Chương 75
Ric nhìn tôi rồi bắt đầu kể bằng một giọng cố trấn tĩnh:
- Bố mẹ anh từng là thợ đóng giày ở phía Nam. Nhà anh là một gia đình bình dân. Mẹ anh bán đồ ở chợ và làm việc trong những cửa hiệu giày trong vùng. Bố anh suốt ngày làm trong gara với mấy chiếc máy cũ được mua lại. Ông đã làm việc một thời gian cho các xưởng da phục vụ cho ngành sản xuất ô tô, nhưng ông có cảm giác bị bóc lột. Do đó, bố mẹ anh đã chọn sống cuộc sống đạm bạc nhưng tự do. Những lúc nghỉ ngơi, ông đã làm đồ chơi cho anh bằng những mảnh da, bao da cho những khẩu súng nhựa của anh, những con vật huyễn tưởng, những đồ hóa trang. Anh rất thích xem ông làm. Chính nhờ bố mà anh đã hiểu được rằng công việc, đôi khi nó chính là tình yêu hữu hình. Phải nhìn cách ông lách những miếng da dưới những cây kim lớn, nhuộm, đánh bóng bằng vải mềm, dùng bàn tay vuốt cho phẳng mới hiểu được điều đó… Rồi một ngày, bố mẹ anh nghe nói về cuộc thi cho một nhãn hàng lớn. Chủ đề là tưởng tượng chiếc túi xách cho tương lai. Bố mẹ anh đã làm hết mình, họ đã cùng nhau kết hợp tài năng của mình.
Anh đặt tay lên chiếc túi xách cũ, nhẹ nhàng như đang vuốt ve nó.
- Julie, em không biết là em đã mang về cho anh thứ mà anh muốn lấy biết bao đâu. Một kỷ vật. Một bằng chứng.
Anh đứng dậy đi tìm dao dọc giấy. Anh cẩn trọng mở chiếc túi, xúc động rồi bắt đầu cắt lớp lót ra.
- Bố mẹ anh đã tạo ra nguyên mẫu này cho Alexandre Debreuil. Ông ta đã không bao giờ trả công họ vì điều đó. Ông ta đã nói với bố mẹ anh rằng sẽ liên lạc với họ. Nhưng họ không bao giờ nhận được tin tức nào cả. Vài năm sau đó, trong một tờ tạp chí mà mẹ anh giở ra đọc tại phòng khám của một bác sĩ, bà đã ngã ngửa vì trang quảng cáo ca ngợi một mẫu sao chép chính xác với mẫu của họ. Phần còn lại thuộc về lịch sử. Gia đình Debreuil kiếm cả gia tài nhờ vào mẫu bố mẹ anh tạo ra. Bố mẹ anh đã không thể chịu đựng được điều đó. Căn bệnh ung thư đã cướp ông đi gần một năm sau đó. Mẹ anh không còn sức để chống chọi. Bà hoàn toàn chuyên tâm vào anh trước khi phó mặc cho bản thân héo mòn dần. Anh thề là sẽ trả thù cho họ, lấy lại danh dự và sự thật cho họ, làm cái việc mà họ đã không dám làm.
Anh nâng tấm lót lên. Ẩn phía dưới, có nét mực bên trong chiếc túi, chúng tôi nhận ra chữ ký của Chantal và Pietro, và còn có cả một hình vẽ con chó nhỏ kèm một chữ ký của trẻ con, Ric. Bên cạnh, là dòng chữ: “Mong sao dự án này cuối cùng sẽ mang lại cho chúng ta may mắn”. Hai mắt Ric đẫm nước.
- Em đã biết tất cả, Julie. Anh đến đây để lấy lại thứ thuộc về bố mẹ anh và đưa những kẻ đã giết chết họ ra công lý. Anh đã không tính trước là sẽ gặp em. Thậm chí anh đã nghĩ là mình có thể từ bỏ việc trả thù để sống cùng em, nhưng lời hứa với bố mẹ quá lớn. Do đó, anh đã chuẩn bị cho vụ trộm này cùng với em ở bên.
- Bây giờ thì anh không cần phải trộm đồ nữa.
- Đúng. Nhờ có em và sự liều lĩnh của em.
- Anh sẽ làm gì?
- Kể câu chuyện cho báo chí, cho công lý và hy vọng được lắng nghe.
Anh dường như kiệt sức. Như thể sức ép mà anh đã chịu đựng từ nhiều năm nay sụp đổ, thoát ra khỏi thân xác anh. Anh nhìn tôi:
- Anh muốn khóc, anh muốn hát, anh muốn lao vào hôn em.
“Em không thích anh khóc. Em đã nghe anh hát ở đám cưới của Sarah, em cũng không thích anh hát lắm. Còn lại thì…”
- Julie, em có muốn sống cùng anh không?
“Có!”
- Có.
Phần còn lại chỉ liên quan đến chúng tôi, nhưng tôi vẫn phải nói với các bạn rằng tôi cầu chúc tất cả các bạn một ngày nào đó sẽ cảm nhận được điều tôi đang cảm nhận lúc này. Tôi cũng phải thú nhận rằng từ nay về sau, chúng ta có thể cho lũ mèo một bài học còn chúng ta, chúng ta không cần đến những bụi cây. Bất chấp ta có thể tự nhủ những gì khi mọi việc không được tốt thì cuộc sống này vẫn luôn là cơ hội lớn nhất của chúng ta. Bây giờ là 21h23 và tôi đang sống.