← Quay lại trang sách

Chương 7

Đầu tiên, kiểm tra hòm thư. Tôi đứng nhón chân. Tôi soi đèn vào bên trong và thấy ba chiếc phong bì. Đối với một người mới chuyển đến vài ngày như anh ta thì nhận từng ấy thư là rất nhiều. Tôi thoáng thấy một phong bì hành chính, có thể là từ tỉnh trưởng hoặc bộ trưởng nào đó. Là cái gì đây nhỉ? Nếu biết được, tôi sẽ có thể phục thù. Vì mọi người đều biết mặt anh ta trước tôi, vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên biết được anh ta làm nghề gì. Thế rồi, đến lượt mình, tôi sẽ ra vẻ ngây thơ tuyên bố: “Thế ư? Mọi người không biết gì sao?”

Tôi cố soi đèn rõ hơn nhưng bì thư ở trên khiến tôi không đọc được. Tôi dùng chiếc đèn của mình, với kích cỡ đủ nhỏ để lọt qua khe chớp, tôi sẽ đẩy được lá thư kia ra. Tôi lách đẩy chiếc đèn ra xa nhất có thể. Còn thiếu vài xăng ti mét nữa. Tôi giữ đèn bằng mấy đầu ngón tay, cố them chút nữa. Tôi gần làm được rồi thì bỗng dung, uỳnh một cái trong hòm thư của Patatras! Lời nguyền lại một lần nữa giáng xuống. Chiếc đèn của tôi rơi xuống đống thư của anh ta, sáng nhe nhởn. Bỗng dung, hòm thư của anh ta trông giống như căn nhà nhỏ của búp bê được thắp đèn. Thế thì chúng ta đặt phòng khách ở đây nhé, đây là gian bếp nhé, còn bạn búp bê Youpi sẽ vào nhà khi bạn ấy có chìa khoá. Tôi đang nói linh tinh cái gì thế! Tôi lại làm điều ngớ ngẩn nữa rồi. Tôi phải lấy lại chiếc đèn của mình. Thế là tôi thò ngón tay vào – dù sao, nó cũng không nằm quá xa. Tôi có thể làm được, tôi có đôi tay khéo léo mà. Tôi gắng sức. Con búp bê Youpi rầy rà này có thể giúp tôi. Tôi thấy mình giống như lũ khỉ nhỏ tội nghiệp bị rơi vào bẫy của đám thợ săn bắn trái phép trong khi những bàn tay bé xíu của chúng vẫn không chịu buông hạt đậu phộng trong chiếc sọ dừa ra. Tôi chạm được vào chiếc đèn, đầu ngón giữa của tôi lướt qua nó. Chiếc đèn tuột đi mất. Bắt lấy nó, búp bê Youpi, nếu không ta sẽ vặt đầu ngươi! Tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi thọc tay sâu hơn nữa. Hầu như toàn bộ long bàn tay tôi đã vào trong, nhưng chiếc đèn vẫn cứ trượt đi. Cơ hội không đến lần thứ hai, thế nên tôi ấn hết sức dù bị đau điếng. Được rồi, tôi đã nghiền nát tay mình, nhưng bàn tay đã chui lọt. Giờ thì, cổ tay tôi đang đau, miếng liếp kim loại của tấm chớp làm da tôi bị rách sau khi bàn tay tôi bị nó cán mỏng. Bất thình lình: cơn ác mộng, nỗi kinh hoàng. Tôi nghe thấy tiếng lách cách từ hộp khoá điện ở cửa ra vào chung cư. Ai đó đang nhập mã và chuẩn bị bước vào. Người ta sẽ thấy tôi như một con ngốc bị treo trên hòm thư của hang xóm. Giờ tôi đã biết cảm giác của con thỏ bị mắc vào đèn pha của chiếc xe tải đang phóng rất nhanh như thế nào. Chúa ơi, con xin Người, hãy để cho đó là một cụ già không nhìn rõ được mọi thứ! Hoặc không thì hãy biến con trở thành người tàng hình đi! Tôi hoảng hốt đến mức đã nghĩ rằng tôi vừa lớn tiếng cầu xin những điều đó. Bạn có nhận ra rằng những gì Chúa phải nghe là những lời cầu nguyện thật ngớ ngẩn không? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu Chúa không tồn tại, như thế sẽ bớt đi một nhân chứng chứng kiến sự ngớ ngẩn của chúng ta. Cánh cửa mở ra. Vì ngược sáng và bàn tay bất động khiến tôi không thể quay người lại, tôi không xác định được đó là ai.

- Chuyện gì xảy đến với cô vậy?

Giọng đàn ông. Là anh ta, anh ta đây rồi, tôi nhận ra bốn ngón tay và đôi giày của anh ta. Tôi ngất xỉu mất thôi. Người tôi vẫn đang bị treo lên bằng bàn tay mắc trong hòm thư của anh ta. Tôi lảo đảo, mắt mờ đi.

- Ồ cô bị kẹt rồi! Chờ một chút, tôi sẽ giúp cô.

Chúa ơi, xin hãy tạo ra một vụ nổ đi! Hãy làm ai đó bị ngã trong cầu thang khi đang ôm một bình ga để đánh lạc hướng đi! Không phải bà Roudan nhé, bà ấy rất tử tế, mà lão thầy giáo thể dục ngớ ngẩn có vẻ được đấy. Vận xui vẫn không buông tha tôi. Không có gì phát nổ hết cả. Thần hộ mệnh của những người bị mắc kẹt đang ở đâu? Người còn chờ đợi điều gì nữa thì mới ra tay cứu giúp?

Anh ta bước đến, dáng người khá cao lớn. Anh nắm lấy cổ tay tôi. Bàn tay ấm áp, dịu dàng. Bàn tay kia cũng vậy. Anh đưng sát tôi. Rồi anh nói:

- Nhưng đây là hòm thư của tôi mà!

Có kiểu gì nặng hơn ngất xỉu mà nhẹ hơn chết không nhỉ? Vì đó là thứ đang xảy đến với tôi. Không chỉ có trí óc, mà cả cơ thể tôi đang nổ tung. Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh chàng có cái tên buồn cười ấy, mà tôi thì như con chuột bị kẹp vào bẫy như thế này đây. Cho tới giờ, tôi đã hiểu vì sao những ông vua, nhưng kỵ sĩ, nhưng vị thánh, khi rơi vào tình huống kiểu này, đều thề rằng nếu họ thoát được, họ sẽ cho xây dựng nhà thờ. Vấn đề là, với tài khoản tiết kiệm của tôi, tôi chỉ có thể cho xây một tổ chim hoặc một cái cũi chó. Nhưng tôi hứa là tôi sẽ làm việc đó. Ngay lúc này, tôi không thể giơ tay lên để thề được, nhưng tinh thần là như thế. Hơn nữa, kể từ khi anh ta tới đây, tôi đã như một kẻ tử vì đạo rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi là tôi chạm tới cõi cực lạc. Ôi thánh Julie, thánh nữ của những hòm thư. Đáng đời: tôi không biết rồi mình có thể rút tay ra được nữa hay không. Cái này như một mũi lao móc. Một khi cắm vào là không rút ra được. Tôi chắc chắn sẽ sống nốt phần đời mình cùng chiếc vòng tay làm bằng cánh cửa hòm thư của anh ta. Các bạn có hình dung được nổi đau khổ dằng dai khi ních vào người một bộ đầm bó sát?

Anh đứng phía sau tôi và ôm ghì lấy tôi.

- Tôi sẽ nâng cô lên. Như vậy cô sẽ đỡ đau hơn và dễ rút tay ra hơn. Nhưng cô đã làm thế nào mà ra nông nỗi này?

Hai cánh tay anh vòng qua người tôi, người anh áp vào lung tôi. Tôi cảm thấy hơi thở của anh phả vào gáy mình. Thật xấu hổ nhưng tôi đã quên hẳn cái cổ tay của mình, tôi thấy thật dễ chịu. Lát nữa, tôi sẽ chữa cho khớp tay tôi, sẽ nẹp nó lại, sẽ quấn bông băng, sẽ tra thuốc mỡ sinh học, nhưng lúc này thì tôi không biết điều gì đang xảy ra nữa. Tôi đang bay.

- Cô bị kẹt lạ quá. Nói cho tôi biết đi. Cô không bị khó ở đấy chứ?

Tôi sẵn long đứng đây bên anh hang giờ, với bàn tay nằm trong cái hòm thư bẫy sói.

- Theo cách này thì cô không rút tay ra được rồi. Cần phải có dụng cụ.

Anh nhẹ nhàng thả tôi xuống, cánh tay tôi lại bị căng và tôi có cảm giác như hòm thư đang cào nát tay tôi ra vậy. Cơn đau làm tôi tỉnh táo hơn. Còn chút sức lực, tôi thều thào:

- Ở toà nhà bên cạnh, số 31, có một khoảnh sân. Ở cuối sân, trong nhà xe, anh sẽ gặp Xavier, cậu ta có dụng cụ…

- Cô không muốn để tôi gọi lính cứu hoả hơn sao?

- Không, hãy đến găp Xavier, cậu ấy có đủ thứ cần thiết.

- Cố trụ vững nhé, tôi sẽ quay lại ngay.

Hai bàn tay anh mở ra, trượt trên cánh tay tôi. Anh đã đi xa. Tôi thấy lạnh. Anh chạy đi. Anh đã chạm vào tôi, nói bên tai tôi, ôm siết tôi vào người anh, mà tôi vẫn chưa trông thấy mặt anh.