải không?

— Vâng, thưa Trung uý.

— Vẫn gác à?

— Vâng thưa Trung úy. Chúng tôi sẽ còn ở lại đây thêm một lát nữa. Cả đội đang canh gác cho cô. Sếp và tất cả chúng tôi. Vụ này có vẻ không đơn giản đâu.

— Tôi rất cảm kích vì các anh chu đáo với tôi như vậy.

Và tôi cảm động thật. Trong ánh sáng ban ngày hiện trường vụ nổ súng lại càng thảm hại hơn. Có ai đó đã lái xe xuống khu phố ấm cúng này, lấy súng tàn phá nhà Cat.

Tôi mất hết cả tinh thần, và phải đi ngay khỏi đây. Tôi rung chìa khoá mạnh đến mức Martha dựng đứng tai lên và vẫy đuôi gần liên tục.

— Phải đi chợ thôi - tôi nói với nó. - Mình sẽ lấy chiếc Bonneville và đi một chuyến thử nghiệm nhé, mày nghĩ sao?

Martha nhảy lên ngồi trên chiếc ghế băng dài của - con tàu vàng to lớn. Tôi kéo dây an toàn và vặn chìa khoá. Phải đến lần thứ hai máy mới nổ và tôi lái chiếc Bonneville cổ kính về phía thị trấn.

Tôi định đi đến cửa hàng bán thực phẩm cao cấp trên phố Main, nhưng khi đang còn trong khu nhà Cat, tôi bắt đầu để ý thấy một chiếc Tauros xanh trong gương chiếu hậu. Dường như nó đang cố tình bám theo tôi nhưng vờ như thờ ơ.

Cái cảm giác sởn tóc gáy vì bị theo dõi lại chạy dọc khắp sống lưng tôi.

Tôi đang có đuôi bám ư?

Hay tôi đang ở trong trạng thái tưởng tượng là luôn có người theo dõi mình?

Tôi đi qua đường Magnolla để ra xa lộ và vào phố Main, lướt rất nhanh qua những cửa hàng nhỏ: Túp lều Âm nhạc, Tin tức trên Mặt trăng, Cửa hàng bán thực phẩm và xăng xe. Tôi muốn thuyết phục bản thân là mình chỉ đang hoang tưởng, nhưng khỉ thật - nếu tôi tưởng như đã qua vài ngã tư không bị chiếc Taurus bám sát thì đến chỗ rẽ kế tiếp nó lại hiện ra.

— Bám chặt vào nhé. Chúng ta chuẩn bị cất cánh đấy, tôi nói với Martha, nó đang cười ngoác ra với gió.

Đến cuối phố Main, tôi quặt phải sang Đường 92, con đường nối Vịnh Nửa Vầng Trăng với phần còn lại của California.

Xe cộ chạy vùn vụt trên con đường hai làn xe đầy gió, tôi hoà mình vào dòng xe đang nối đuôi nhau với tốc độ 50 dặm một giờ trong khu vực chỉ được phép chạy 25. Hai vạch vàng kép đã qua - cả một làn đường 5 dặm không được phép quành lại cho đến tận khi đường 92 gặp khu hồ tự nhiên và nối ra đường cao tốc.

Tôi tiếp tục lái, mơ hồ nhận biết có một cái dốc đầy bụi rậm và cây bên trái và một dốc cao khoảng 6 mét chỉ cách bên phải xe tôi khoảng vài mét. Ba chiếc xe đằng sau tôi, chiếc xe xanh vẫn bám sát.

Tôi không nhầm. Tôi có đuôi.

Đây là một cách để làm tôi sợ chăng?

Hay có kẻ sát nhân ngồi trong xe, chờ có dịp bắn tôi?

Cuối đường 92 cắt đường Skyline, và ở góc bên phải có bãi đậu xe rải sỏi với 5 cái bàn picnic.

Tôi không xi-nhan mà cho xe quặt thẳng vào. Tôi muốn ra khỏi xa lộ, chờ chiếc Taurus vượt qua để có thể nhìn được khuôn mặt hắn, đọc được biển xe. Thoát khỏi tầm ngắm của hắn.

Nhưng thay vì bám đường như chiếc Explorer, Bonneville lắc mạnh trên con đường rải sỏi, làm tôi văng trở lại đường 92, ra vạch vàng và lại đi vào trong làn xe cộ tấp nập.

Chiếc Taurus chắc chắn đã vượt tôi, nhưng tôi không nhìn thấy nó.

Tôi đánh tay lái chiếc xe đang xoay tròn trong khi đèn báo hiệu nháy liên tục.

Tay lái và phanh hoàn toàn bất trị, máy dao điện chết đứng, máy xe như sắp nổ, và tôi quay tròn giữa đường.

Tôi nhấn phanh, một chiếc xe tải đen phải ngoặt sang bên để tránh đâm sầm vào tôi. Lái xe nhấn còi, gào lên toàn những câu chửi rủa, nhưng tôi thật mừng ông ta không đâm vào tôi, tôi chỉ muốn ôm hôn ông ta.

Rồi cuối cùng xe tôi cũng dừng lại bên đường, một màn khói bụi bốc lên xung quanh tôi làm tôi không thể nhìn thấy gì qua kính xe.

Tôi ra khỏi chiếc Bonneville và đứng tựa vào nó. Chân tôi nhũn ra, tay run rẩy.

Cuộc rượt đuổi giờ đã kết thúc.

Nhưng tôi biết mọi thứ giờ mới bắt đầu.

Tôi đang ở trong tầm ngắm của hắn, tôi không biết đó là ai và tại sao.

Tôi gọi về trạm xăng lập dị và nghe tiếng Keith trong máy.

— Keith, tôi đang gặp chút rắc rối. Lindsay đây. Cậu làm ơn nhấc máy đi.

Khi Keith trả lời, tôi chỉ cho cậu ta đường đi. Hai mươi phút trôi qua như cả tiếng đồng hồ rồi cuối cùng cậu ta cũng đến với chiếc xe kéo. Cậu ta cho Bonneville lên và đưa nó về nhà trong ô nhục còn tôi leo lên ngồi cùng cậu ta trên buồng lái.

— Đây là một chiếc xe xa xỉ, Lindsay ạ - Keith mắng tôi. - Cô không được làm tàng với nó đâu. Nó hơn 20 năm tuổi rồi, Trời ạ.

— Tôi biết rồi, tôi biết rồi.

Im lặng.

— Áo đẹp nhỉ.

— Cảm ơn.

— Không, thật đấy - cậu ta nói, làm tôi bật cười. - Cô nên mặc những đồ như thế này nhiều hơn.

Khi về đến ga ra, Keith mở nắp Bonneville.

— Ha. Dây quạt gió đứt rồi - cậu ta nói.

— Ha. tôi cũng biết thế.

— Cô có biết là trong lúc cần cô có thể thay nó bằng ống quần liền tất không?

— Có, tôi biết. Nhưng thật không may là trong hộp đồ phụ tùng xe của tôi trên đường chẳng có cái quần liền tất nào cả.

— Tôi có ý này. Sao không để tôi mua lại chiếc xe này? Trả cho cô thêm 150 đô la nữa.

— Để tôi nghĩ đã. Không.

Keith cười, nói cậu ta sẽ đưa tôi về nhà và bắt tôi phải chấp nhận lời đề nghị của cậu ta. Vì đằng nào cậu ta cũng sẽ biết nên tôi kể với Keith điều tôi chưa kể với mấy người bạn và cũng chưa kể với Joe.

Tôi kể cho cậu ta nghe về vụ bắn súng đêm hôm trước.

— Và bây giờ cô nghĩ có người đang theo dõi cô à? Sao cô không về nhà đi hả Lindsay? Tôi nói nghiêm chỉnh đấy.

— Bởi vì tôi không thể rời mắt khỏi những vụ giết người này được. Bây giờ thì chưa. Nhất là khi có ai đó nã đạn vào nhà chị tôi.

Keith nhìn tôi đầy thương cảm, ấn mũ lưỡi trai lên đầu, lái xe khéo léo ra đường.

— Đã có ai nói với cô là cô rất bướng chưa?

— Tất nhiên. Người ta coi đó là một phẩm chất tốt mà một người cảnh sát phải có.

Tôi hiểu cậu ta định nói gì. Tôi không biết là tôi đang dũng cảm hay điên rồ nữa.

Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng.

Khi Keith và tôi về đến nhà Cat, trước cửa nhà đẩy xe: chiếc Explorer của tôi, xe cảnh sát, một xe tải bóng loáng với dòng chữ "Chúng tôi làm cửa sổ" và một chiếc xe màu xanh bạc to tướng có dán "Chuyên gia giải quyết thảm hoạ" trên cửa.

Tôi cảm ơn Keith đã đưa tôi về rồi bước vào nhà, Martha chạy lon ton bên cạnh. Một người đàn ông to lớn với bộ ria nhỏ bé và mái tóc bạc hình móng ngựa đang hút bụi ghế bành, ông ta tắt máy hút bụi và "Chú Chris" tự giới thiệu.

— Một đám phóng viên chõ mũi vào đây - ông ta nói. Tôi nói với họ cô dọn đi ở chỗ khác cho đến khi chỗ này được sửa chữa lại. Có được không?

— Tuyệt quá. Rất hay.

— Và Sếp Stark vừa ghé qua. Nhắn cô gọi cho ông ấy khi nào về.

Tôi phớt lờ 47 tin nhắn đang nhấp nháy trên máy điện thoại và gọi đến sở cảnh sát bằng điện thoại trong bếp. Tôi gặp sỹ quan trực.

— Sếp đang trả lời phỏng vấn - cô ấy nói. Tôi sẽ nhắn ông ấy gọi lại cho cô được không?

— Tôi rất mong vậy.

— Tôi se nói với ông ấy, Trung úy ạ.

Tôi bỏ máy và đi xuống hành lang đến phòng của hai cô cháu gái.

Khăn vẫn còn vứt trên sàn nhà. Cửa sổ vỡ toang và một cọng khoai lang đang héo dần. Tôi đã dùng ghế đập lõm cả tủ và căn phòng đầy thú bông dường như đang quở trách tôi.

Nhỡ bọn trẻ ở trong này thì sao?

Thì làm thế nào, hả Lindsay?

Tôi kéo cái ghế còn nguyên vẹn đến trước bảng, ngồi xuống và nhìn vào ghi chép của tôi về những án mạng. Mắt tôi nhìn thẳng vào thứ làm tôi băn khoăn nhất.

Đôi khi những dữ kiện ý nghĩa nhất nằm ngay trước mắt chúng ta mà chúng ta không nhìn thấy chúng.

Giờ tôi thấy nó rồi - những cái lỗ nằm trong tủ quần áo của nhà O'Malley.

Tôi thay quần áo và cho Martha ra ngoài với Penelope. - Hai em chơi ngoan nhé. Rồi tôi cẩn thận cho chiếc Explorer đi vòng qua xe tải và lái ra ngoài đường.

Tôi lái xe quay trở lại thành phố.