62 ngọn hải đăng
Minh khui chai nước quả Snapple. Dưới mỗi nắp chai đều in một sự thật mà không hẳn ai cũng biết. Tụi Snapple có trò này để câu khách hàng. Nhưng Minh thừa nhận chính anh cũng là một người mà mỗi lần đi siêu thị lại phải nhón lấy một chai để xem dưới nắp có in sự thật quái gở gì trên đời.
Thì đây là cái nắp chai của ngày hôm nay: Ở Maine có 62 ngọn hải đăng.
Maine là một tiểu bang thuộc vùng New England của nước Mỹ. Đây là tiểu bang có rất nhiều thành phố, thị trấn được đặt theo tên các thành phố lớn như Rome, Moscow, , Marid, Paris, Vienna, Stockhonlm…(vớ vẩn không?) Câu motto của nó tiếng Latin là Dirigo, nghĩa là “Tôi dẫn đầu”. Còn biệt danh của nó là “Bang của cây tùng”, hay là “Bang của những kỳ nghỉ”.
Minh nhớ mình còn biết cái tiểu bang này trong câu hát của bài Jamaica farewell, đoạn mà anh chàng này nó đang trên đường đi từ Maine đến Mexico.
Giờ thì lại có vụ 62 ngọn hải đăng.
Thế quái nào mà một cái bờ biển lại cần đến 62 ngọn hải đăng cơ chứ? Câu hỏi đó lặp đi lặp lại trong đầu Minh. Từ lúc mở nắp chai nước quả sau khi đi siêu thị về, đến suốt buổi chiều làm việc, rồi đến tối mịt khi anh đứng dậy vươn vai bước ra sân châm một điếu thuốc. Cứ vài ba phút cái câu hỏi đó lại bật nảy lên trong anh như một đoạn phim quảng cáo pop up khó chịu trên trang web tin tức mà anh hay vào.
Minh tu hết chai nước quả, rửa cái nắp dưới vòi rồi đặt nó lên bàn làm việc. Ở Maine có đến 62 ngọn hải đăng.
Buổi sáng ấy, khi Minh ra trước hiên nhà tưới cây, anh gặp Dương và Thư đang ngồi hút thuốc ở sân bên kia. Một đôi tình nhân. Họ là hàng xóm của Minh từ khi anh dọn về khu này ở. Dương như thể chộp lấy anh khi biết anh sẽ ở đây ít nhất là một năm, chứ không phải là thuê nghỉ mát ngắn hạn.
“Trời ơi, anh biết gì không, ở khu bở biển này hầu như không ai giao du với ai hết. Người ta về nghỉ phép vài ngày, rồi lại đi. Tôi và Thư cứ suốt ngày phải tự chơi với nhau. Nhiều lúc tôi nghĩ đã hết trò rồi, chỉ còn trò cầm dao đâm nhau là chưa chơi nữa thôi.” Dương sôi nổi. Thư mỉm cười với anh rất hiền, tay khẽ bám vào cánh tay người yêu. Anh để ý cánh tay trái của Dương xăm hình thần nữ gì đó, y chang một tay yakuza thứ dữ.
Thế là họ trở thành bạn bè.
Dương là một tay rất dễ thương, hơn Minh một tuổi. Anh ta có giọng cười hềnh hệch vô duyên không xứng với vẻ dẹp trai lãng tử của mình chút nào. Nghe kể trước đây anh ta làm cho một công ty quảng cáo lớn, sau đó nhảy ra làm riêng, lôi theo vài khách hàng quen. Ở Sài Gòn, anh ta có một agency nhỏ chuyên làm những chiến dịch quảng bá qua mạng xã hội. Rồi Dương chợt nhận ra là cái thể loại công việc chỉ trao đổi qua email này, thậm chí anh ngồi ở Bắc Phi cũng làm được. Thế là anh đưa Thư, cô người yêu làm nghề điêu khắc ra vùng biển vắng vẻ ở miển trung này, thuê một căn nhà trong khu nghỉ mát, dự định sẽ ở đó đến khi chán mùi gió bi
Thư là một nhà điêu khắc trẻ. Cái nghề này, cứ nói đến là tưởng tượng ra một thằng cha già lụ khụ, hút ống tẩu. Mái tóc màu nâu nhạt và mắt sáng, cô đẹp một vẻ khiến người ta nao lòng, nhất là khi khép nép đứng bên cạnh anh người yêu lãng tử. Có một thứ sức sống tươi sáng luôn tỏa ra từ Thư, sự chân thành và ngây thơ của cô khiến người đối diện cảm thấy yên ổn. Từ đầu Minh đã chú ý đến cô gái này. Cái cách Thư đứng nem nép mỉm cười bên Dương đang toang toác nói cười trông thật quyến rũ.
Minh quyết định chia sẻ cái điều anh vừa biết với họ.
- Này, sáng nay tớ vừa khui một chai Snapple.
- Sao? Nó kể cho cậu nghe điều ngu ngốc gì? Hôm qua nắp chai của tớ nói “Một cây chanh có thể ra tới 1500 quả một năm”. Tớ nghĩ hôm nay tớ sẽ trồng một cây chanh, ở đây này - Dương chỉ tay vào khoảnh đất còn trống chút tẹo trước nhà - Và thế là với cây chanh ấy, mỗi năm tớ nấu được đến 150 nồi tom yum. Hê hê.
Cây chanh và tom yum, cũng liên quan đấy! Minh thầm nghĩ.
- Vậy rốt cuộc điều đó là gì, Minh? - Thư dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn tự chế bằng vỏ lon bia cắt đôi của họ.
- Có 62 ngọn hải đăng ở Maine? - Minh gần như thì thào, sợ Dương sẽ phá lên cười vì cái chi tiết này đối với Dương sẽ thật là ngu xuẩn.
Nhưng Dương đã kịp nghe. Cậu ta cười đến nỗi sặc cả bia lên mũi. Mới sáng ra họ đã uống bia.
- Thế thì có khi tớ phải làm một cái sự thật kiểu như “Có tới ba ông bán thịt trong khu phố nhà Vũ Đại Dương” thôi.
Vấn đề là khi nói Maine, người ta sẽ biết ngay. Còn cái thằng cha Vũ Đại Dương là ai thì hắn còn là một điều bí mật, hoặc có gợi nhắc chút ít tới Chí Phèo - Minh phá lên cười.
- Thế thì tàu đi qua Maine chẳng bao giờ lạc đường hay va phải đá ngầm đâu nhỉ. - Đột nhiên Thư nói, ánh mắt vẫn treo lơ lửng đâu đó trong không khí. Như thể cô là một cô bé bị chậm hiểu, không theo kịp câu chuyện. Tâm trí cô vẫn còn ở đoạn 62 ngọn hải đăng.
Ừ, đúng thế thật. Chỉ đơn giản vậy thôi mà anh không nghĩ ra.
Minh cố nhớ đến một cái hải đăng nào đó trong đời mình từng đến, để hình dung xem 62 cái kia có từa tựa như vậy không. Hình như anh chỉ từng đến một ngọn hải đăng duy nhất. Là hải đăng Kẻ Gà.
Lần đó là thế nào nhỉ, anh và Chi đi nghỉ ở một resort gần đó. Cái resort gì mà buồn hiu buồn hắt, bungalow thì ở tách biệt trên đồi, nhà ăn thì nằm sát mé biển. Mà biển toàn đá tảng, thò chân xuống biển là hầu cắt như chơi. Anh nhớ suốt một tuần ở đó, Chi chỉ toàn bơi trong hồ bơi nước tràn rồi từ đó nghếch đầu ra nhìn biển. Anh thì cứ ngồi đần ra trên ghế phơi nắng, tập trung đọc mãi một trang sách mà không xong, vì cô gái của anh đang mặc bikini tung tăng dưới klâu lâu lại ngóc đầu gọi tướng lên “Minh khùng!”
Suốt bốn năm trời bên Chi, những phút giây êm đềm như thế không nhiều. Là vì vậy nên anh nhớ mãi.
Buổi sáng họ bơi lội. Buổi trưa làm tình. Chiều đi dạo dọc bờ biển. Suốt một tuần như thế cho đến ngày cuối cùng.
- Anh có nghĩ là anh hơi thiếu trách nhiệm không? Với cuộc sống chung của chúng ta ấy?
Đột nhiên Chi hỏi anh khi hai người đang đi dạo trên bờ biển. Họ vừa dọn về ở cùng nhau được hai tháng. Chi cũng vừa gọi Minh là anh quen miệng đây thôi. Lúc trước, cô vẫn gọi tên, xưng mình, như khi còn là sếp của Minh hồi Minh đi thực tập. Chi hơn anh năm tuổi.
- Như thế nào?
- Em phải nhắc anh mới đem rác đi đổ. Em phải nhắc anh mới mang tiền điện đi đóng. Rồi cả chuyện đi siêu thị, và tiền quản lí chung cư cũng thế. Tóm lại em cứ phải theo nhắc. Cứ như thể anh không phải là một phần trong ngôi nhà vậy, anh chỉ đến ở nhờ thôi.
- Thì đúng vậy mà - Minh buột miệng.
- Em muốn xáng cho anh một bạt tai ghê - Chi mím môi giận dữ - >rước khi hai đứa chuyển về sống với nhau, em biết thế nào cũng có chuyện như vậy.
Cô kết luận, rồi bỏ đi. Minh nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn của cô băng qua bãi cát dài đầy đá sỏi, bước lên mấy bậc cấp, băng ngang con đường rồi mất hút lên đồi. Hẳn Chi trở về phòng, ngâm mình vào bồn jazcuzzi. Mỗi lần giận dữ, cô đều tập trung năng lượng vào việc hít thở trong một bồn nước nóng lột cả da.
Minh không đuổi theo. Anh đi tiếp, dọc theo bờ biển. Anh đi mãi cho đến tận chỗ nhìn ra hải đăng Kê Gà.
Hải đăng nằm trên một hòn đảo nhỏ. Trời đã về chiều, nước chiều rút ra rất xa. Khoảng 300m, Minh nheo mắt ước lượng từ bờ biển đến hòn đảo hải đăng. Anh cởi áo gửi bà bán nước dừa, chạy ra hướng biển. Có đoạn lội được, nước lấp xấp đến gối. Đến đoạn sâu, Minh thả người bơi. Lúc bơi anh không nghĩ gì. Chỉ tập trung làm sao đến ngọn hải đăng. Anh cảm nhận được cánh tay mình khoát nước, có tiếng những dây cơ và bắp thịt khớp vào nhau cấu thành vận động mạnh mẽ ấy, như những chiếc bánh răng đang chạy nhịp nhàng.
Chạm chân đến đảo, Minh nằm dài trên bãi cát chừng đâu vài phút, tập trung hít thở. Lâu rồi anh không bơi.
183 bậc thang để lên đến đỉnh ngọn hải đăng già nua này. Kể cũng không già gì lắm, mới một trăm tuổi thôi, nhưng là hải đăng già nhất Việt Nam rồi. Minh cứ tự hỏi ngày xưa không có hải đăng, người ta đi biển kiểu gì. Va vào đá chết hết đấy chắc!
183 bậc thang bằng thép hình xoắn ốc tít trong cái bụng hình trụ của ngọn hải đăng làm bằng đá tảng, nhìn xuống đến là chóng mặt. Nếu từ trên đỉnh nhảy xuống, phải bảo đảm là rơi theo phương thẳng đứng thì mới mong chạm đất, chứ mà quẫy đạp khi đang rơi, thế nào cũng vắt vào thành cầu thang. Ý là, nếu mà có tự tử ấy.
Đến khi lên đến đỉnh, ra ban công nhìn ra biển, nghe gió đập vào mặt, anh hối hận vì đã không mang Chi ra cùng. Rõ ràng đấy là người anh yêu. Anh muốn chia sẻ phút giây kỳ diệu này với nàng. Mặt trời đang rải những tia nắng cuối cùng lên mặt biển. Anh như một hình nhphấp phới trên đầu gió.
Minh đi ngược 183 bậc thang xuống mặt đất, chạy qua rừng sứ, bơi ngược về bãi biển. Anh chạy bộ trên đường nhựa khoảng 4 cây số để về khu resort, băng qua đường, leo lên đồi, gõ cửa villa số 12 trên đỉnh đồi. May quá, người mở cửa cho anh là Chi.
- Anh đi đâu về? - Chi nhíu mày, giọng bực bội. Cô đang đọc sách. Trên bàn là một tách trà nhìn có vẻ nguội ngắt.
- Anh đi xem ngọn hải đăng - Minh cởi chiếc áo khô cong, bước đến ôm chầm lấy Chi. Cô không cưỡng lại, cũng không ôm lấy anh.
Chi bất ngờ, Chi thè lưỡi liếm cánh tay anh, cẩn thận, nhẹ nhàng rồi thì thầm nhận xét:
- Người anh đầy muối.
“Người anh đầy muối”. Đầu Minh ong gong. Câu nói xa xưa của Chi trở về trong anh, rõ rệt như vừa vang lên ngay cạnh. Bốn năm rồi từ khi họ chia tay. Sáu mươi hai ngọn hải đăng ở Maine, và ngọn hải đăng ở mũi Kê Gà có lẽ vẫn miệt mài sáng, trong khi đốm sáng tình yêu từng nuôi anh và Chi qua những ngày gian khó đã là một ký ức xa xưa rồi. Họ chia tay năm đầu tiên anh đi làm. Đã lâu lắm anh không còn biết gì về Chi nữa. Có thể cô đã chuyển sang chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, hay bỏ việc ở nhà làm freelance như cô từng mong ước, hay đã cưới một người xa lạ nào đó. Giờ anh là ai? Một gã nhà văn sống một mình trên bờ biển, một ngày kia bỗng thấy mình cô độc biết bao, chỉ bởi một dòng thông tin vô thưởng vô phạt in trên nắp chai nước quả. Bất giác anh tự hỏi vị muối trên da anh ngày đó có bao giờ một lần mặn lại ký ức của Chi không?...
Tiếng nước chảy mơ hồ
Anh đánh răng nhanh và mạnh. Cô thường âu yếm nhìn cái lưng trần của anh nhấp nhô trong nhà tắm, cằn nhằn khi đang phủi bụi trên giường “Đánh răng gì mà như chà chà nhà tắm vậy trời!” Quả vậy, lúc nào anh đánh răng cũng bị chảy máu.
Giờ, ngay cả điều giản dị như thế cũng thật khó để làm. Chỉ giản dị như việc nhìn anh đánh răng trước khi đi ngủ mà thôi, cũng có thể không còn làm được nữa.
Cô tự chuốc lấy việc xa anh. Khi công ty luân chuyển cô sang Phillipines, cô đã đồng ý mặc cho anh nhìn cô như khẩn nài. Anh không giữ cô lại bằng lời, nhưng ánh mắt anh, cử chỉ của anh đã nói rất nhiều điều cần nói. Vậy mà cô vẫn đi. Cô nói gắng lên Huân ơi, chờ em, chỉ một năm thôi, rồi sau đó chúng ta đi sang Ý. Chỉ một năm nữa, em sẽ bước đến vị trí khác của đời mình rồi.
Phải, chỉ một năm cắm chốt ở châu Á nữa, rồi cô sẽ được về tổng công ty ở Rome. Cô làm việc cho một hãng thời trang cao cấp. Về tổng hành dinh ở Rome làm việc là mơ ước của hết thảy nhân viên của hãng ở trên toàn thế giới này.
Sang Ý? Cô vẫn nhớ ánh mắt anh ngơ ngác? Anh và em sang Ý? Để làm gì? Ý anh là anh làm gì được ở đó? Cô im bặt. Phải, người cần sang Ý là cô. Còn anh, anh thì có thể làm gì ở đó? Nhưng cô cố vớt vát: anh kiếm một học bổng về văn hóa rồi học nhé? Phần còn lại, em sẽ lo. Huân buồn bã lắc đầu, không em ơi, anh không còn muốn tiếp tục việc học nữa. Anh còn những ước muốn khác. Nếu anh sang đó chỉ để bên cạnh em, hàng ngày nhận tiền sinh sống từ em, liệu em còn yêu anh khôngà anh cũng chẳng muốn sống như vậy. Cô chợt nhận ra lâu nay cô chỉ tính phần mình.
Ở đây, Huân là giám đốc chiến lược vào hàng trẻ nhất của làng quảng cáo thành phố. Sang Ý, anh chẳng là gì cả. Anh thậm chí còn không biết tiếng. Chàng trai của cô, người thua cô bốn tuổi, chỉ mới bắt đầu tất cả.
Cô vẫn còn nhớ ngày đầu tiên gặp Huân, anh là cậu sinh viên năm 4 đi thực tập, còn cô đã là trưởng phòng rồi. Họ yêu nhau lén lút, ngượng nghịu, cho đến ngày Huân chính thức vào làm trong công ty, và lên trưởng phòng chỉ trong một năm sau đó. Anh là ngôi sao sáng trong hoạch định chiến lược quảng cáo. Cô nhìn anh đầy ngưỡng mộ, tự hào. Thậm chí để gìn giữ tình yêu của họ, cô đã sang làm ở một nơi khác, giữ khoảng cách với anh, cho anh rộng đường bay nhảy. Họ dọn về chung sống đúng sinh nhật 26 tuổi của anh. Một năm ấy trôi qua ngọt ngào như giấc mơ.
Vậy rồi cô vẫn đi.
“Anh không tin vào mối quan hệ ở xa. Anh cũng không chờ đợi. Khi nào em trở về, hãy cho anh biết. Để xem lúc ấy chúng ta còn muốn bên nhau không”. Anh buồn rầu nói khi cô gần vào check in ở sân bay. Cô đã quẳng túi xách xuống đất, ôm anh thật lâu và khóc nghẹn ngào trên vai anh. “Xin lỗi, em quá ích kỉ để ở lại bên anh”. “Không, là anh quá ích kỷ để đi cùng em. Bay đi, bồ công anh của anh!” Huân xiết chặt cô trong vòng tay.
Từ khi ấy, cô không còn nghe gì từ Huân nữa. Anh không liên lạc, không trả lời email, khóa các tài khoản mạng xã hội, dường như biến mất khỏi thành phố. Ban đầu cô liên lạc kiên trì, sau rồi nản lòng, rồi thôi hẳn. Cô lao vào những cuộc tình chóng vánh với bọn expat ở Manila. Quả là Metro Manila. Nhiều thành phố nhỏ vệ tinh bao quanh một thành phố lớn cũ kĩ, đặc quánh mùi người, những khu chơi bời sang trọng, những người đàn ông trẻ đẹp trai giàu có đủ mọi màu da, có lúc cô đã tưởng mình quên được Huân. Nhưng cô biết chẳng bao giờ vượt qua nổi anh, ít nhất trong vòng ba năm nữa, khi mỗi sáng thức dậy, cô chỉ mong nghe tiếng nước chảy mơ hồ trong nhà tắm. Cô chỉ mong được với lấy cái áo choàng tắm bước dậy, thấy lưng anh nhấp nhô sau tấm kính nhà tắm mờ mờ, đánh răng mạnh bạo, cạo râu hớt h
Nhưng thường thì cô chỉ nằm mơ. Hoặc đó là một người đàn ông khác cô ngã vào trong một đêm bia rượu. Khi hắn ta quay lại với nụ cười xa lạ, cô phải cố ngăn mình bật khóc và nói “anh cút khỏi nhà tôi ngay, tại sao anh ở đây?”
Còn Huân đâu? Huân của cô đâu rồi? Chàng trai trẻ có đôi mắt trong, nụ cười hiền lành và đánh răng thì mạnh đến bật máu. Người mà cô nghĩ khi bên anh, dù trời có sập đánh rầm xuống đầu, cô cũng chẳng phải lo gì nữa. Sao cô lại bỏ anh mà đi?
*Xưởng nhỏ bên hồ
Khoảng đất bên hông chung cư ngoại ô đã có người mua, và mọc lên một căn nhà nhỏ liền sau đó. Nhà đẹp bây giờ thì nhiều, Vân không mấy ấn tượng, nhưng điều khiến cô không thể rời mắt khỏi căn nhà ấy là một cái xưởng bên hông nhà, trông ra hồ. Hằng ngày, cô ngồi trông coi tiệm hoa và nến của mình, lúc rảnh rỗi lại liếc nhìn sang căn nhà có hàng rào gỗ thưa ấy. Chủ nhà là một người đàn ông trẻ. Anh để râu quai nón, nhưng đôi mắt đã tố cáo chàng trai này chưa quá ba mươi. Anh ta đi xe đạp cuộc, ra khỏi nhà chạy bộ vào mỗi sáu giờ sáng, rồi đi xe đạp vào thành phố, và trở về độ khoảng ba giờ chiều. Từ đó đến tối mịt, anh ta làm việc ở xưởng, đôi lúc nấu ăn ở căn bếp ngoài trời, và cứ ngồi đó đọc sách dưới ngọn đèn vườn cho đến khi trời tối khuya.
Đi xe đạp vào thành phố, từ chung cư này? Khi Vân kể cho mấy cô bé phục vụ nghe, ai cũng cười bảo cô đùa. Gần chục cây số mới đến khu trung tâm, lại đi qua hai cây cầu cao vút, ai làm được việc đó mỗi ngày? Phải, chính Vân cũng không tin, nếu không nhiều lần thấy anh ta gò lưng đạp xe qua mấy đỉnh dốc cao vút. Anh chàng này chắc thất tình hoặc hơi bị khùng, mới sống kiểu khổ hạnh vậy. Không có cô gái nào lui tới ngôi nhà, kể cả một chị giúp việc. Anh ta tự làm tất cả.
Huân, chủ căn xưởng bên hồ đó chỉ chạy qua chỗ Vân đúng một lần. Lý do cũng vô cùng dở hơi “Chị ơi, đường dây điện thoại nhà tôi hư, chị có thể cho tôi gọi nhờ một cuộc kêu thợ đến sửa được không?”
Thời buổi này sao còn sót lại một thằng cha không xài di động?
Sau này khi Vân hỏi, Huân cười bảo hồi trước có xài, nhưng giờ mất rồi, vì cũng không để làm gì. Qua những câu chuyện khi ăn sáng ở quán cà phê trong khu, Vân biết anh làm gì đó trong ngành quảng cáo, nhưng chỉ đến công ty vài tiếng một ngày. Thời gian còn lại, anh làm việc ở nhà hoặc loay hoay trong xưởng.
Rốt cuộc là anh làm gì trong cái xưởng đó? À, tôi tập đóng bàn ghế. Nhìn tưởng dễ, nhưng khó lắm đấy! Nhiều khi đóng ra xong ngồi lên cứ thấy kỳ kỳ, hóa ra cái ghế của tôi tỷ lệ không bình thường. Rồi tôi học nấu ăn. Tôi trồng rau. Tội tự nấu ăn bằng rau tôi trồng, cả chanh ớt nữa. Để làm gì? Vân há hốc mồm, không thể ngăn mình bày tỏ ngạc nhiên về sự lạ lùng của người đàn ông trẻ này. Anh có vẻ bối rối nhìn Vân. À, vì tôi thích. Câu trả lời đơn giản, nhưng khiến Vân không biết nói gì thêm nữa.
“Thực ra cuộc sống của tôi đã từng sống động hơn nhiều. Nhưng bây giờ, tôi hạnh phúc với những điều giản dị như vậy thôi”. “Có biến cố gì xảy ra ư?”. “Có, à thật ra là không. Chỉ đang là tôi đang chờ một người trở về”.
Nhìn ánh mắt Huân khi nói câu ấy, Vân biết cô chỉ có thể bước vào cuộc sống của anh như một người bạn, không hơn. Sự thật đó làm cô thấy lòng đau thắt
*Bưu thiếp tháng Tư
Đó là ảnh bãi biển Boracay trong veo rực nắng mùa hè. Người đồng nghiệp ở công ty cũ đã chuyển tấm bưu thiếp cho Huân. Cô không hết anh đã nghỉ chỗ làm cũ. Không có tên người gửi, chỉ giản dị nét chữ nghiêng cầu kỳ không thể lẫn của cô.
“Em đã từ chối luân chuyển qua Ý. Em muốn về bên anh. Cuối tháng tư em có mặt ở Sài Gòn. Nói cho em biết, anh còn muốn ở bên em chứ?”
Còn chứ, em yêu. Huân mở căng tròng mắt để nước khỏi tràn ra, thấy cơn khóc đang tan như những đầu tăm li ti trên chóp mũi. Rốt cuộc căn nhà này, khu vườn này, cái xưởng gỗ nhỏ này, những phần hùn hạp làm ăn này, rồi anh sẽ biết làm gì với chúng nếu không được tin cô từ tấm bưu thiếp này.
Anh đã tin rằng cô sẽ trở về. Chưa bao giờ anh tin một điều gì hơn như thế, ngay cả khi cô vừa quyết định ra đi.