← Quay lại trang sách

Chương 36

Anh cất tiếng yêu cầu mở cửa, âm thanh ấy khiến bên trong phòng ngủ chính càng thêm tĩnh lặng đến mức làm người ta bất giác bấn loạn.

Lâm Trĩ Thuỷ bỗng lựa chọn rời khỏi cánh cửa đang tựa vào, giống như một con vật nhỏ đánh hơi được nguy hiểm, cuống cuồng lẩn trốn dưới tấm rèm cửa màu vàng sậm. Thân thể thấm đẫm mồ hôi lạnh, cô theo bản năng co mình lại nơi góc tường.

Thế nhưng, giữa không gian căng thẳng tột độ ấy, cô vô tình để lộ cổ chân dưới tà váy, ngay lập tức bị một bàn tay rắn rỏi, gân guốc giữ chặt.

Ninh Thương Vũ đã phá cửa xông vào.

Khi Lâm Trĩ Thuỷ nhận ra được điều đó thì đã muộn. Bàn tay kia dùng lực mạnh mẽ, kéo cô ra khỏi lớp rèm dày nặng. Đôi mắt cô kinh hoảng mở to, chưa kịp kêu lên thì cả người đã bị anh áp chặt xuống chiếc giường nhung đen.

Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm của Ninh Thương Vũ.

Lần này đến lượt cô nhìn thấy hình ảnh bản thân bối rối trong đôi đồng tử màu hổ phách óng ánh của anh. Cô muốn vùng thoát, nhưng chỉ thấy anh thong thả rút thắt lưng da khỏi quần tây, chất da mềm như da cừu, dễ dàng trói chặt cổ tay cô, rồi kiên quyết khoá chặt lên đầu giường.

“Ni-Ninh Thương Vũ…” Giọng Lâm Trĩ Thuỷ run rẩy theo nhịp tim hỗn loạn, lời nói gần như vỡ vụn trên đôi môi đỏ mọng: “Em xin lỗi được không? Em không dám nữa… em xin lỗi, xin lỗi anh!”

Trong bóng tối, ***** Ninh Thương Vũ cúi sát xuống. Hương rượu còn vương trên bộ vest chưa kịp tan hết, mùi hương nồng nàn ấy khiến thần kinh cô càng thêm hỗn loạn. Sống mũi cao của anh lướt qua bên cổ cô, chất giọng mang theo đầy tính áp chế khẽ thốt ra từng chữ sắc bén: “Anh không tha thứ.”

Theo lời anh thốt ra, một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, bàn tay anh giáng xuống khiến làn da trắng nõn nơi mông cô tức thì ửng lên một tầng đỏ hồng nóng bỏng.

Lâm Trĩ Thuỷ cứng ngắc nhận lấy hình phạt, đầu ngửa ra sau, tiếng kêu nghẹn lại chỉ còn những nhịp thở run rẩy. Đôi gối nhỏ phản kháng trong vô vọng, váy bị xé toạc, bóng dáng cao lớn của Ninh Thương Vũ phủ trùm lên cô, mang theo cảm giác kích thích mãnh liệt.

Một cái tát mông, tiếp nối sau là những cú va chạm đầy uy lực.

Sắc mặt anh lạnh băng, xuyên qua lớp vải quần tây ướt rượu, động tác càng lúc càng mạnh mẽ, ép chặt cô xuống lớp ga nhung đen.

Những cú đẩy dồn dập, âm thanh vang vọng đến mức bốn chân giường ma sát trên sàn gỗ bóng loáng, để lại vệt trầy rõ rệt, vị trí chiếc giường cũng bị xê dịch. Chăn gối trên giường rung lắc dữ dội, từng cái rơi rụng xuống.

Lâm Trĩ Thuỷ kinh hãi đến ngây người, tim đập loạn không kiểm soát, ngón tay siết chặt dây da trói cổ tay, móng tay hằn sâu vào lớp da.

Không biết anh đã chạm trúng chỗ nào, cơ thể cô bỗng co rút lại, chân mày nheo chặt vì đau: “Em khó chịu quá… Ninh Thương Vũ… em xin anh… đừng… a!”

Đáp lại lời cô chỉ là ánh mắt thăm thẳm của anh, lực đạo bất ngờ tăng mạnh, đầu giường va thẳng vào bức tường phía sau, cả bức tường như rung lên, hiện ra những đường nứt tinh xảo tựa như muốn sụp đổ.

Trong căn phòng vẫn tối mờ và yên ắng, qua chừng mộthi phút… Lâm Trĩ Thuỷ dần tỉnh lại khỏi cơn choáng váng, đôi mắt long lanh nước nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

Lúc này, Ninh Thương Vũ chống hai tay bên người cô, cơ bắp trên lưng căng chặt dưới lớp áo vest ôm sát, từng đường nét hiện rõ theo từng nhịp thở nặng nề.

Khi anh không hề tiết chế sức lực, thật sự rất đáng sợ.

Ý thức của Lâm Trĩ Thuỷ mơ hồ, có cảm giác như bản thân sắp bị nghiền nát một nửa, lớp vải mỏng cọ xát đến mức nóng rát, như lan thẳng vào tận tim.

Cổ tay bị trói vẫn chưa được cởi ra.

Lúc này, ngón tay thon dài đeo nhẫn của Ninh Thương Vũ nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn cô đầy dữ dội. Nụ hôn ấy mang theo hơi thở chiếm đoạt, nhiệt độ nhanh chóng lan toả khắp cơ thể, thấm tận xương tuỷ.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, ít nhất phải đến nửa tiếng đồng hồ. Lâm Trĩ Thuỷ gần như tan chảy trong hơi thở anh, khi cuối cùng cũng được hít một ngụm không khí mới, cô đã hoàn toàn mất đi ý định kháng cự, chỉ còn lại dáng vẻ mềm mại, thu mình trong lòng anh.

Ninh Thương Vũ vẫn muốn tiếp tục phá huỷ cô, như muốn vò nát tấm lụa tinh khôi nhất. Ý nghĩ ấy càng lúc càng mãnh liệt. Yết hầu anh khẽ động, giọng nói lại bình tĩnh đến lạ thường, khẽ khàng ở cuối câu: “Muốn uống rượu không?”

Câu nói ấy rơi vào tai Lâm Trĩ Thuỷ chẳng khác nào hỏi: em có muốn chấp nhận anh thêm một lần nữa không?

Cô cũng không phân rõ được mình sợ sức sống mãnh liệt của anh hay là khao khát… muốn được anh hôn thêm lần nữa, lại sợ đi quá giới hạn. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy mộthi, mới thốt ra lời đáp: “Muốn.”

Cổ tay bị trói cuối cùng cũng được giải thoát.

Nhưng thân thể Lâm Trĩ Thuỷ như rã rời, phần mông còn nóng rát sau trận trừng phạt, không thể bước đi bình thường. Đầu gối cô khẽ tì lên lớp vải vest, chủ động bám lấy vòng eo cứng cáp của anh, muốn mượn lực.

Ninh Thương Vũ chỉ dùng một tay đã bế bổng cô lên, chút trọng lượng nhẹ bẫng ấy với anh chẳng đáng kể. Anh đưa cô vào thang máy, đi xuống tầng hầm thứ hai nơi cất rượu. Không gian ở đây được giữ nhiệt độ ổn định quanh năm, bốn phía tường đều là tủ kính cao chạm trần, bên trong trưng bày các loại rượu quý được đấu giá với giá cao.

Lâm Trĩ Thuỷ nhìn một lượt đến choáng ngợp, chưa kịp xem hết đã bị anh đặt lên chiếc ghế da mềm mại. Cô ôm gối, cuộn người ngồi chờ.

Ninh Thương Vũ xoay người mở tủ kính, động tác có vẻ tuỳ ý nhưng thật ra đã chọn hơn chục chai rượu trùng năm sinh với cô. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh pha ra loại rượu có màu sắc thuần khiết và lấp lánh hơn cả ly cocktail tối nay.

“Đẹp quá.” Lâm Trĩ Thuỷ không kìm được cảm thán, chậm rãi nghiêng người về phía trước, định đưa ngón tay chạm nhẹ lên mặt ly. Nhưng điều khiến tâm trạng cô tối nay càng thêm phấn khích là:

Anh lại pha thêm một ly rượu màu lam ngọc.

Ngay sau đó, Ninh Thương Vũ khẽ nhấc mí mắt liếc nhìn Lâm Trĩ Thủy đang đắm chìm trong vẻ đẹp ấy mà không hề hay biết, lúc cô nằm sấp, phần mông trắng nõn hoàn toàn lộ ra, trên bề mặt làn da đã hơi sưng đỏ, lờ mờ hiện rõ dấu tay.

Những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của anh khẽ dừng lại, ung dung mở nắp một chai rượu khác màu đỏ hồng như mứt dâu, điều chế ra thứ rượu ánh hồng như hồng ngọc, lại đặt trước mắt cô.

Ly này rồi ly khác… Đôi mắt trong veo của Lâm Trĩ Thủy dõi theo từng động tác thành thạo của anh. Chưa đầy mười phút sau, những ly rượu tựa như những viên ngọc quý tinh khiết trong nước đã được anh ngay ngắn bày trên chiếc đảo bếp sạch sẽ ngay trước mắt cô.

Mùi rượu từ miệng ly tỏa ra dày đặc mà lại phảng phất chút ngọt ngào, chỉ cần ngửi thôi cũng biết nồng độ rất mạnh.

Lâm Trĩ Thủy nhìn chằm chằm rất lâu.

Ninh Thương Vũ khẽ gõ lên mép đá cẩm thạch bằng đốt ngón tay, làm cô giật mình tỉnh lại. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười như có như không, giọng nói trầm thấp mang theo chút trêu chọc: “Muốn thử không?”

Trong lòng Lâm Trĩ Thủy rất muốn, nhưng cũng có chút rụt rè, mơ hồ cảm thấy chắc sẽ phải trả cái giá gì đó.

Vài giây sau.

Cô dùng giọng điệu thỏa hiệp, rất chậm rất chậm nói: “Hai phần ba của anh… sẽ làm em chịu không nổi mất.”

Ninh Thương Vũ như cũng hiểu, ánh đèn sáng rực càng khiến ánh mắt dưới hàng lông mày rậm của anh trở nên thâm trầm hơn. Ánh nhìn như dừng lại trên người cô một lát, mới cười nhạt: “Dưới chịu không nổi, trên thì sao?”

Lâm Trĩ Thủy lập tức hiểu ánh mắt anh đang dừng ở đâu, hai cánh môi khẽ mím chặt lại.

Lúc này, Ninh Thương Vũ không còn khí thế áp đảo như trong phòng ngủ nữa, dáng vẻ uể oải ngồi tựa vào chiếc ghế da màu đen bên cạnh, dáng người cao lớn càng khiến anh thêm phần kiêu ngạo, đôi chân dài bọc trong quần âu tôn lên từng đường nét sắc bén, nguy hiểm.

Tính cách của Lâm Trĩ Thủy vốn dễ bị những thứ rực rỡ thu hút. Tối nay nếu không nếm thử chút cocktail, e là sẽ tiếc mãi.

Trong lựa chọn “bên trên bị rách” hay “bên dưới bị rách”, cô chẳng mất bao lâu đã quyết định.

Cô chủ động đưa tay ra, đầu ngón tay như ánh sao khẽ đặt lên đầu gối anh, chậm rãi lần lên trên. Khi chạm đến nơi nóng rực đầy áp lực kia, dù có chút e ngại nhưng nhờ sự quen thuộc giữa hai người, chỉ cần anh không trừng phạt ép buộc, thì giống như một con dã thú đang yên tĩnh nằm đó, không đến mức quá đáng sợ.

Gương mặt kiêu ngạo của Ninh Thương Vũ vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn từng sợi mi cong rủ xuống và ngón tay của cô, đầu lưỡi đỏ ửng ẩn hiện.

Giây tiếp theo, Lâm Trĩ Thủy hít sâu, đè nén nhịp tim hỗn loạn, nâng cổ tay chọn lấy ly rượu màu hồng ngọc, đưa lên trước mắt nhưng không vội uống ngay.

Cô hơi ngửa đầu, nhìn anh một cái, rồi từ từ rót lên phía trên.

Đây là lần thứ hai trong đêm nay.

Chiếc quần âu mỏng của Ninh Thương Vũ ôm sát bắp đùi rắn chắc, từng đường nét rõ ràng, trong không khí, mùi rượu nồng đậm xộc thẳng lên, tựa như đang kìm nén điều gì đó.

Gương mặt trắng nõn của Lâm Trĩ Thủy cúi thấp, động tác giống như khi còn nhỏ tỉ mỉ tưới nước cho cây nấm yêu thích, đôi mắt mở to tò mò nhìn dòng rượu hồng từ từ chảy qua, sau đó như một chú thú nhỏ, thận trọng thè chiếc lưỡi ướt át đỏ hồng nếm thử.

Không phải vị đào.

Trong hương vị nồng của cồn, thoảng qua một chút hương dâu… Vị không tệ, chưa được mười giây, cô hơi bị sặc, cố nén xuống, lại ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát phản ứng của Ninh Thương Vũ.

Không biết từ khi nào, anh đã thuần thục châm một điếu xì gà màu đen, hương khói còn đậm hơn cả mùi rượu. Những làn khói mỏng manh lượn lờ, mơ hồ bao phủ gương mặt tuấn mỹ của anh, khiến người ta càng nhìn càng có cảm giác mông lung, không chân thực.

Như một ảo giác.

Nhưng Lâm Trĩ Thủy nhạy cảm nhận ra, chỉ cần cô m.út sâu một chút, Ninh Thương Vũ sẽ hút thuốc mạnh hơn. Mỗi lần cô đổi một ly rượu càng rực rỡ hơn để rót lên, anh đều thản nhiên để mặc.

Trái tim căng thẳng ban đầu dần dần thả lỏng, giống như phát hiện ra một trò chơi thú vị mà chỉ riêng cô mới được chơi. Mỗi lần rót xong lại nếm sạch sẽ, giọng nhỏ như tự nói với mình: “Ừm, vị bạc hà, mát quá mát quá.”

Đến ly cuối cùng rồi.

Khóe môi đỏ hồng của Lâm Trĩ Thủy hơi cong lên, vẫn còn muốn rót tiếp, nhưng Ninh Thương Vũ bất ngờ giữ chặt cổ tay cô. Khi anh dập một điếu xì gà, lại châm điếu mới, giọng nói trầm khàn hiếm thấy: “Trĩ Thủy, ngậm thêm chút nữa.”

Ngữ điệu gần như là mệnh lệnh đầy ám muội. Lúc này Lâm Trĩ Thủy đã có chút ngà ngà say, đầu óc mơ hồ, nghe tiếng anh liền ngẩng đầu nhìn. Hai ngón tay anh kẹp điếu xì gà đang cháy, chỉ vào phần yết hầu trắng nõn của cô: “Ngậm tới đây, được không?”

“Em có được không?” Lâm Trĩ Thủy thực ra đã hơi mệt, nhưng nghĩ lại rất nghiêm túc, Ninh Thương Vũ là người tốt, tối nay đã pha cho cô bao nhiêu ly rượu ngon và đẹp thế này, có điều gì không thể chiều anh thêm chút chứ?

Nghĩ vậy, cô liền lắc lư nở một nụ cười trong trẻo, khẽ thì thầm: “Vậy em bắt đầu nhé.”

Ly rượu này ánh lên sắc đỏ rực như lửa, vị rượu cũng như lửa cháy, từ đầu lưỡi lan nhanh xuống tận cổ họng, bỏng rát, khiến hàng mi cong run rẩy không ngừng.

Quá mạnh rồi!

Theo bản năng, Lâm Trĩ Thủy muốn nhổ vị rượu nồng ấy ra. Nhưng ngay giây sau, bàn tay ấm áp của Ninh Thương Vũ đã nhẹ nhàng ôm lấy sau gáy cô như làn khói mỏng, lực tay lại mạnh mẽ vô cùng, không cho cô bất kỳ cơ hội chống cự nào.

Cứ thế, khiến cô trong cơn tỉnh táo dần dần… nuốt trọn tất cả.

Ninh Thương Vũ đã hứa để Thôi Đại Vân thử sức gia nhập đội ngũ, gần như đã nắm chắc phần thắng.

Lâm Trĩ Thủy tạm thời gác chuyện này sang một bên, cũng không hỏi han tiến độ ra sao. Điều cô quan tâm nhất mỗi ngày là vết bầm nơi mông do bị đánh, bao giờ mới tan hẳn.

Bởi vì chỉ cần lúc tắm nhìn thấy…

Là không thể không nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó. Còn chiếc giường nhung đen trong phòng ngủ chính, sau mấy hôm ngủ lại, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy dường như có chút lỏng lẻo, rất có thể là do lực của Ninh Thương Vũ quá mạnh, làm bung vài chỗ.

Sáng sớm cuối tuần tỉnh dậy.

Lâm Trĩ Thủy mơ màng nhìn người đàn ông đang đứng bên giường thay đồ, bèn đem hết mấy ý nghĩ trong đầu kể cho anh nghe, giọng mềm mại đề nghị: “Nhỡ đâu giường sập thật thì chúng ta mất mặt lắm. Hay là mình thay sớm cái khác đi anh?”

Ninh Thương Vũ hỏi lại cô: “Bây giờ đổi, thì sẽ không mất mặt à?”

“Có thể kiếm cớ… cứ nói là…” Lâm Trĩ Thủy khẽ nhíu mày, đang nghĩ cách, thì Ninh Thương Vũ lúc này chỉ còn động tác cuối cùng là thắt cà vạt, lại cúi người xuống đầy khí thế, ánh mắt ra hiệu cho cô giúp anh.

Đầu ngón tay trắng nõn của Lâm Trĩ Thủy đặt lười biếng trên chăn, không buồn nhúc nhích, khẽ nói: “Em không biết đâu.”

“Không có trong khóa học danh viện bắt buộc của em à?” Ninh Thương Vũ ăn mặc cực kỳ cấm dục và nghiêm chỉnh, những ngón tay thon dài rõ khớp lại thong thả xoắn lấy cà vạt màu sẫm, đuôi cà vạt đung đưa nơi cổ tay anh, rơi vào mắt Lâm Trĩ Thủy, lại khiến cô liên tưởng đến chiếc thắt lưng mang đầy hơi thở nguy hiểm của anh…

Cô hơi ngẩn ra một lúc, rồi thẳng thắn nói: “Không.”

Ánh mắt Ninh Thương Vũ lại dừng trên mấy ngón tay mảnh khảnh trắng muốt của cô, sau đó khẽ nói tiếp: “Cho em cơ hội học.”

Bị anh nhìn chằm chằm như thế, da thịt phía trên của Lâm Trĩ Thủy như bị ngọn lửa d.ục v.ọng vô hình từ ánh mắt anh thiêu đốt, nóng rực cả lên. Dù không rõ câu nào lại khiến anh có phản ứng như vậy, cô vẫn cố ý chậm rãi hỏi: “Học anh à? Học cách trói người lên đầu giường như anh sao?”

“Dạy em thắt mỗi cái cà vạt thôi mà cũng không tình nguyện, thì ra em lại muốn học cái này?” Sắc mặt Ninh Thương Vũ không thay đổi, nhưng đáy mắt ánh lên ý muốn chinh phục, giọng nói cũng cố ý bắt chước cô, rất chậm rãi hỏi: “Có cần anh dạy ngay tại chỗ không?”

Tối qua trước khi đi ngủ, Lâm Trĩ Thủy đã xem qua lịch trình kín mít của anh, cũng biết rõ lúc này bên ngoài có cả đám thư ký và vệ sĩ đang đợi.

Thế nên, Ninh Thương Vũ làm gì có thời gian dạy cô ngay bây giờ…

Nhưng cô cũng chẳng làm gì được anh.

Khóe môi Lâm Trĩ Thủy vừa mới nhếch lên, còn chưa kịp cứng miệng đáp trả, đã nghe anh thong thả tiếp lời: “Thời gian dạy em không đủ, nhưng nếu em muốn đổi cái giường mới, thì mất công làm hỏng cái giường này, cũng không tốn mấy thời gian đâu.”

“…”

Đôi mắt Lâm Trĩ Thủy thoáng chốc mở to kinh ngạc. Rõ ràng Ninh Thương Vũ là kiểu người nói là làm. Cô không chịu thắt cà vạt cho anh, cũng chẳng chịu học, vậy thì bị anh ép chặt xuống đệm, sau đó làn da trắng như tuyết lộ ra dưới lớp váy ngủ đã bị bàn tay anh siết đến đỏ ửng, không còn khoảng cách nào nữa.

Giây tiếp theo.

Anh thực sự hành động rồi.

Khí thế cuồng ngạo, như thể muốn nhắm thẳng vào chiếc giường nhung đen cực lớn này mà xuống tay.

Nhất định phải khiến nó hỏng bằng được!!!

Anh cất tiếng yêu cầu mở cửa, âm thanh ấy khiến bên trong phòng ngủ chính càng thêm tĩnh lặng đến mức làm người ta bất giác bấn loạn.

Lâm Trĩ Thuỷ bỗng lựa chọn rời khỏi cánh cửa đang tựa vào, giống như một con vật nhỏ đánh hơi được nguy hiểm, cuống cuồng lẩn trốn dưới tấm rèm cửa màu vàng sậm. Thân thể thấm đẫm mồ hôi lạnh, cô theo bản năng co mình lại nơi góc tường.

Thế nhưng, giữa không gian căng thẳng tột độ ấy, cô vô tình để lộ cổ chân dưới tà váy, ngay lập tức bị một bàn tay rắn rỏi, gân guốc giữ chặt.

Ninh Thương Vũ đã phá cửa xông vào.

Khi Lâm Trĩ Thuỷ nhận ra được điều đó thì đã muộn. Bàn tay kia dùng lực mạnh mẽ, kéo cô ra khỏi lớp rèm dày nặng. Đôi mắt cô kinh hoảng mở to, chưa kịp kêu lên thì cả người đã bị anh áp chặt xuống chiếc giường nhung đen.

Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm của Ninh Thương Vũ.

Lần này đến lượt cô nhìn thấy hình ảnh bản thân bối rối trong đôi đồng tử màu hổ phách óng ánh của anh. Cô muốn vùng thoát, nhưng chỉ thấy anh thong thả rút thắt lưng da khỏi quần tây, chất da mềm như da cừu, dễ dàng trói chặt cổ tay cô, rồi kiên quyết khoá chặt lên đầu giường.

“Ni-Ninh Thương Vũ…” Giọng Lâm Trĩ Thuỷ run rẩy theo nhịp tim hỗn loạn, lời nói gần như vỡ vụn trên đôi môi đỏ mọng: “Em xin lỗi được không? Em không dám nữa… em xin lỗi, xin lỗi anh!”

Trong bóng tối, ***** Ninh Thương Vũ cúi sát xuống. Hương rượu còn vương trên bộ vest chưa kịp tan hết, mùi hương nồng nàn ấy khiến thần kinh cô càng thêm hỗn loạn. Sống mũi cao của anh lướt qua bên cổ cô, chất giọng mang theo đầy tính áp chế khẽ thốt ra từng chữ sắc bén: “Anh không tha thứ.”

Theo lời anh thốt ra, một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, bàn tay anh giáng xuống khiến làn da trắng nõn nơi mông cô tức thì ửng lên một tầng đỏ hồng nóng bỏng.

Lâm Trĩ Thuỷ cứng ngắc nhận lấy hình phạt, đầu ngửa ra sau, tiếng kêu nghẹn lại chỉ còn những nhịp thở run rẩy. Đôi gối nhỏ phản kháng trong vô vọng, váy bị xé toạc, bóng dáng cao lớn của Ninh Thương Vũ phủ trùm lên cô, mang theo cảm giác kích thích mãnh liệt.

Một cái tát mông, tiếp nối sau là những cú va chạm đầy uy lực.

Sắc mặt anh lạnh băng, xuyên qua lớp vải quần tây ướt rượu, động tác càng lúc càng mạnh mẽ, ép chặt cô xuống lớp ga nhung đen.

Những cú đẩy dồn dập, âm thanh vang vọng đến mức bốn chân giường ma sát trên sàn gỗ bóng loáng, để lại vệt trầy rõ rệt, vị trí chiếc giường cũng bị xê dịch. Chăn gối trên giường rung lắc dữ dội, từng cái rơi rụng xuống.

Lâm Trĩ Thuỷ kinh hãi đến ngây người, tim đập loạn không kiểm soát, ngón tay siết chặt dây da trói cổ tay, móng tay hằn sâu vào lớp da.

Không biết anh đã chạm trúng chỗ nào, cơ thể cô bỗng co rút lại, chân mày nheo chặt vì đau: “Em khó chịu quá… Ninh Thương Vũ… em xin anh… đừng… a!”

Đáp lại lời cô chỉ là ánh mắt thăm thẳm của anh, lực đạo bất ngờ tăng mạnh, đầu giường va thẳng vào bức tường phía sau, cả bức tường như rung lên, hiện ra những đường nứt tinh xảo tựa như muốn sụp đổ.

Trong căn phòng vẫn tối mờ và yên ắng, qua chừng mộthi phút… Lâm Trĩ Thuỷ dần tỉnh lại khỏi cơn choáng váng, đôi mắt long lanh nước nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

Lúc này, Ninh Thương Vũ chống hai tay bên người cô, cơ bắp trên lưng căng chặt dưới lớp áo vest ôm sát, từng đường nét hiện rõ theo từng nhịp thở nặng nề.

Khi anh không hề tiết chế sức lực, thật sự rất đáng sợ.

Ý thức của Lâm Trĩ Thuỷ mơ hồ, có cảm giác như bản thân sắp bị nghiền nát một nửa, lớp vải mỏng cọ xát đến mức nóng rát, như lan thẳng vào tận tim.

Cổ tay bị trói vẫn chưa được cởi ra.

Lúc này, ngón tay thon dài đeo nhẫn của Ninh Thương Vũ nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn cô đầy dữ dội. Nụ hôn ấy mang theo hơi thở chiếm đoạt, nhiệt độ nhanh chóng lan toả khắp cơ thể, thấm tận xương tuỷ.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, ít nhất phải đến nửa tiếng đồng hồ. Lâm Trĩ Thuỷ gần như tan chảy trong hơi thở anh, khi cuối cùng cũng được hít một ngụm không khí mới, cô đã hoàn toàn mất đi ý định kháng cự, chỉ còn lại dáng vẻ mềm mại, thu mình trong lòng anh.

Ninh Thương Vũ vẫn muốn tiếp tục phá huỷ cô, như muốn vò nát tấm lụa tinh khôi nhất. Ý nghĩ ấy càng lúc càng mãnh liệt. Yết hầu anh khẽ động, giọng nói lại bình tĩnh đến lạ thường, khẽ khàng ở cuối câu: “Muốn uống rượu không?”

Câu nói ấy rơi vào tai Lâm Trĩ Thuỷ chẳng khác nào hỏi: em có muốn chấp nhận anh thêm một lần nữa không?

Cô cũng không phân rõ được mình sợ sức sống mãnh liệt của anh hay là khao khát… muốn được anh hôn thêm lần nữa, lại sợ đi quá giới hạn. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy mộthi, mới thốt ra lời đáp: “Muốn.”

Cổ tay bị trói cuối cùng cũng được giải thoát.

Nhưng thân thể Lâm Trĩ Thuỷ như rã rời, phần mông còn nóng rát sau trận trừng phạt, không thể bước đi bình thường. Đầu gối cô khẽ tì lên lớp vải vest, chủ động bám lấy vòng eo cứng cáp của anh, muốn mượn lực.

Ninh Thương Vũ chỉ dùng một tay đã bế bổng cô lên, chút trọng lượng nhẹ bẫng ấy với anh chẳng đáng kể. Anh đưa cô vào thang máy, đi xuống tầng hầm thứ hai nơi cất rượu. Không gian ở đây được giữ nhiệt độ ổn định quanh năm, bốn phía tường đều là tủ kính cao chạm trần, bên trong trưng bày các loại rượu quý được đấu giá với giá cao.

Lâm Trĩ Thuỷ nhìn một lượt đến choáng ngợp, chưa kịp xem hết đã bị anh đặt lên chiếc ghế da mềm mại. Cô ôm gối, cuộn người ngồi chờ.

Ninh Thương Vũ xoay người mở tủ kính, động tác có vẻ tuỳ ý nhưng thật ra đã chọn hơn chục chai rượu trùng năm sinh với cô. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh pha ra loại rượu có màu sắc thuần khiết và lấp lánh hơn cả ly cocktail tối nay.

“Đẹp quá.” Lâm Trĩ Thuỷ không kìm được cảm thán, chậm rãi nghiêng người về phía trước, định đưa ngón tay chạm nhẹ lên mặt ly. Nhưng điều khiến tâm trạng cô tối nay càng thêm phấn khích là:

Anh lại pha thêm một ly rượu màu lam ngọc.

Ngay sau đó, Ninh Thương Vũ khẽ nhấc mí mắt liếc nhìn Lâm Trĩ Thủy đang đắm chìm trong vẻ đẹp ấy mà không hề hay biết, lúc cô nằm sấp, phần mông trắng nõn hoàn toàn lộ ra, trên bề mặt làn da đã hơi sưng đỏ, lờ mờ hiện rõ dấu tay.

Những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của anh khẽ dừng lại, ung dung mở nắp một chai rượu khác màu đỏ hồng như mứt dâu, điều chế ra thứ rượu ánh hồng như hồng ngọc, lại đặt trước mắt cô.

Ly này rồi ly khác… Đôi mắt trong veo của Lâm Trĩ Thủy dõi theo từng động tác thành thạo của anh. Chưa đầy mười phút sau, những ly rượu tựa như những viên ngọc quý tinh khiết trong nước đã được anh ngay ngắn bày trên chiếc đảo bếp sạch sẽ ngay trước mắt cô.

Mùi rượu từ miệng ly tỏa ra dày đặc mà lại phảng phất chút ngọt ngào, chỉ cần ngửi thôi cũng biết nồng độ rất mạnh.

Lâm Trĩ Thủy nhìn chằm chằm rất lâu.

Ninh Thương Vũ khẽ gõ lên mép đá cẩm thạch bằng đốt ngón tay, làm cô giật mình tỉnh lại. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười như có như không, giọng nói trầm thấp mang theo chút trêu chọc: “Muốn thử không?”

Trong lòng Lâm Trĩ Thủy rất muốn, nhưng cũng có chút rụt rè, mơ hồ cảm thấy chắc sẽ phải trả cái giá gì đó.

Vài giây sau.

Cô dùng giọng điệu thỏa hiệp, rất chậm rất chậm nói: “Hai phần ba của anh… sẽ làm em chịu không nổi mất.”

Ninh Thương Vũ như cũng hiểu, ánh đèn sáng rực càng khiến ánh mắt dưới hàng lông mày rậm của anh trở nên thâm trầm hơn. Ánh nhìn như dừng lại trên người cô một lát, mới cười nhạt: “Dưới chịu không nổi, trên thì sao?”

Lâm Trĩ Thủy lập tức hiểu ánh mắt anh đang dừng ở đâu, hai cánh môi khẽ mím chặt lại.

Lúc này, Ninh Thương Vũ không còn khí thế áp đảo như trong phòng ngủ nữa, dáng vẻ uể oải ngồi tựa vào chiếc ghế da màu đen bên cạnh, dáng người cao lớn càng khiến anh thêm phần kiêu ngạo, đôi chân dài bọc trong quần âu tôn lên từng đường nét sắc bén, nguy hiểm.

Tính cách của Lâm Trĩ Thủy vốn dễ bị những thứ rực rỡ thu hút. Tối nay nếu không nếm thử chút cocktail, e là sẽ tiếc mãi.

Trong lựa chọn “bên trên bị rách” hay “bên dưới bị rách”, cô chẳng mất bao lâu đã quyết định.

Cô chủ động đưa tay ra, đầu ngón tay như ánh sao khẽ đặt lên đầu gối anh, chậm rãi lần lên trên. Khi chạm đến nơi nóng rực đầy áp lực kia, dù có chút e ngại nhưng nhờ sự quen thuộc giữa hai người, chỉ cần anh không trừng phạt ép buộc, thì giống như một con dã thú đang yên tĩnh nằm đó, không đến mức quá đáng sợ.

Gương mặt kiêu ngạo của Ninh Thương Vũ vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn từng sợi mi cong rủ xuống và ngón tay của cô, đầu lưỡi đỏ ửng ẩn hiện.

Giây tiếp theo, Lâm Trĩ Thủy hít sâu, đè nén nhịp tim hỗn loạn, nâng cổ tay chọn lấy ly rượu màu hồng ngọc, đưa lên trước mắt nhưng không vội uống ngay.

Cô hơi ngửa đầu, nhìn anh một cái, rồi từ từ rót lên phía trên.

Đây là lần thứ hai trong đêm nay.

Chiếc quần âu mỏng của Ninh Thương Vũ ôm sát bắp đùi rắn chắc, từng đường nét rõ ràng, trong không khí, mùi rượu nồng đậm xộc thẳng lên, tựa như đang kìm nén điều gì đó.

Gương mặt trắng nõn của Lâm Trĩ Thủy cúi thấp, động tác giống như khi còn nhỏ tỉ mỉ tưới nước cho cây nấm yêu thích, đôi mắt mở to tò mò nhìn dòng rượu hồng từ từ chảy qua, sau đó như một chú thú nhỏ, thận trọng thè chiếc lưỡi ướt át đỏ hồng nếm thử.

Không phải vị đào.

Trong hương vị nồng của cồn, thoảng qua một chút hương dâu… Vị không tệ, chưa được mười giây, cô hơi bị sặc, cố nén xuống, lại ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát phản ứng của Ninh Thương Vũ.

Không biết từ khi nào, anh đã thuần thục châm một điếu xì gà màu đen, hương khói còn đậm hơn cả mùi rượu. Những làn khói mỏng manh lượn lờ, mơ hồ bao phủ gương mặt tuấn mỹ của anh, khiến người ta càng nhìn càng có cảm giác mông lung, không chân thực.

Như một ảo giác.

Nhưng Lâm Trĩ Thủy nhạy cảm nhận ra, chỉ cần cô m.út sâu một chút, Ninh Thương Vũ sẽ hút thuốc mạnh hơn. Mỗi lần cô đổi một ly rượu càng rực rỡ hơn để rót lên, anh đều thản nhiên để mặc.

Trái tim căng thẳng ban đầu dần dần thả lỏng, giống như phát hiện ra một trò chơi thú vị mà chỉ riêng cô mới được chơi. Mỗi lần rót xong lại nếm sạch sẽ, giọng nhỏ như tự nói với mình: “Ừm, vị bạc hà, mát quá mát quá.”

Đến ly cuối cùng rồi.

Khóe môi đỏ hồng của Lâm Trĩ Thủy hơi cong lên, vẫn còn muốn rót tiếp, nhưng Ninh Thương Vũ bất ngờ giữ chặt cổ tay cô. Khi anh dập một điếu xì gà, lại châm điếu mới, giọng nói trầm khàn hiếm thấy: “Trĩ Thủy, ngậm thêm chút nữa.”

Ngữ điệu gần như là mệnh lệnh đầy ám muội. Lúc này Lâm Trĩ Thủy đã có chút ngà ngà say, đầu óc mơ hồ, nghe tiếng anh liền ngẩng đầu nhìn. Hai ngón tay anh kẹp điếu xì gà đang cháy, chỉ vào phần yết hầu trắng nõn của cô: “Ngậm tới đây, được không?”

“Em có được không?” Lâm Trĩ Thủy thực ra đã hơi mệt, nhưng nghĩ lại rất nghiêm túc, Ninh Thương Vũ là người tốt, tối nay đã pha cho cô bao nhiêu ly rượu ngon và đẹp thế này, có điều gì không thể chiều anh thêm chút chứ?

Nghĩ vậy, cô liền lắc lư nở một nụ cười trong trẻo, khẽ thì thầm: “Vậy em bắt đầu nhé.”

Ly rượu này ánh lên sắc đỏ rực như lửa, vị rượu cũng như lửa cháy, từ đầu lưỡi lan nhanh xuống tận cổ họng, bỏng rát, khiến hàng mi cong run rẩy không ngừng.

Quá mạnh rồi!

Theo bản năng, Lâm Trĩ Thủy muốn nhổ vị rượu nồng ấy ra. Nhưng ngay giây sau, bàn tay ấm áp của Ninh Thương Vũ đã nhẹ nhàng ôm lấy sau gáy cô như làn khói mỏng, lực tay lại mạnh mẽ vô cùng, không cho cô bất kỳ cơ hội chống cự nào.

Cứ thế, khiến cô trong cơn tỉnh táo dần dần… nuốt trọn tất cả.

Ninh Thương Vũ đã hứa để Thôi Đại Vân thử sức gia nhập đội ngũ, gần như đã nắm chắc phần thắng.

Lâm Trĩ Thủy tạm thời gác chuyện này sang một bên, cũng không hỏi han tiến độ ra sao. Điều cô quan tâm nhất mỗi ngày là vết bầm nơi mông do bị đánh, bao giờ mới tan hẳn.

Bởi vì chỉ cần lúc tắm nhìn thấy…

Là không thể không nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó. Còn chiếc giường nhung đen trong phòng ngủ chính, sau mấy hôm ngủ lại, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy dường như có chút lỏng lẻo, rất có thể là do lực của Ninh Thương Vũ quá mạnh, làm bung vài chỗ.

Sáng sớm cuối tuần tỉnh dậy.

Lâm Trĩ Thủy mơ màng nhìn người đàn ông đang đứng bên giường thay đồ, bèn đem hết mấy ý nghĩ trong đầu kể cho anh nghe, giọng mềm mại đề nghị: “Nhỡ đâu giường sập thật thì chúng ta mất mặt lắm. Hay là mình thay sớm cái khác đi anh?”

Ninh Thương Vũ hỏi lại cô: “Bây giờ đổi, thì sẽ không mất mặt à?”

“Có thể kiếm cớ… cứ nói là…” Lâm Trĩ Thủy khẽ nhíu mày, đang nghĩ cách, thì Ninh Thương Vũ lúc này chỉ còn động tác cuối cùng là thắt cà vạt, lại cúi người xuống đầy khí thế, ánh mắt ra hiệu cho cô giúp anh.

Đầu ngón tay trắng nõn của Lâm Trĩ Thủy đặt lười biếng trên chăn, không buồn nhúc nhích, khẽ nói: “Em không biết đâu.”

“Không có trong khóa học danh viện bắt buộc của em à?” Ninh Thương Vũ ăn mặc cực kỳ cấm dục và nghiêm chỉnh, những ngón tay thon dài rõ khớp lại thong thả xoắn lấy cà vạt màu sẫm, đuôi cà vạt đung đưa nơi cổ tay anh, rơi vào mắt Lâm Trĩ Thủy, lại khiến cô liên tưởng đến chiếc thắt lưng mang đầy hơi thở nguy hiểm của anh…

Cô hơi ngẩn ra một lúc, rồi thẳng thắn nói: “Không.”

Ánh mắt Ninh Thương Vũ lại dừng trên mấy ngón tay mảnh khảnh trắng muốt của cô, sau đó khẽ nói tiếp: “Cho em cơ hội học.”

Bị anh nhìn chằm chằm như thế, da thịt phía trên của Lâm Trĩ Thủy như bị ngọn lửa d.ục v.ọng vô hình từ ánh mắt anh thiêu đốt, nóng rực cả lên. Dù không rõ câu nào lại khiến anh có phản ứng như vậy, cô vẫn cố ý chậm rãi hỏi: “Học anh à? Học cách trói người lên đầu giường như anh sao?”

“Dạy em thắt mỗi cái cà vạt thôi mà cũng không tình nguyện, thì ra em lại muốn học cái này?” Sắc mặt Ninh Thương Vũ không thay đổi, nhưng đáy mắt ánh lên ý muốn chinh phục, giọng nói cũng cố ý bắt chước cô, rất chậm rãi hỏi: “Có cần anh dạy ngay tại chỗ không?”

Tối qua trước khi đi ngủ, Lâm Trĩ Thủy đã xem qua lịch trình kín mít của anh, cũng biết rõ lúc này bên ngoài có cả đám thư ký và vệ sĩ đang đợi.

Thế nên, Ninh Thương Vũ làm gì có thời gian dạy cô ngay bây giờ…

Nhưng cô cũng chẳng làm gì được anh.

Khóe môi Lâm Trĩ Thủy vừa mới nhếch lên, còn chưa kịp cứng miệng đáp trả, đã nghe anh thong thả tiếp lời: “Thời gian dạy em không đủ, nhưng nếu em muốn đổi cái giường mới, thì mất công làm hỏng cái giường này, cũng không tốn mấy thời gian đâu.”

“…”

Đôi mắt Lâm Trĩ Thủy thoáng chốc mở to kinh ngạc. Rõ ràng Ninh Thương Vũ là kiểu người nói là làm. Cô không chịu thắt cà vạt cho anh, cũng chẳng chịu học, vậy thì bị anh ép chặt xuống đệm, sau đó làn da trắng như tuyết lộ ra dưới lớp váy ngủ đã bị bàn tay anh siết đến đỏ ửng, không còn khoảng cách nào nữa.

Giây tiếp theo.

Anh thực sự hành động rồi.

Khí thế cuồng ngạo, như thể muốn nhắm thẳng vào chiếc giường nhung đen cực lớn này mà xuống tay.

Nhất định phải khiến nó hỏng bằng được!!!