← Quay lại trang sách

ĐỂ KẾT THÚC…

Một trong những lần cuối cùng bố tôi và tôi ngồi nói chuyện cùng nhau, chúng tôi đã ngồi dưới tán cây chỉ đoạn, đối diện với một thung lung, trong vùng Lot, và ông đã nói với tôi một điều mà tôi sẽ không bao giờ quên: “Đàn ông ngu ngốc và đàn bà thì điên rồ, nhưng khi họ gặp nhau, đôi khi việc đó mang lại những điều rất đẹp đẽ.”

Trong cuộc đời tôi, không có gì phủ nhận được câu nói này.

Là một đứa con nuôi, tôi biết rằng mối liên hệ chặt chẽ nhất không phải chỉ có mối quan hệ máu mủ. Những người mà tôi gắn bó vô cùng, người trong gia đình cũng như bạn bè, mỗi ngày họ đã chứng minh cho tôi thấy điều đó. Tôi biết rằng thế giới này không chờ đợi tôi và cũng biết rằng sống có ích là cách tốt nhất sẽ không bao giờ bị bỏ rơi nữa.

Tôi làm nghề này để được gặp gỡ. Tôi mong giúp thư giãn, gây bất ngờ và, đôi khi là có thể mang tới cách nhìn mang tính xây dựng. Do đó, tôi cũng như những đồng loại của mình, tham vọng nhưng không phải khi nào cũng có cơ sở, thể hiện thiện chí nhưng cũng biết thật khó để thực hiện. Tôi không phải kiểu người hay buộc tội người khác. Tôi tự phê phán mình nhiều hơn…

Từ khi còn là cậu bé, tôi quan sát, tôi lắng nghe và dù không muốn, tôi hầu như không quên điều gì. Bởi vì một gia đình đã nhận nuôi tôi, bởi vì nhiều gia đình đã đón nhận tôi, bởi vì các bạn để tôi là nhân chứng cho cuộc sống của các bạn, ngày hôm nay tôi có thể đứng trước các bạn không vấn đề gì, để nói rằng tôi yếu đuối, rằng tôi không hoàn hảo, nhưng tôi chắc chắn là của các bạn và rằng – không ngoại lệ! – tôi yêu các bạn.

Khi còn là trai tân, tôi cũng phải thú nhận rằng, nếu như cánh đàn ông thường giúp tôi tiến lên thì hầu như chính phụ nữ ngăn tôi gục ngã hoặc giúp tôi đứng dậy. Do đó, thưa các bà, các cô, câu chuyện này là dành cho các bạn, những người thường xuyên chỉ thấy một điều rằng chúng tôi chẳng bao giờ thấy đủ, các bạn, nếu không có các bạn thì không người đàn ông nào có thể xứng với cái danh từ vốn chẳng có mấy ý nghĩa trong cuộc đời đó.

Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi đến tận trang này. Mỗi cuốn sách mang lại cho tôi những cuộc gặp gỡ mới, những động lực mới, và sức mạnh này – khả năng chịu được bất kỳ sự ô nhục nào như những kẻ ngốc – phải được chia sẻ.

Từ tận đáy lòng, dành tặng Janine Brisson, Martine Busson, Mathilde, Bouldoire, Marie “Mimi” Camus, Sandrine Christ, Catherine Costes, Chantal Deschamps, Géraldine Devogel, Germaine Fresnel, Élisabeth Héon, Cathy Laglbauer, Hélène Lanjri, Gaby Le Pohro, Gaelle Leprince, Christine Mejecaze, Christiane Mitton, Céline Thoulouze, Yvette Turpin, Isabelle Béalle-Tignon, Catherine Wurgler, tôi trân trọng gửi tặng các bạn cuốn sách này và tôi cảm ơn các bạn. Tôi sẽ không bao giờ quên Hélène Bromberg, Alice Coutard, Jacqueline Gilardi và Charlotte Legardinier. Tôi biết các bạn, những người bạn gái, những người chị, những người mẹ đáng ngưỡng mộ, làm ta ngao ngán, đôi khi điên rồ (là bố tôi đã nói điều đó!) dũng cảm, yêu thương, bất lực, hoang mang với sự kiên nhẫn mà chúng tôi, những người đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được nhưng không có điều đó chúng tôi sẽ bị kết tội ngay. Hãy ôm hôn gia đình tuyệt vời của các bạn giùm tôi.

Cảm ơn Pascale va Willy Joisin – cửa hàng bánh tuyệt vời Les Larmes d’Osiris ở Saint-Leu-la-Forêt- đã cho pháp tôi quan sát và học hỏi nhiều thêm nữa. Cảm ơn Pascale Bazzo, Delphine Vanhersecke, Sandrine Jacquin, Nathalie Vandecasteele vì đã quan tâm và giúp đỡ tôi.

Dành tặng cậu, Michèlle, vì tất cả những gì chúng ta đã chia sẻ cùng nhau từ thời mẫu giáo, từ túp lều trên cây trong khu rừng nhỏ khi buồn, cho đến những trận cười điên dại của chúng ta trong tuyệt vọng, vì sự hiện diện trung thành của cậu vào những giây phút quan trọng trong cuộc đời tớ. Làm sao quên được lần đầu tiên tớ nghe nói về những chuyện tình cảm của cậu hồi chúng ta học lớp ba. Tớ đang chơi trò công an bắt trộm với mấy cậu bạn thì cậu chạy đến rồi hét lên với tớ: “Gilou, Gilou, đưa tớ đến gặp bác sĩ nhanh lên, tớ có thai, Paul vừa mới hôn vào miệng tớ!” Để tế nhị hơn, tớ đã đổi tên của Pascal Boulard thành Paul.

Dành tặng Sylvie, chính xác là thế, vì ngay cả khi mười lăm năm làm chuyên gia y tế của cậu không cho phép cậu tiêm vắc xin cho tớ mà không khiến tớ rách lưng, tớ vô cùng quý mến cậu, nụ cười của cậu, những lời khuyên, những lời nhận xét khiến tất cả chúng ta sợ hãi nhưng ánh mắt của cậu đôi khi ấm áp vô cùng.

Dành tặng Brigitte, vì nghị lực tích cực và khoan dung bạn đã dành cho chúng tôi, như cột mốc, như ngọn đèn pha chỉ hướng trong cuộc đời tôi. Nói sự thật là điều sang trọng nhất của cuộc sống và với bạn, điều đó không bao giờ thay đổi. Do đó, với bạn, người không sợ hãi thứ gì, trừ lũ ruồi, người có thể phá lên cười vào những thời điểm tồi tệ nhất bởi bạn biết ý nghĩa thật sự của cuộc sống này, tôi đề nghị cùng nhau tiếp tục, cho cuộc sống này và cả ở kiếp sau nữa, chúng ta sẽ thỏa thuận lại sau nhé.

Dành tặng mẹ Annie, mẹ vợ của tôi, vì sự dịu dàng, vì những thử nghiệm hầu như luôn thất bại của mẹ, vì cá tính riêng chỉ có ở mẹ, vì những thời điểm mà mọi thứ đều có thể xảy đến vì mẹ có cả ga lẫn diêm. Nếu mẹ làm nhanh, mẹ còn có thời gian để đóng cửa tủ lạnh đang mở từ hai giờ nay lại trước khi Bernard  biết việc đó. Cảm ơn mẹ vì đã ở đây.

Dành tặng mẹ của con, người mà con thấy tiếc là sẽ không bao giờ có thể đọc những lời này, và người mà với tính cách khó chịu, những nỗi sợ hãi cùng những hy vọng, món khoai tây chiên nghiền cháy và những lời nói phát ngán, đã thúc đẩy thằng bé con như con trưởng thành như ngày hôm nay. Mẹ sẽ không bao giờ đến ăn cơm vào Chủ nhật nữa và điều đó khiến con tức giận.

Hãy thứ lỗi cho tôi, cánh phụ nữ, nhưng tôi cũng phải cảm ơn vài chiến hữu của mình nữa:

Dành tặng những cậu bạn thân của tớ, gia đình của tớ, Roger Balaj, Patrick Basuyau, Stéphane Busson, Steve Crettenand, Jean-Louis Faucon, Michel Héon, Christophe Laglbauer, Éric Laval, Sam Lanjri, Michel Legardinier, Philippe Leprince, Marc Monmirel, Andrew Williams. Xin các cậu, các chàng trai, đừng bao giờ bỏ rơi tớ. Nếu tớ phải ở một mình giữa tất cả những người phụ nữ này, tớ sẽ tiêu đời ngay!

Tặng Soizic và Stéphane, đặc biệt vì nghị lực của các cậu, khiếu hài hước, và những giá trị mà các cậu đã mang lại cho chúng tớ. Làm thế nào để cảm ơn các cậu về bữa tối không thể quên mà các cậu dành cho mình vào chính buổi tối mình viết những từ này? Làm thế nào để tin vào sự tình cờ? Đến ăn quả dưa hấu kỳ lạ, dưới trời mưa, ngay trước khi Steph làm rơi miếng thịt xuống đất… Đó được gọi là một điềm báo. Không cười nhé, cảm ơn vì món quà tình cảm mà các cậu dành cho chúng tớ từ lâu. Hôn Jean-Baptiste và Oriane hộ mình.

Dành tặng Bernard, vì những khoảnh khắc bác phải chiếu sáng vì trót quên đèn trong cái xưởng nhỏ, vì những loại rau củ sạch này đã khiến lũ chim bồ câu và nhím sướng mê tơi và chúng ta đã ăn phần còn lại, vì những ý tưởng gàn dở của bác đôi khi lại đặt mọi việc về đúng hướng, vì tất cả những gì bác dạy cho bọn trẻ con, và dạy cả chính cháu, và vì những khoảng thời gian chia sẻ cùng nhau này. Ở cái tuổi hai mười lần thứ tư, bác có quyền vứt bỏ tấm mặt nạ “kỹ-sư-nghiêm-khắc-nổi nóng-với-tất-cả-những-thứ-không-hoạt-động” để luôn luôn là chính bác “cảm-xúc-sáng-tại-đầy-tài năng-và-hy-vọng”…

Dành tặng Thomas, Katia và Philippe. Cảm ơn vì đã hiện diện, giúp đỡ và tin tưởng. Tớ không biết giải thích điều gì gắn kết chúng ta lại, nhưng bằng chứng là mối quan hệ đó diễn ra tốt đẹp và mọi người chịu đựng nhau tốt hơn khi ta có thể trông cậy lẫn nhau. Hãy tiến lên, tớ ở không xa phía sau. Xin lỗi. Cảm ơn. Hoan hô. Katia, nhất định mình cần phải trả lại cậu chiếc mũ Pêrru. Philippe, khi con đến tuổi đọc được những dòng chữ này, hãy hỏi ta về bố mẹ của con, ta có rất nhiều điều để kể…

Dành tặng Eric, vì gặp gỡ cậu là một trong những may mắn lớn nhất đời mình, bởi thấy cậu làm tất cả những thứ ít nhiều ngu ngốc mà tớ đều có tham gia là niềm vui vô hạn và vì cần có những người anh em để cười về những điều cuộc sống này ban tặng cho chúng ta. Lúc nào cậu tự hỏi điều ngu ngốc nhất mà cậu từng làm trong đời là gì, hãy hỏi  mình, mình có thể nói cho cậu theo thứ tự ABC hoặc theo trình tự thời gian, tùy ý cậu. Với chứ N, tớ có từ “con Nhện” với chữ L tớ có từ “Là ủi”. Thật kỳ lạ, hai từ này rơi xuống cùng một ngày và cùng một giờ… Cậu thấy không, tớ đã tiến bộ, tớ đã thôi kể những việc thiên tài của cậu, tuy nhiên, tớ định nghiêm túc đăng bức ảnh ẤY. Vì vậy, hãy tử tế…

Dành tặng Guillaume, con trai của bố, chàng trai trẻ đang trưởng thành. Mỗi giây chúng ta chia sẻ cùng nhau là một kho báu, trừ khi con có khẩu súng trường M4 và ngắm bắn bố. Bố hy vọng rằng những viên kim cương thần kỳ của Panda Roux đã nói sự thật.

Tặng Chloé, con gái của bố, cô gái trẻ đang mỗi ngày lớn khôn. Con có quá nhiều quyền lực với bố về bố sẽ làm hết khả năng của mình để điều đó không bao giờ thay đổi. Hãy viết nếu con muốn, nhưng hơn tất cả, hãy yêu đi, và nhất là, nếu cậu ta không tử tế thì…

Dành tặng em Pascale, vì em đã tốt bụng từ bỏ cái họ rất đẹp của mình để mang họ của anh vốn không hay bằng, nhưng được viết trên hòm thư của chúng ta. Cảm ơn vì đã đợi anh, đã giúp đỡ, nâng đỡ và đẩy anh tiến lên. Em đã truyền cảm hứng cho anh để viết về Julie. Bố anh có lý khi nói rằng: em điên rồ còn anh thì ngu ngốc, nhưng chúng ta có may mắn được trải nghiệm mỗi ngày những điều diễn ra khi những người như em và anh gặp nhau. Meeeooo!

Và để kết thúc, dành tặng các bạn độc giả: viết truyện này với hy vọng các bạn sẽ thấy thú vị, điều đó khiến tôi được hạnh phúc. Tôi làm việc là vì các bạn, tất cả các buổi sáng, trước khi lũ gà mái thức dậy, trước cả những thợ làm bánh mì, và đó là một cuộc hẹn mà tôi không thể bỏ lỡ vì bất cứ thứ gì trên đời. Tôi hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục đồng hành cùng nhau đến tận cuối con đường. Cuộc sống của tôi, cũng như cuốn sách của tôi, nằm trong tay bạn. Từ tận đáy lòng, xin cảm ơn.