Chương 5.
Chúng tôi ngồi ở cuối nhà hàng góc gần nhà vệ sinh, đầu gối gần như chạm vào nhau dưới cái bàn nhỏ. Chúng tôi gọi sa-lát và càfê, nhưng Rebecca không ăn. Và bà ta cũng chưa sẵn sàng nói.
Bà ta kéo qua kéo lại cây thánh giá vàng bé xíu trên sợi dây đeo cổ.
Tôi nghĩ mình hiểu băn khoăn của bà ta. Bà ta muốn là người nói lên sự thật, nhưng đồng thời cũng không muốn phanh phui ở nơi mà đồng nghiệp bà ta có thể nghe được.
— Tôi không biết gì hết đâu đấy nhé, cô hiểu chưa? - Cuối cùng Rebecca nói. - Và tôi chắc chắn không biết gì hết về những vụ giết người. Nhưng Ben mấy lâu nay có vẻ rất bí ẩn.
— Bà có thể nói rõ hơn được không, Rebecca?
— Thì ông ấy rất đồng bóng, ông ấy cáu kỉnh với bệnh nhân, mà, để tôi nói cho cô biết, điều ấy rất hiếm khi xảy ra. Khi tôi hỏi ông ấy có chuyện gì, ông ấy chối là không có gì cả.
— Bà biết Lorelei chứ?
— Tất nhiên. Họ gặp nhau ở nhà thờ, và nói thật tôi không ngờ là Ben lại lấy cô ta. Tôi nghĩ ông ấy cô đơn và cô ta ngưỡng mộ ông ấy. Rebecca thở dài. - Lorelei rất đơn giản. Cô ấy giống một đứa trẻ thích mua sắm. Không ai ghét cô ta cả.
— Một nhận xét rất thú vị - tôi nói. Và Rebecca chỉ cần một lời khích lệ như vậy để nói lên những gì bà ta muốn nói từ rất lâu.
Nom bà ta như thể đang bị đưa ra pháp trường.
Bà ta lấy một hơi và tiếp tục.
— Cô có biết Bà O'Malley đầu tiên không? - bà ta hỏi tôi. - Cô có biết là Sandra O'Malley tự tử không? Treo cổ tự tử trong ga-ra nhà mình?
Tóc tôi dựng ngược và đó thường là điềm báo có tiến triển tốt.
— Có - tôi nói, Tôi có biết Sandra O'Malley đã tự tử. Bà biết gì về điều đó?
— Thật đột ngột - Rebecca nói. - Không một ai biết... Tôi không biết bà ấy đã trầm cảm đến vậy.
— Vậy bà nghĩ tại sao bà ấy lại tự tử?
Rebecca dùng dao gạt món sa-lát Xêda quanh cái đĩa, cuối cùng bà ta đặt cái dĩa xuống mà không hề ăn chút nào.
— Tôi không bao giờ tìm ra được sự thật - bà ta nói. - Ben không nói, nhưng nếu phải đoán, tôi sẽ nói là ông ta đã rất tệ bạc với bà ấy.
— Tệ bạc với bà ấy, thế nào cơ?
— Sỉ nhục bà ta. Đối xử với bà ta như thể bà ấy là một cái giẻ rách. Khi tôi nghe ông ta nói với bà ấy, tôi cũng phải thấy sợ. Bà ta làm cử chỉ rùng mình.
— Bà ta có kêu ca về điều đó không?
— Không. Sandra không bao giờ làm điều dó. Bà thật là ngoan ngoãn thật dễ thương. Bà ta thậm chí còn không hề than vãn khi ông ta bắt đầu ngoại tình.
Cỗ máy trong đâu tôi đang quay cuồng, nhưng vẫn chưa tìm ra được manh mối nào.... Rebecca bĩu môi ghê tởm.
— Ông ta quan hệ với người đàn bà này hàng năm, tiếp tục quan hệ với bà ta kể cả sau khi đã lấy Lorelei, tôi biết chắc điều đó. Bà ta gọi đến văn phòng cho đến ngày ông ta chết.
— Rebecca - tôi nói một cách kiên nhẫn, tuy không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. - Rebecca. Người đàn bà kia tên là gì?
Rebecca ngả người ra sau ghế khi có hai người đàn ông đi qua chúng tôi về phía nhà vệ sinh. Khi cửa nhà vệ sinh đã khép lại, bà ta chúi đầu ra đằng trước và thì thào.
— Emily Harris - bà ta nói.
Tôi biết cái tên ấy. Tôi nhớ cái miệng đầy son phấn cua bà ta. Bộ vét hồng của bà ta.
— Có phải bà ta làm cho Bất động sản Thái Bình Dương không?
— Đúng là bà ta đấy.