← Quay lại trang sách

Chương 15

Chờ một lúc vẫn chưa thấy hồi âm từ Ninh Trác Vũ.

Ngược lại, một người khác trong nhóm lại chen ngang: “Cậu ta dạo này lấy đâu ra thời gian mà mất tích, mấy người không biết à? Đang làm nô lệ cho chị dâu tương lai của chúng ta đấy, chậc… chúc mừng cả nhà trước, trước kia chỉ phải hầu hạ ông anh yêu quý, giờ lại thêm một vị nữa rồi.”

Trong nhóm này, Ninh Thương Vũ thường bị trêu là vị quân chủ độc đoán, còn đám hậu duệ “thất bại” thì bị quản chế bằng chế độ “nô lệ”.

Mà nô lệ cũng có phân cấp.

Đám thiếu gia tính khí ngạo mạn như sư tử, chẳng ai chịu thua ai, vừa chửi nhau là nô lệ hèn kém, vừa hậm hực mỗi khi không được Ninh Thương Vũ trọng dụng, đến mức mất kiểm soát cảm xúc ngay tại trận.

Đêm nay, Ninh Trác Vũ đương nhiên trở thành bia đỡ đạn, bị cả nhóm tập trung công kích.

Nhưng tính cậu ta cũng chẳng hiền lành gì, ngang ngược gửi thẳng một đoạn ghi âm dài tận sáu mươi giây vào nhóm, giọng điệu uể oải mà hoa mỹ: “Xin phép nói thẳng, đám nô lệ vô tích sự các người muốn leo lên để được trọng dụng, thay vì ngồi đó mà cạnh khóe móc máy, thì chi bằng đêm nay ra sức giành lấy vị trí của hai con sư tử đá ở cổng nhà thờ tổ đi, may ra còn được chú ý.”

Cả nhóm: “…”

Nhưng một tuần sau, Ninh Thư Vũ lại bất ngờ hoạt bát hẳn lên, phụ họa theo lời lẽ ngang ngược khiến người ta phải đỏ mặt của Ninh Trác Vũ: “Vãi thật… dạo này tôi bận bù đầu, vậy mà anh tôi lại đích danh gọi tôi đi chơi cùng chị dâu.”

Ngay sau đó—

Tin nhắn mới của Ninh Thư Vũ không thể gửi đi.

Hệ thống thông báo, cậu ta đã bị Ninh Trác Vũ tàn nhẫn đá ra khỏi nhóm.

Một tuần trôi qua.

Vết thương nhỏ trên khoé môi Lâm Trĩ Thủy giờ đã lành hẳn, làn da hồi phục mịn màng, không tì vết, nhanh hơn nhiều so với dự tính. Tất cả đều nhờ vào việc Ninh Thương Vũ đều đặn thoa thuốc cho cô mỗi sáng và tối.

Sáng sớm, vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, cô theo thói quen với tay lấy tuýp thuốc trong ngăn kéo.

Cô hoàn toàn quên mất rằng thời gian dưỡng thương ở biệt thự đã kết thúc.

Thậm chí giờ cô đã có thể tự do ra ngoài… Đầu ngón tay trắng trẻo siết chặt tuýp thuốc mát lạnh, Lâm Trĩ Thủy bước xuống giường, chẳng màng đến dây áo của chiếc váy ngủ lụa đã trễ xuống khỏi bờ vai, theo thói quen đi thẳng sang phòng bên cạnh.

Vẫn như trước, cô chỉ gõ cửa lấy lệ hai cái rồi đưa tay đẩy cửa vào.

Tấm rèm dày dặn và sang trọng đang được vén rộng, nắng sớm rực rỡ chiếu vào qua ô cửa kính sát đất, chiếu sáng cả chiếc giường lớn từng có người nằm.

Nhưng trên giường không có bóng dáng quen thuộc ấy.

Thay vào đó, từ phía phòng tắm vọng ra âm thanh nước chảy róc rách, Lâm Trĩ Thủy dụi nhẹ khóe mắt đỏ hoe vì ngái ngủ, men theo âm thanh ấy bước lại gần—

Rồi lập tức sững sờ tỉnh hẳn.

Ninh Thương Vũ đang tắm dưới vòi sen, cả người ***** trong làn hơi nước mờ ấm, thấy cô bất ngờ bước vào cũng không hề né tránh hay che đậy gì. Anh thẳng thắn đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Ánh mắt đầu tiên của Lâm Trĩ Thủy là bắt gặp hình xăm đen nổi bật trên cánh tay anh—một đường dài, đậm nét, như vết ấn bị nguyền rủa in sâu trên làn da trắng lạnh, dưới làn nước nóng bốc hơi mờ ảo càng thêm rực rỡ chói mắt.

Tầm mắt cô bị hút chặt lấy, không rời đi được.

“Đẹp không?” – Ninh Thương Vũ hỏi, giọng điệu thản nhiên như thể chỉ là lời trêu đùa thoảng qua, cánh tay có hình xăm ấy tùy ý buông lơi bên người, lười nhác.

“Đẹp… đẹp lắm.”

Lâm Trĩ Thủy đứng ngây tại chỗ, nghe anh hỏi liền theo phản xạ bật ra lời đáp thật lòng.

Thực ra, cô nên lập tức quay đi để giữ phép lịch sự. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cô lại bị dẫn dắt mà vô thức nhìn xuống theo đường cánh tay anh — đến nơi có thứ khiến người ta không thể không để tâm.

Chỉ là liếc một cái thôi.

Cô chợt phát hiện một điểm trùng hợp kỳ lạ đến khó hiểu.

Đường thẳng màu đen… và vị trí thẳng tưng kia…

Chiều dài… lại trùng khớp một cách đáng kinh ngạc.

!!!

Chờ một lúc vẫn chưa thấy hồi âm từ Ninh Trác Vũ.

Ngược lại, một người khác trong nhóm lại chen ngang: “Cậu ta dạo này lấy đâu ra thời gian mà mất tích, mấy người không biết à? Đang làm nô lệ cho chị dâu tương lai của chúng ta đấy, chậc… chúc mừng cả nhà trước, trước kia chỉ phải hầu hạ ông anh yêu quý, giờ lại thêm một vị nữa rồi.”

Trong nhóm này, Ninh Thương Vũ thường bị trêu là vị quân chủ độc đoán, còn đám hậu duệ “thất bại” thì bị quản chế bằng chế độ “nô lệ”.

Mà nô lệ cũng có phân cấp.

Đám thiếu gia tính khí ngạo mạn như sư tử, chẳng ai chịu thua ai, vừa chửi nhau là nô lệ hèn kém, vừa hậm hực mỗi khi không được Ninh Thương Vũ trọng dụng, đến mức mất kiểm soát cảm xúc ngay tại trận.

Đêm nay, Ninh Trác Vũ đương nhiên trở thành bia đỡ đạn, bị cả nhóm tập trung công kích.

Nhưng tính cậu ta cũng chẳng hiền lành gì, ngang ngược gửi thẳng một đoạn ghi âm dài tận sáu mươi giây vào nhóm, giọng điệu uể oải mà hoa mỹ: “Xin phép nói thẳng, đám nô lệ vô tích sự các người muốn leo lên để được trọng dụng, thay vì ngồi đó mà cạnh khóe móc máy, thì chi bằng đêm nay ra sức giành lấy vị trí của hai con sư tử đá ở cổng nhà thờ tổ đi, may ra còn được chú ý.”

Cả nhóm: “…”

Nhưng một tuần sau, Ninh Thư Vũ lại bất ngờ hoạt bát hẳn lên, phụ họa theo lời lẽ ngang ngược khiến người ta phải đỏ mặt của Ninh Trác Vũ: “Vãi thật… dạo này tôi bận bù đầu, vậy mà anh tôi lại đích danh gọi tôi đi chơi cùng chị dâu.”

Ngay sau đó—

Tin nhắn mới của Ninh Thư Vũ không thể gửi đi.

Hệ thống thông báo, cậu ta đã bị Ninh Trác Vũ tàn nhẫn đá ra khỏi nhóm.

Một tuần trôi qua.

Vết thương nhỏ trên khoé môi Lâm Trĩ Thủy giờ đã lành hẳn, làn da hồi phục mịn màng, không tì vết, nhanh hơn nhiều so với dự tính. Tất cả đều nhờ vào việc Ninh Thương Vũ đều đặn thoa thuốc cho cô mỗi sáng và tối.

Sáng sớm, vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, cô theo thói quen với tay lấy tuýp thuốc trong ngăn kéo.

Cô hoàn toàn quên mất rằng thời gian dưỡng thương ở biệt thự đã kết thúc.

Thậm chí giờ cô đã có thể tự do ra ngoài… Đầu ngón tay trắng trẻo siết chặt tuýp thuốc mát lạnh, Lâm Trĩ Thủy bước xuống giường, chẳng màng đến dây áo của chiếc váy ngủ lụa đã trễ xuống khỏi bờ vai, theo thói quen đi thẳng sang phòng bên cạnh.

Vẫn như trước, cô chỉ gõ cửa lấy lệ hai cái rồi đưa tay đẩy cửa vào.

Tấm rèm dày dặn và sang trọng đang được vén rộng, nắng sớm rực rỡ chiếu vào qua ô cửa kính sát đất, chiếu sáng cả chiếc giường lớn từng có người nằm.

Nhưng trên giường không có bóng dáng quen thuộc ấy.

Thay vào đó, từ phía phòng tắm vọng ra âm thanh nước chảy róc rách, Lâm Trĩ Thủy dụi nhẹ khóe mắt đỏ hoe vì ngái ngủ, men theo âm thanh ấy bước lại gần—

Rồi lập tức sững sờ tỉnh hẳn.

Ninh Thương Vũ đang tắm dưới vòi sen, cả người ***** trong làn hơi nước mờ ấm, thấy cô bất ngờ bước vào cũng không hề né tránh hay che đậy gì. Anh thẳng thắn đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Ánh mắt đầu tiên của Lâm Trĩ Thủy là bắt gặp hình xăm đen nổi bật trên cánh tay anh—một đường dài, đậm nét, như vết ấn bị nguyền rủa in sâu trên làn da trắng lạnh, dưới làn nước nóng bốc hơi mờ ảo càng thêm rực rỡ chói mắt.

Tầm mắt cô bị hút chặt lấy, không rời đi được.

“Đẹp không?” – Ninh Thương Vũ hỏi, giọng điệu thản nhiên như thể chỉ là lời trêu đùa thoảng qua, cánh tay có hình xăm ấy tùy ý buông lơi bên người, lười nhác.

“Đẹp… đẹp lắm.”

Lâm Trĩ Thủy đứng ngây tại chỗ, nghe anh hỏi liền theo phản xạ bật ra lời đáp thật lòng.

Thực ra, cô nên lập tức quay đi để giữ phép lịch sự. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cô lại bị dẫn dắt mà vô thức nhìn xuống theo đường cánh tay anh — đến nơi có thứ khiến người ta không thể không để tâm.

Chỉ là liếc một cái thôi.

Cô chợt phát hiện một điểm trùng hợp kỳ lạ đến khó hiểu.

Đường thẳng màu đen… và vị trí thẳng tưng kia…

Chiều dài… lại trùng khớp một cách đáng kinh ngạc.

!!!