Chương 69
Không khóa cửa.
Lời nói ấy như một cú đánh mạnh khiến Lâm Trĩ Thủy chết lặng cả người, lòng bàn tay đang đặt trên lồng ng.ực nóng rực của anh khẽ đẩy ra theo phản xạ, nhưng lại chẳng nhúc nhích nổi. Ngược lại, chính bản thân cô bị kích thích đến mức máu dồn lên mặt, khiến làn da trắng sứ lập tức ửng đỏ.
Cô mím môi, không dám thốt ra một lời, sợ phát ra bất cứ âm thanh nào cũng sẽ để lộ sơ hở.
Nhưng Ninh Thương Vũ thì chẳng hề kiêng dè điều đó, bàn tay anh dễ dàng ngăn lại hành động né tránh của cô, tiếp tục cúi đầu, môi nhẹ nhàng cọ sát lên vành tai cô, thì thầm: “Em có nhớ anh không?”
Trái tim Lâm Trĩ Thủy lúc này vẫn treo lơ lửng ngoài cửa, lo sợ cánh cửa kia sẽ bất chợt bị đẩy ra, cả người cô căng cứng đầy bất an, chẳng thể nào chuyên tâm vào lời anh nói.
“Ninh Thương Vũ…” Ánh mắt cô như được gột rửa trong nước ấm, thoáng hiện lên chút lừa dối, muốn cầu xin anh dừng lại, nhưng lại không dám lên tiếng, trong căn phòng tối om quá yên tĩnh, kích thích thần kinh trong đầu càng thêm rõ rệt.
“Ninh Thương Vũ làm sao?” Giọng anh khàn khàn, nóng rực như dòng máu trong cơ thể đang cuộn trào, cứ thế chạm nhẹ lên chóp mũi và môi cô, từng chút một, “Chỉ gọi tên anh thôi à? Không hề nhớ sao?”
Anh đang ép cô phải gật đầu, phải nói ra câu “nhớ anh” thì mới chịu dừng lại.
Thời gian mới chỉ trôi qua vài giây, nhưng lại dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Lâm Trĩ Thủy cố chịu đựng, siết chặt đến mức cả người như căng ra. Chỉ ánh mắt cầu xin là vô ích, phải nói ra thành lời mới có tác dụng.
Giọng cô khàn khàn: “Nhớ…”
Thế mà Ninh Thương Vũ vẫn không chịu buông tha, vừa đặt nụ hôn nặng nề lên môi cô, vừa hỏi tiếp: “Nhớ gì?”
Trái tim Lâm Trĩ Thủy như bị một thế lực vô hình đẩy mạnh, đập đến mức tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Cô rốt cuộc cũng không thể kháng cự nữa, bàn tay đang đặt trên ngực anh trượt lên vai, vòng qua ôm chặt lấy anh, thật chặt.
“Nhớ anh, em rất nhớ anh, Lâm Trĩ Thủy rất nhớ anh.”
Cô dốc hết can đảm, đem toàn bộ tình cảm thổ lộ thành lời. Đôi mắt long lanh rưng rưng lập tức rơi nước mắt.
Ninh Thương Vũ nhẹ nhàng hôn lên từng giọt lệ ấy, khi nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào đầy uất ức, mới trầm giọng nói: “Anh khóa rồi, sẽ không ai vào đâu.”
Nghe đến đó, Lâm Trĩ Thủy lập tức sững người, đờ ra mấthi giây, rồi mới nhận ra mình đã bị anh lừa.
Nhưng Ninh Thương Vũ hoàn toàn không cho cô cơ hội phản ứng, đưa tay kéo tấm chăn đang trượt xuống giường, phủ kín cả hai. Màn đêm đen đặc như dã thú, bao trùm lấy tất cả.
Một tiếng sau.
Lâm Trĩ Thủy thu mình như con thú nhỏ bị thương, cả người vương đầy mùi hương quen thuộc và đậm đặc của anh. Tay chân co lại nằm sát vào một góc giường.
Ninh Thương Vũ sau khi buông thả bản thân thì ngay lập tức lấy lại lý trí. Anh xuống giường, thong thả nhặt quần áo đang vương vãi và chiếc gối lụa bị rơi xuống sàn.
Sau đó, anh cúi người, lặng lẽ ngắm nhìn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Lâm Trĩ Thủy trong vài giây, định bế cô vào phòng tắm, thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.
Ninh Thương Vũ đưa tay xoa nhẹ lưng cô để trấn an, rồi mới đi nghe điện thoại.
Khi luồng áp lực toát ra từ anh dần tan biến, Lâm Trĩ Thủy cảm nhận được thân hình cao lớn của anh rời xa. Ngay sau đó, cô từ trên tấm ga trải giường còn vương đậm dấu vết ẩm ướt lồm cồm bò dậy, chân trần chạy về phía cửa phòng.
Bàn tay mềm mại nắm lấy tay nắm cửa, dừng lại trong chốc lát, rồi dùng hết sức đẩy ra.
Cửa không mở được.
Cánh cửa đóng chặt không hề nhúc nhích, điều này chứng minh rằng Ninh Thương Vũ quả thực đã khóa cửa trước khi vào.
Tự mình xác nhận được điều đó, khuôn mặt Lâm Trĩ Thủy dưới ánh đèn tường vàng ấm ánh lên vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Còn Ninh Thương Vũ sau khi kết thúc cuộc gọi, quay người lại với dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thấy cô đang đứng trước cửa phòng, chỉ khẽ nhướn mày, hoàn toàn không có lấy một chút áy náy vì đã “ức *****” cô.
Lâm Trĩ Thủy vừa tức giận vừa xấu hổ, trong lòng lập tức thề rằng từ nay về sau sẽ không thèm để ý đến anh nữa.
Bùi Quan Nhược mang thai con của Ninh Duy Vũ, chỉ riêng chuyện này đã đủ để nhà cũ quan tâm đến sống chết của cô. Nếu không phải Ninh Huy Chiếu đang lâm bệnh nặng, có khi đã đích thân đến Thâm Thành rồi.
Ai cũng biết ông cụ xưa nay vô cùng xem trọng bất kỳ đứa cháu nào mang huyết thống nhà họ Ninh.
Ninh Duy Vũ lại một lần nữa được trao quyền lực.
Chỉ vì Ninh Huy Chiếu đích thân tuyên bố, phải bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ vô tội đang nằm trong bụng Bùi Quan Nhược.
Ninh Thương Vũ tuy nắm trong tay quyền sinh sát, nhưng không đến mức gây ra tranh đấu nội bộ vì chuyện này. Anh im lặng đồng ý để Ninh Duy Vũ sử dụng quyền lực của gia tộc.
Phán quyết của Bùi Quan Nhược bị hoãn lại, cô được đưa ra khỏi trại giam, lấy lý do sức khỏe suy kiệt và nguy cơ sảy thai cao.
Hiện tại cô đang sống trong khu vực bảo vệ của Ninh Duy Vũ, có chuyên gia dinh dưỡng, vệ sĩ, bác sĩ phục vụ riêng 24/24.
Cùng lúc đó, đội ngũ luật sư riêng của nhà họ Ninh cũng chính thức vào cuộc.
Vụ kiện này—
Bùi Dĩ Hy nhắm thẳng vào án tử, mang theo thù hận muốn khiến Bùi Quan Nhược không thể sống qua mùa đông này.
Nhưng đứa trẻ trong bụng Bùi Quan Nhược đã giữ lại mạng sống cho cô, kết quả này khiến nhà họ Bùi vô cùng phẫn nộ, thậm chí nhiều lần nghi ngờ rằng cô đang giả vờ có thai để thoát chết.
Từ đầu đến cuối, Lâm Trĩ Thủy đều lặng lẽ đứng ngoài theo dõi vụ án này, cô nhớ lại lời Ninh Thương Vũ từng nói: chuyện của Bùi Quan Nhược vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Nhưng nghĩ kỹ lại, chắc chắn không chỉ đơn giản là phát hiện mang thai.
Vậy thì còn điều gì nữa có thể “xoay chuyển”?
Không ít lần, vào những đêm nằm ngủ bên cạnh anh, cô đã suýthi ra, âm tiết đến đầu lưỡi rồi lại cứng rắn nuốt xuống.
Không hỏi!
Lâm Trĩ Thủy biết rất rõ—Ninh Thương Vũ chỉ đang chờ cô mở lời. Như thể chỉ cần cô hỏi, cả hai sẽ ngầm hiểu mà quay lại như trước kia—không bàn đến tình yêu, chỉ nói đến ham m.uốn.
“Dựa vào đâu mà chuyện gì cũng phải chiều theo ý anh chứ?”
Lâm Trĩ Thủy vừa cố nhịn lại vừa cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi rịn ra từ đuôi mắt đến lông mày. Vừa kết thúc, cô không chút do dự lập tức đẩy lồng ng.ực đang đè lên mình ra.
Chưa được bao lâu, lồng ng.ực săn chắc rắn rỏi của Ninh Thương Vũ lại một lần nữa dán sát vào cô, như thể đang ôm một con búp bê nhỏ mềm mại trong lòng, anh ghì chặt lấy cô: “Vui xong rồi liền vứt người ta qua một bên, em càng ngày càng ngang ngược đấy?”
Lâm Trĩ Thủy mím chặt môi, chẳng buồn đáp lại.
Suốt một tháng qua, Ninh Thương Vũ vẫn luôn kiên nhẫn ở bên cô, hào phóng cho cô đầy đủ cảm giác thỏa mãn trên giường, cũng không tiếc thời gian để bầu bạn.
Anh trầm ngâm giây lát, vẫn chẳng hiểu nổi Lâm Trĩ Thủy làm cách nào vừa tận hưởng lại vừa dỗi hờn ngay sau đó.
“Một tháng rồi đấy, Thiện Thiện.” Ninh Thương Vũ lật người cô lại, cúi đầu áp sát vào xương quai xanh trắng nõn, dùng răng cắn nhẹ một điểm da nhỏ dưới đó.
Chỉ một cái chạm khẽ, toàn thân Lâm Trĩ Thủy đã khẽ run lên, không thể tiếp tục giả câm, “Một tháng mà anh đã thấy lâu lắm rồi sao? Anh thật kỳ quặc, ban ngày chúng ta mỗi người đều có việc riêng, buổi tối em có bao giờ từ chối anh đâu. Nghĩa vụ làm vợ, em có điểm nào không nghiêm túc thực hiện khiến anh không hài lòng chứ? Vậy mà còn cắn em?”
Cô nói năng sắc bén, một khi chịu mở miệng thì không để anh có cơ hội xen vào, lại tiếp: “Em đã nhẫn nhịn đến mức này rồi, anh còn muốn gì nữa? Nếu anh thấy không hài lòng thì cứ đưa em về nhà họ Lâm đi, em cũng không nhất thiết phải bám lấy anh…”
Câu cuối còn chưa dứt thì đã bị Ninh Thương Vũ mạnh mẽ chặn lại.
Nụ hôn của anh sâu đến mức khiến cô không thể giãy ra được, đến khi sắp ngạt thở, đầu óc choáng váng, anh mới bóp nhẹ cằm cô, thốt ra lời cảnh cáo rõ ràng: “Em muốn quay về khu cảng? Nằm dưới thân anh đến mê man rồi bắt đầu nói sảng đấy à?”
Chỉ trong chốc lát, hai vết hằn hiện lên rõ ràng trên chiếc cằm trắng trẻo của Lâm Trĩ Thủy, nhìn qua thật thê thảm, nhưng chẳng cản được cô nổi nóng: “Không cho em về nhà, vậy thì anh ráng mà chịu đi.”
Trong lòng Lâm Trĩ Thủy, “nhà” là khu cảng, Tứ Thành thì không, nơi ở giữa rừng bách tùng mùa đông vẫn xanh tươi này càng không, càng đừng nói đến biệt thự nhà họ Ninh.
Buổi tối nổi cáu xong, đến ban ngày, Ninh Thương Vũ vừa rời khỏi giường liền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô cũng làm theo, bày ra vẻ mặt vô tội, bình thường chẳng mấy khi đôi co nếu chưa bị chọc tức thật sự.
Dù sao thì ở trên địa bàn của người ta, quá ngông cuồng sẽ dễ bị trừng phạt.
Điều này, Lâm Trĩ Thủy hiểu rất rõ, nhưng ở sau lưng thì lại không hề ngoan ngoãn.
Ninh Thương Vũ tan làm đúng lúc mặt trời lặn, cô cũng y như thế rời khỏi nhà vào đúng giờ, đến Viện nghiên cứu san hô, canh chuẩn thời gian để tránh mặt anh… Cho dù có bị “người nhiều chuyện” nào đó báo cáo lại mọi chuyện thường nhật với anh.
Lâm Trĩ Thủy cũng không trách móc hành vi đó, thậm chí còn bao dung mà âm thầm tha thứ cho “chú sư tử giữ cửa” Ninh Trác Vũ.
Kiểu sống chung trong cuộc hôn nhân vì lợi ích này kéo dài cho đến khi phiên tòa của Bùi Quan Nhược được mở.
Lâm Trĩ Thủy muốn đến nghe xét xử, cô đã thành khẩn mời Ninh Trác Vũ đi cùng đến Thâm Thành một chuyến. Sáng sớm hôm sau, khi bên ngoài cửa sổ bắt đầu lác đác tuyết rơi, cô rời khỏi chăn ấm, vào phòng rửa mặt thay đồ.
Đúng bảy giờ.
Là thời gian đã hẹn với Ninh Trác Vũ.
Cô vốn không định ăn sáng ở đây, vừa xuống lầu thì trông thấy Ninh Thương Vũ đang ngồi ở bàn ăn uống cà phê. Anh mặc một bộ vest đen cao cấp được may đo tỉ mỉ, cúc áo mạ vàng lấp lánh dưới ánh sáng, rực rỡ như ngọn lửa không bao giờ tắt.
Lâm Trĩ Thủy không thèm chào hỏi, định đi thẳng ra cửa. Nhưng còn chưa kịp bước tới, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.
Mở ra xem, là tin nhắn của Ninh Trác Vũ: [Sorry, sáng nay tôi dậy thì trượt chân ngã gãy chân rồi, không thể đến Thâm Thành với chị được. Phiền chị nhờ vị anh trai kính yêu của tôi hộ tống nhé.]
Lâm Trĩ Thủy hơi sững lại, lông mày khẽ nhíu, rõ ràng chẳng tin lời bịa đặt đó:
[Chân nào gãy?]
Ninh Trác Vũ: [Cả hai.]
Lâm Trĩ Thủy: [Thế thì tốt nhất hôm nay đừng diễn ra phép màu y học nào trước mặt tôi. Tôi ghi nhớ rồi đấy, giờ cậu không đi nổi bằng cả hai chân, mỉm cười.]
Ninh Trác Vũ: [Mỉm cười.]
Ngón tay siết chặt điện thoại, Lâm Trĩ Thủy đứng nguyên tại chỗ rất lâu. Cho đến khi Ninh Thương Vũ đặt tách cà phê xuống, chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Anh từ trên cao cúi nhìn đôi mắt trong veo như pha lê của cô, cố tình bỏ qua sự giận dỗi đang bày rõ trên đó, cúi xuống hôn nhẹ lên giữa trán cô: “Anh đã hoãn công việc cả ngày nay để đưa em đi nghe xử án. Đừng làm khó người tàn tật nữa, được không?”
Hơi thở nóng rực của anh khiến cô vô thức khẽ chớp mi, còn chưa kịp tránh đi, Ninh Thương Vũ đã hôn tiếp lên nốt ruồi đuôi mắt cô.
Hôn xong, anh nhỏ giọng dỗ dành, bảo cô thắt cà vạt giúp mình.
Đường đi xa, thời gian lại gấp gáp. Lâm Trĩ Thủy chỉ một lòng muốn đến Thâm Thành, cân nhắc kỹ rồi cũng không tiếp tục tranh cãi chuyện thắt cà vạt với anh, chỉ là khuôn mặt tinh xảo vẫn không giấu được vẻ miễn cưỡng.
Cô ngẩng đầu, nhìn Ninh Thương Vũ đứng gần trong gang tấc, đầu ngón tay chạm vào cổ áo anh, trước là gập cổ áo ra, rồi từ từ lộ ra những vết cào loang lổ trên chiếc cổ thon dài.
Tất cả đều là tối qua, trong lúc hoảng loạn bị hormone của anh dẫn dắt mà cô để lại.
Ninh Thương Vũ cũng khom người phối hợp, giúp cô khỏi phải với tay quá lâu gây mỏi.
Ngón tay trắng muốt của Lâm Trĩ Thủy nổi bật trên nền vải sẫm màu của chiếc cà vạt, mang theo nhiệt độ cơ thể cô, dần dần truyền tới anh, giữa hai người bỗng dưng lan tỏa một tầng ám muội.
Cà vạt còn chưa buộc xong, ánh mắt sâu thẳm của Ninh Thương Vũ đã dừng lại trên đôi môi cô.
Ngay sau đó—
Anh yêu cầu cô chủ động tặng mình một nụ hôn chào buổi sáng.
Lâm Trĩ Thủy nhíu mày: “Anh đúng là được đằng chân lân đằng đầu.”
Thắt cà vạt chưa đủ, giờ lại còn đòi hôn, tiếp theo chắc sẽ còn yêu cầu quá đáng hơn?
Ninh Thương Vũ dùng lý lẽ đầy tính chiếm hữu mà nói: “Một nụ hôn đổi lấy việc anh đưa em đến Thâm Thành, không quá đáng.”
Lâm Trĩ Thủy bất ngờ siết mạnh cà vạt lại như thể muốn siết cổ chồng mình, giọng nhỏ nhẹ: “Ninh tổng, làm ơn hiểu cho rõ, là anh tự nguyện đòi đi cùng, em có nhờ vả gì đâu?”
Hoàn toàn không có.
Nếu anh giỏi thì đừng để Ninh Trác Vũ giả làm người tàn tật. Giỏi thì cứ tiếp tục làm một kẻ theo đuổi quyền lực, từ chối để bản thân bị chuyện tình cảm làm vướng bận.
Lâm Trĩ Thủy nghĩ, việc Ninh Thương Vũ sinh ra cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ với cô, có lẽ là vì trái tim vốn cứng cỏi của anh theo thời gian đã tự hình thành một cơ chế bảo vệ.
Cơ chế ấy khiến anh giống như con sư tử đầu đàn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, muốn giữ cô – một sinh vật nhỏ bé – trong lãnh địa của mình, chăm sóc nuôi dưỡng thật kỹ lưỡng.
Anh thậm chí không cho phép, cô gặp phải bất kỳ nguy hiểm hay biến cố nào trong thế giới cạnh tranh sinh tồn khắc nghiệt kia.
Dần dần, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy thật bất công—Ninh Thương Vũ vừa độc chiếm thân thể cô, lại còn tham lam muốn cả niềm vui nỗi buồn của cô…
Nhưng bản thân anh lại không muốn cho đi điều gì, chỉ muốn cô dâng trọn thứ tình cảm bỏng cháy từ đáy lòng.
Lâm Trĩ Thủy không muốn lấy tình yêu thuần khiết để trao đổi lấy sự bảo vệ mang tính lợi ích từ anh. Nụ hôn chào buổi sáng sẽ không có, mà nếu anh không đi cùng thì càng tốt.
Sau khi nghe xét xử xong, cô sẽ tiện đường về khu cảng – nơi thực sự thuộc về mình.
Thế nhưng, mọi chuyện không như mong muốn. Ninh Thương Vũ không nhận được nụ hôn nào, thậm chí còn bị cô chọc giận đến sắc mặt cũng không còn biểu cảm, song anh vẫn đích thân hộ tống cô lên đường.
Trên máy bay, hai người rơi vào một bầu không khí lạnh lẽo đầy kỳ quặc nhưng yên tĩnh.
Hề Yến thì thấp thỏm không yên.
Sợ lỡ chọc trúng ai, ai nấy đều cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, miễn cưỡng nở nụ cười làm lành.
Lâm Trĩ Thủy giữ sắc mặt bình thản, bị Ninh Thương Vũ—người đang ngồi dùng laptop trả lời email—lặng lẽ kéo lên ngồi vào trong lòng. Từ đầu đến cuối chẳng ai nói một lời nào, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, rồi lại vội vàng né tránh.
Chưa từng gặp kiểu như vậy.
Khó chịu muốn phát điên, tức giận dồn nén sau gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo, thế mà vẫn phải ôm người trong lòng.
Lâm Trĩ Thủy nghiêng người hỏi Hề Yến xin nước trái cây, giọng nói mềm mại, còn dặn nhớ cho nhiều mật ong hơn một chút, phải ngọt một chút.
Ngay sau đó, hàng mi dài cong vút cụp xuống, vì đang ngồi trên đùi anh mà vô tình nhìn thấy nội dung email trên màn hình, ánh mắt lướt qua cái tên người nhận mà anh đang trả lời một cách uể oải—[Bùi Gia Nhân].
Họ Bùi?
Trong đầu Lâm Trĩ Thủy nhanh chóng xoay chuyển, trước đây khi cô và Bùi Dận ra tòa đối chất, đã cho người điều tra về nhà họ Bùi đến mức lật tung cả gốc rễ, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng về cái tên này.
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Hề Yến đã bưng nước trái cây tới.
“Tôi đã cho ba thìa mật ong rồi ạ.”
Suy nghĩ bị ngắt quãng, Lâm Trĩ Thủy khẽ ngước hàng mi lên, mỉm cười với anh ta khi đón lấy ly thủy tinh.
Hề Yến chỉ muốn chuồn lẹ khỏi hiện trường.
Ngay sau đó, Lâm Trĩ Thủy không hề che giấu, trước mặt Ninh Thương Vũ hỏi thẳng: “Bùi Gia Nhân là con riêng của Bùi Dận à?”
Hiếm khi Hề Yến lúng túng mất mấy giây, gật cũng không xong, lắc đầu lại càng không được.
Cuối cùng anh ta nhanh trí nói: “Ninh tổng biết rõ đấy ạ.”
Lâm Trĩ Thủy lập tức tự động lý giải câu trả lời ấy chính là “phải”. Ngay sau đó, cô mới ngẩn ra, bắt đầu hồi tưởng lại lý do vì sao sau khi Trần Bảo Thúy nhảy lầu tự sát, Ninh Thương Vũ lại nói câu: “Sẽ có người lo liệu hậu sự cho Trần Bảo Thúy.”
Trước nay cô vẫn nghĩ là do Ninh Trác Vũ đứng ra xử lý.
Giờ thì mọi suy đoán đều bị đảo lộn.
Ninh Thương Vũ muốn xây dựng một chuỗi sinh thái thương nghiệp cho riêng nhà họ Ninh trong bản đồ vận tải Thái Bình Dương, tất nhiên không thể bỏ qua nhà họ Bùi—gia tộc đã có bề dày trăm năm trong ngành vận tải ở Thâm Thành.
Muốn thâu tóm cảng biển của nhà họ Bùi, ngoài cách mạnh tay mua lại, thì còn một con đường nhanh hơn—đổi người đứng đầu.
Vị trí đó, Bùi Dĩ Hy có thể ngồi.
Bất kỳ một đứa con riêng nào của nhà họ Bùi cũng có thể ngồi.
Nếu như Bùi Quan Nhược không gây ra chuyện vì mẹ giết cha, thì sớm muộn gì Bùi Dận cũng sẽ bị Bùi Gia Nhân—người được Ninh Thương Vũ một tay nâng đỡ—lật đổ, từ đó, nhà họ Bùi sẽ trở thành gia tộc phụ thuộc vào họ Ninh để tồn tại.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, Bùi Quan Nhược cho dù nắm trong tay bao nhiêu quân bài, thì cũng không bao giờ có thể lay động được Ninh Thương Vũ.
Vì anh đã sớm có người được chọn.
Nhà họ Bùi có thể đổi chủ, nhưng không thể bị hủy diệt.
Ánh mắt Lâm Trĩ Thủy như vừa được soi sáng, long lanh hơn vài phần, cô không kìm được mà nhìn sang Ninh Thương Vũ, cất tiếng hỏi thẳng suy đoán trong lòng: “Bùi Gia Nhân ẩn mình lâu như vậy, chắc chắn trong tay có chứng cứ giúp Bùi Quan Nhược trắng án, đúng không?”
Ninh Thương Vũ bình tĩnh nhìn cô một cái.
“Đứa bé trong bụng cô ấy mang dòng máu nhà họ Ninh, ông nội muốn giữ lại, Ninh Duy Vũ muốn bảo vệ, bọn họ đều phải nhờ vả anh.” Lâm Trĩ Thủy bỗng chốc nhận ra, bàn cờ này của Ninh Thương Vũ quá lớn, tất cả mọi người đều bị anh tính vào ván cờ, không ai là ngoại lệ.
Anh ở trên cao, khoanh tay cho mọi chuyện diễn ra như thể vốn dĩ phải thế, thậm chí đến tận bây giờ còn không cho Ninh Duy Vũ biết sự thật về thân thế của mình.
Chỉ sợ, anh đang ép Ninh Huy Chiếu phải đưa ra một lựa chọn:
Là vì tình cảm nuôi nấng sâu nặng suốt bao năm, mãi mãi chôn giấu bí mật này xuống mồ. Hay là vì muốn giữ gìn huyết thống, mà đích thân nói ra tất cả với Ninh Duy Vũ?
Lâm Trĩ Thủy hơi thất thần, thời gian như chậm lại đến lạ lùng, ánh mắt cô nhìn thẳng vào gương mặt của anh, chỉ thấy sự lãnh đạm và thờ ơ, hờ hững.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy việc chiếm được trái tim người này, còn khó hơn lên trời.
Giây sau, Ninh Thương Vũ cúi xuống hôn lên đôi mắt vừa trong veo vừa đáng thương của cô, nhẹ giọng nói: “Thiện Thiện, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Thương Vũ không khóa cửa, chỉ khép lại thôi. Anh vốn nghĩ rằng sau thời gian xa cách, giờ như tiểu biệt thắng tân hôn, mấy bà tiên đỡ đầu dưới lầu có gõ cửa cũng không đến mức xông vào. Các bé không hài lòng vì Ninh Thương Vũ không khóa cửa nên tôi đã sửa lại tình tiết, cho anh ấy khóa cửa rồi.
Không khóa cửa.
Lời nói ấy như một cú đánh mạnh khiến Lâm Trĩ Thủy chết lặng cả người, lòng bàn tay đang đặt trên lồng ng.ực nóng rực của anh khẽ đẩy ra theo phản xạ, nhưng lại chẳng nhúc nhích nổi. Ngược lại, chính bản thân cô bị kích thích đến mức máu dồn lên mặt, khiến làn da trắng sứ lập tức ửng đỏ.
Cô mím môi, không dám thốt ra một lời, sợ phát ra bất cứ âm thanh nào cũng sẽ để lộ sơ hở.
Nhưng Ninh Thương Vũ thì chẳng hề kiêng dè điều đó, bàn tay anh dễ dàng ngăn lại hành động né tránh của cô, tiếp tục cúi đầu, môi nhẹ nhàng cọ sát lên vành tai cô, thì thầm: “Em có nhớ anh không?”
Trái tim Lâm Trĩ Thủy lúc này vẫn treo lơ lửng ngoài cửa, lo sợ cánh cửa kia sẽ bất chợt bị đẩy ra, cả người cô căng cứng đầy bất an, chẳng thể nào chuyên tâm vào lời anh nói.
“Ninh Thương Vũ…” Ánh mắt cô như được gột rửa trong nước ấm, thoáng hiện lên chút lừa dối, muốn cầu xin anh dừng lại, nhưng lại không dám lên tiếng, trong căn phòng tối om quá yên tĩnh, kích thích thần kinh trong đầu càng thêm rõ rệt.
“Ninh Thương Vũ làm sao?” Giọng anh khàn khàn, nóng rực như dòng máu trong cơ thể đang cuộn trào, cứ thế chạm nhẹ lên chóp mũi và môi cô, từng chút một, “Chỉ gọi tên anh thôi à? Không hề nhớ sao?”
Anh đang ép cô phải gật đầu, phải nói ra câu “nhớ anh” thì mới chịu dừng lại.
Thời gian mới chỉ trôi qua vài giây, nhưng lại dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Lâm Trĩ Thủy cố chịu đựng, siết chặt đến mức cả người như căng ra. Chỉ ánh mắt cầu xin là vô ích, phải nói ra thành lời mới có tác dụng.
Giọng cô khàn khàn: “Nhớ…”
Thế mà Ninh Thương Vũ vẫn không chịu buông tha, vừa đặt nụ hôn nặng nề lên môi cô, vừa hỏi tiếp: “Nhớ gì?”
Trái tim Lâm Trĩ Thủy như bị một thế lực vô hình đẩy mạnh, đập đến mức tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Cô rốt cuộc cũng không thể kháng cự nữa, bàn tay đang đặt trên ngực anh trượt lên vai, vòng qua ôm chặt lấy anh, thật chặt.
“Nhớ anh, em rất nhớ anh, Lâm Trĩ Thủy rất nhớ anh.”
Cô dốc hết can đảm, đem toàn bộ tình cảm thổ lộ thành lời. Đôi mắt long lanh rưng rưng lập tức rơi nước mắt.
Ninh Thương Vũ nhẹ nhàng hôn lên từng giọt lệ ấy, khi nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào đầy uất ức, mới trầm giọng nói: “Anh khóa rồi, sẽ không ai vào đâu.”
Nghe đến đó, Lâm Trĩ Thủy lập tức sững người, đờ ra mấthi giây, rồi mới nhận ra mình đã bị anh lừa.
Nhưng Ninh Thương Vũ hoàn toàn không cho cô cơ hội phản ứng, đưa tay kéo tấm chăn đang trượt xuống giường, phủ kín cả hai. Màn đêm đen đặc như dã thú, bao trùm lấy tất cả.
Một tiếng sau.
Lâm Trĩ Thủy thu mình như con thú nhỏ bị thương, cả người vương đầy mùi hương quen thuộc và đậm đặc của anh. Tay chân co lại nằm sát vào một góc giường.
Ninh Thương Vũ sau khi buông thả bản thân thì ngay lập tức lấy lại lý trí. Anh xuống giường, thong thả nhặt quần áo đang vương vãi và chiếc gối lụa bị rơi xuống sàn.
Sau đó, anh cúi người, lặng lẽ ngắm nhìn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Lâm Trĩ Thủy trong vài giây, định bế cô vào phòng tắm, thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.
Ninh Thương Vũ đưa tay xoa nhẹ lưng cô để trấn an, rồi mới đi nghe điện thoại.
Khi luồng áp lực toát ra từ anh dần tan biến, Lâm Trĩ Thủy cảm nhận được thân hình cao lớn của anh rời xa. Ngay sau đó, cô từ trên tấm ga trải giường còn vương đậm dấu vết ẩm ướt lồm cồm bò dậy, chân trần chạy về phía cửa phòng.
Bàn tay mềm mại nắm lấy tay nắm cửa, dừng lại trong chốc lát, rồi dùng hết sức đẩy ra.
Cửa không mở được.
Cánh cửa đóng chặt không hề nhúc nhích, điều này chứng minh rằng Ninh Thương Vũ quả thực đã khóa cửa trước khi vào.
Tự mình xác nhận được điều đó, khuôn mặt Lâm Trĩ Thủy dưới ánh đèn tường vàng ấm ánh lên vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Còn Ninh Thương Vũ sau khi kết thúc cuộc gọi, quay người lại với dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thấy cô đang đứng trước cửa phòng, chỉ khẽ nhướn mày, hoàn toàn không có lấy một chút áy náy vì đã “ức *****” cô.
Lâm Trĩ Thủy vừa tức giận vừa xấu hổ, trong lòng lập tức thề rằng từ nay về sau sẽ không thèm để ý đến anh nữa.
Bùi Quan Nhược mang thai con của Ninh Duy Vũ, chỉ riêng chuyện này đã đủ để nhà cũ quan tâm đến sống chết của cô. Nếu không phải Ninh Huy Chiếu đang lâm bệnh nặng, có khi đã đích thân đến Thâm Thành rồi.
Ai cũng biết ông cụ xưa nay vô cùng xem trọng bất kỳ đứa cháu nào mang huyết thống nhà họ Ninh.
Ninh Duy Vũ lại một lần nữa được trao quyền lực.
Chỉ vì Ninh Huy Chiếu đích thân tuyên bố, phải bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ vô tội đang nằm trong bụng Bùi Quan Nhược.
Ninh Thương Vũ tuy nắm trong tay quyền sinh sát, nhưng không đến mức gây ra tranh đấu nội bộ vì chuyện này. Anh im lặng đồng ý để Ninh Duy Vũ sử dụng quyền lực của gia tộc.
Phán quyết của Bùi Quan Nhược bị hoãn lại, cô được đưa ra khỏi trại giam, lấy lý do sức khỏe suy kiệt và nguy cơ sảy thai cao.
Hiện tại cô đang sống trong khu vực bảo vệ của Ninh Duy Vũ, có chuyên gia dinh dưỡng, vệ sĩ, bác sĩ phục vụ riêng 24/24.
Cùng lúc đó, đội ngũ luật sư riêng của nhà họ Ninh cũng chính thức vào cuộc.
Vụ kiện này—
Bùi Dĩ Hy nhắm thẳng vào án tử, mang theo thù hận muốn khiến Bùi Quan Nhược không thể sống qua mùa đông này.
Nhưng đứa trẻ trong bụng Bùi Quan Nhược đã giữ lại mạng sống cho cô, kết quả này khiến nhà họ Bùi vô cùng phẫn nộ, thậm chí nhiều lần nghi ngờ rằng cô đang giả vờ có thai để thoát chết.
Từ đầu đến cuối, Lâm Trĩ Thủy đều lặng lẽ đứng ngoài theo dõi vụ án này, cô nhớ lại lời Ninh Thương Vũ từng nói: chuyện của Bùi Quan Nhược vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Nhưng nghĩ kỹ lại, chắc chắn không chỉ đơn giản là phát hiện mang thai.
Vậy thì còn điều gì nữa có thể “xoay chuyển”?
Không ít lần, vào những đêm nằm ngủ bên cạnh anh, cô đã suýthi ra, âm tiết đến đầu lưỡi rồi lại cứng rắn nuốt xuống.
Không hỏi!
Lâm Trĩ Thủy biết rất rõ—Ninh Thương Vũ chỉ đang chờ cô mở lời. Như thể chỉ cần cô hỏi, cả hai sẽ ngầm hiểu mà quay lại như trước kia—không bàn đến tình yêu, chỉ nói đến ham m.uốn.
“Dựa vào đâu mà chuyện gì cũng phải chiều theo ý anh chứ?”
Lâm Trĩ Thủy vừa cố nhịn lại vừa cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi rịn ra từ đuôi mắt đến lông mày. Vừa kết thúc, cô không chút do dự lập tức đẩy lồng ng.ực đang đè lên mình ra.
Chưa được bao lâu, lồng ng.ực săn chắc rắn rỏi của Ninh Thương Vũ lại một lần nữa dán sát vào cô, như thể đang ôm một con búp bê nhỏ mềm mại trong lòng, anh ghì chặt lấy cô: “Vui xong rồi liền vứt người ta qua một bên, em càng ngày càng ngang ngược đấy?”
Lâm Trĩ Thủy mím chặt môi, chẳng buồn đáp lại.
Suốt một tháng qua, Ninh Thương Vũ vẫn luôn kiên nhẫn ở bên cô, hào phóng cho cô đầy đủ cảm giác thỏa mãn trên giường, cũng không tiếc thời gian để bầu bạn.
Anh trầm ngâm giây lát, vẫn chẳng hiểu nổi Lâm Trĩ Thủy làm cách nào vừa tận hưởng lại vừa dỗi hờn ngay sau đó.
“Một tháng rồi đấy, Thiện Thiện.” Ninh Thương Vũ lật người cô lại, cúi đầu áp sát vào xương quai xanh trắng nõn, dùng răng cắn nhẹ một điểm da nhỏ dưới đó.
Chỉ một cái chạm khẽ, toàn thân Lâm Trĩ Thủy đã khẽ run lên, không thể tiếp tục giả câm, “Một tháng mà anh đã thấy lâu lắm rồi sao? Anh thật kỳ quặc, ban ngày chúng ta mỗi người đều có việc riêng, buổi tối em có bao giờ từ chối anh đâu. Nghĩa vụ làm vợ, em có điểm nào không nghiêm túc thực hiện khiến anh không hài lòng chứ? Vậy mà còn cắn em?”
Cô nói năng sắc bén, một khi chịu mở miệng thì không để anh có cơ hội xen vào, lại tiếp: “Em đã nhẫn nhịn đến mức này rồi, anh còn muốn gì nữa? Nếu anh thấy không hài lòng thì cứ đưa em về nhà họ Lâm đi, em cũng không nhất thiết phải bám lấy anh…”
Câu cuối còn chưa dứt thì đã bị Ninh Thương Vũ mạnh mẽ chặn lại.
Nụ hôn của anh sâu đến mức khiến cô không thể giãy ra được, đến khi sắp ngạt thở, đầu óc choáng váng, anh mới bóp nhẹ cằm cô, thốt ra lời cảnh cáo rõ ràng: “Em muốn quay về khu cảng? Nằm dưới thân anh đến mê man rồi bắt đầu nói sảng đấy à?”
Chỉ trong chốc lát, hai vết hằn hiện lên rõ ràng trên chiếc cằm trắng trẻo của Lâm Trĩ Thủy, nhìn qua thật thê thảm, nhưng chẳng cản được cô nổi nóng: “Không cho em về nhà, vậy thì anh ráng mà chịu đi.”
Trong lòng Lâm Trĩ Thủy, “nhà” là khu cảng, Tứ Thành thì không, nơi ở giữa rừng bách tùng mùa đông vẫn xanh tươi này càng không, càng đừng nói đến biệt thự nhà họ Ninh.
Buổi tối nổi cáu xong, đến ban ngày, Ninh Thương Vũ vừa rời khỏi giường liền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô cũng làm theo, bày ra vẻ mặt vô tội, bình thường chẳng mấy khi đôi co nếu chưa bị chọc tức thật sự.
Dù sao thì ở trên địa bàn của người ta, quá ngông cuồng sẽ dễ bị trừng phạt.
Điều này, Lâm Trĩ Thủy hiểu rất rõ, nhưng ở sau lưng thì lại không hề ngoan ngoãn.
Ninh Thương Vũ tan làm đúng lúc mặt trời lặn, cô cũng y như thế rời khỏi nhà vào đúng giờ, đến Viện nghiên cứu san hô, canh chuẩn thời gian để tránh mặt anh… Cho dù có bị “người nhiều chuyện” nào đó báo cáo lại mọi chuyện thường nhật với anh.
Lâm Trĩ Thủy cũng không trách móc hành vi đó, thậm chí còn bao dung mà âm thầm tha thứ cho “chú sư tử giữ cửa” Ninh Trác Vũ.
Kiểu sống chung trong cuộc hôn nhân vì lợi ích này kéo dài cho đến khi phiên tòa của Bùi Quan Nhược được mở.
Lâm Trĩ Thủy muốn đến nghe xét xử, cô đã thành khẩn mời Ninh Trác Vũ đi cùng đến Thâm Thành một chuyến. Sáng sớm hôm sau, khi bên ngoài cửa sổ bắt đầu lác đác tuyết rơi, cô rời khỏi chăn ấm, vào phòng rửa mặt thay đồ.
Đúng bảy giờ.
Là thời gian đã hẹn với Ninh Trác Vũ.
Cô vốn không định ăn sáng ở đây, vừa xuống lầu thì trông thấy Ninh Thương Vũ đang ngồi ở bàn ăn uống cà phê. Anh mặc một bộ vest đen cao cấp được may đo tỉ mỉ, cúc áo mạ vàng lấp lánh dưới ánh sáng, rực rỡ như ngọn lửa không bao giờ tắt.
Lâm Trĩ Thủy không thèm chào hỏi, định đi thẳng ra cửa. Nhưng còn chưa kịp bước tới, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.
Mở ra xem, là tin nhắn của Ninh Trác Vũ: [Sorry, sáng nay tôi dậy thì trượt chân ngã gãy chân rồi, không thể đến Thâm Thành với chị được. Phiền chị nhờ vị anh trai kính yêu của tôi hộ tống nhé.]
Lâm Trĩ Thủy hơi sững lại, lông mày khẽ nhíu, rõ ràng chẳng tin lời bịa đặt đó:
[Chân nào gãy?]
Ninh Trác Vũ: [Cả hai.]
Lâm Trĩ Thủy: [Thế thì tốt nhất hôm nay đừng diễn ra phép màu y học nào trước mặt tôi. Tôi ghi nhớ rồi đấy, giờ cậu không đi nổi bằng cả hai chân, mỉm cười.]
Ninh Trác Vũ: [Mỉm cười.]
Ngón tay siết chặt điện thoại, Lâm Trĩ Thủy đứng nguyên tại chỗ rất lâu. Cho đến khi Ninh Thương Vũ đặt tách cà phê xuống, chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Anh từ trên cao cúi nhìn đôi mắt trong veo như pha lê của cô, cố tình bỏ qua sự giận dỗi đang bày rõ trên đó, cúi xuống hôn nhẹ lên giữa trán cô: “Anh đã hoãn công việc cả ngày nay để đưa em đi nghe xử án. Đừng làm khó người tàn tật nữa, được không?”
Hơi thở nóng rực của anh khiến cô vô thức khẽ chớp mi, còn chưa kịp tránh đi, Ninh Thương Vũ đã hôn tiếp lên nốt ruồi đuôi mắt cô.
Hôn xong, anh nhỏ giọng dỗ dành, bảo cô thắt cà vạt giúp mình.
Đường đi xa, thời gian lại gấp gáp. Lâm Trĩ Thủy chỉ một lòng muốn đến Thâm Thành, cân nhắc kỹ rồi cũng không tiếp tục tranh cãi chuyện thắt cà vạt với anh, chỉ là khuôn mặt tinh xảo vẫn không giấu được vẻ miễn cưỡng.
Cô ngẩng đầu, nhìn Ninh Thương Vũ đứng gần trong gang tấc, đầu ngón tay chạm vào cổ áo anh, trước là gập cổ áo ra, rồi từ từ lộ ra những vết cào loang lổ trên chiếc cổ thon dài.
Tất cả đều là tối qua, trong lúc hoảng loạn bị hormone của anh dẫn dắt mà cô để lại.
Ninh Thương Vũ cũng khom người phối hợp, giúp cô khỏi phải với tay quá lâu gây mỏi.
Ngón tay trắng muốt của Lâm Trĩ Thủy nổi bật trên nền vải sẫm màu của chiếc cà vạt, mang theo nhiệt độ cơ thể cô, dần dần truyền tới anh, giữa hai người bỗng dưng lan tỏa một tầng ám muội.
Cà vạt còn chưa buộc xong, ánh mắt sâu thẳm của Ninh Thương Vũ đã dừng lại trên đôi môi cô.
Ngay sau đó—
Anh yêu cầu cô chủ động tặng mình một nụ hôn chào buổi sáng.
Lâm Trĩ Thủy nhíu mày: “Anh đúng là được đằng chân lân đằng đầu.”
Thắt cà vạt chưa đủ, giờ lại còn đòi hôn, tiếp theo chắc sẽ còn yêu cầu quá đáng hơn?
Ninh Thương Vũ dùng lý lẽ đầy tính chiếm hữu mà nói: “Một nụ hôn đổi lấy việc anh đưa em đến Thâm Thành, không quá đáng.”
Lâm Trĩ Thủy bất ngờ siết mạnh cà vạt lại như thể muốn siết cổ chồng mình, giọng nhỏ nhẹ: “Ninh tổng, làm ơn hiểu cho rõ, là anh tự nguyện đòi đi cùng, em có nhờ vả gì đâu?”
Hoàn toàn không có.
Nếu anh giỏi thì đừng để Ninh Trác Vũ giả làm người tàn tật. Giỏi thì cứ tiếp tục làm một kẻ theo đuổi quyền lực, từ chối để bản thân bị chuyện tình cảm làm vướng bận.
Lâm Trĩ Thủy nghĩ, việc Ninh Thương Vũ sinh ra cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ với cô, có lẽ là vì trái tim vốn cứng cỏi của anh theo thời gian đã tự hình thành một cơ chế bảo vệ.
Cơ chế ấy khiến anh giống như con sư tử đầu đàn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, muốn giữ cô – một sinh vật nhỏ bé – trong lãnh địa của mình, chăm sóc nuôi dưỡng thật kỹ lưỡng.
Anh thậm chí không cho phép, cô gặp phải bất kỳ nguy hiểm hay biến cố nào trong thế giới cạnh tranh sinh tồn khắc nghiệt kia.
Dần dần, Lâm Trĩ Thủy cảm thấy thật bất công—Ninh Thương Vũ vừa độc chiếm thân thể cô, lại còn tham lam muốn cả niềm vui nỗi buồn của cô…
Nhưng bản thân anh lại không muốn cho đi điều gì, chỉ muốn cô dâng trọn thứ tình cảm bỏng cháy từ đáy lòng.
Lâm Trĩ Thủy không muốn lấy tình yêu thuần khiết để trao đổi lấy sự bảo vệ mang tính lợi ích từ anh. Nụ hôn chào buổi sáng sẽ không có, mà nếu anh không đi cùng thì càng tốt.
Sau khi nghe xét xử xong, cô sẽ tiện đường về khu cảng – nơi thực sự thuộc về mình.
Thế nhưng, mọi chuyện không như mong muốn. Ninh Thương Vũ không nhận được nụ hôn nào, thậm chí còn bị cô chọc giận đến sắc mặt cũng không còn biểu cảm, song anh vẫn đích thân hộ tống cô lên đường.
Trên máy bay, hai người rơi vào một bầu không khí lạnh lẽo đầy kỳ quặc nhưng yên tĩnh.
Hề Yến thì thấp thỏm không yên.
Sợ lỡ chọc trúng ai, ai nấy đều cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, miễn cưỡng nở nụ cười làm lành.
Lâm Trĩ Thủy giữ sắc mặt bình thản, bị Ninh Thương Vũ—người đang ngồi dùng laptop trả lời email—lặng lẽ kéo lên ngồi vào trong lòng. Từ đầu đến cuối chẳng ai nói một lời nào, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, rồi lại vội vàng né tránh.
Chưa từng gặp kiểu như vậy.
Khó chịu muốn phát điên, tức giận dồn nén sau gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo, thế mà vẫn phải ôm người trong lòng.
Lâm Trĩ Thủy nghiêng người hỏi Hề Yến xin nước trái cây, giọng nói mềm mại, còn dặn nhớ cho nhiều mật ong hơn một chút, phải ngọt một chút.
Ngay sau đó, hàng mi dài cong vút cụp xuống, vì đang ngồi trên đùi anh mà vô tình nhìn thấy nội dung email trên màn hình, ánh mắt lướt qua cái tên người nhận mà anh đang trả lời một cách uể oải—[Bùi Gia Nhân].
Họ Bùi?
Trong đầu Lâm Trĩ Thủy nhanh chóng xoay chuyển, trước đây khi cô và Bùi Dận ra tòa đối chất, đã cho người điều tra về nhà họ Bùi đến mức lật tung cả gốc rễ, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng về cái tên này.
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Hề Yến đã bưng nước trái cây tới.
“Tôi đã cho ba thìa mật ong rồi ạ.”
Suy nghĩ bị ngắt quãng, Lâm Trĩ Thủy khẽ ngước hàng mi lên, mỉm cười với anh ta khi đón lấy ly thủy tinh.
Hề Yến chỉ muốn chuồn lẹ khỏi hiện trường.
Ngay sau đó, Lâm Trĩ Thủy không hề che giấu, trước mặt Ninh Thương Vũ hỏi thẳng: “Bùi Gia Nhân là con riêng của Bùi Dận à?”
Hiếm khi Hề Yến lúng túng mất mấy giây, gật cũng không xong, lắc đầu lại càng không được.
Cuối cùng anh ta nhanh trí nói: “Ninh tổng biết rõ đấy ạ.”
Lâm Trĩ Thủy lập tức tự động lý giải câu trả lời ấy chính là “phải”. Ngay sau đó, cô mới ngẩn ra, bắt đầu hồi tưởng lại lý do vì sao sau khi Trần Bảo Thúy nhảy lầu tự sát, Ninh Thương Vũ lại nói câu: “Sẽ có người lo liệu hậu sự cho Trần Bảo Thúy.”
Trước nay cô vẫn nghĩ là do Ninh Trác Vũ đứng ra xử lý.
Giờ thì mọi suy đoán đều bị đảo lộn.
Ninh Thương Vũ muốn xây dựng một chuỗi sinh thái thương nghiệp cho riêng nhà họ Ninh trong bản đồ vận tải Thái Bình Dương, tất nhiên không thể bỏ qua nhà họ Bùi—gia tộc đã có bề dày trăm năm trong ngành vận tải ở Thâm Thành.
Muốn thâu tóm cảng biển của nhà họ Bùi, ngoài cách mạnh tay mua lại, thì còn một con đường nhanh hơn—đổi người đứng đầu.
Vị trí đó, Bùi Dĩ Hy có thể ngồi.
Bất kỳ một đứa con riêng nào của nhà họ Bùi cũng có thể ngồi.
Nếu như Bùi Quan Nhược không gây ra chuyện vì mẹ giết cha, thì sớm muộn gì Bùi Dận cũng sẽ bị Bùi Gia Nhân—người được Ninh Thương Vũ một tay nâng đỡ—lật đổ, từ đó, nhà họ Bùi sẽ trở thành gia tộc phụ thuộc vào họ Ninh để tồn tại.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, Bùi Quan Nhược cho dù nắm trong tay bao nhiêu quân bài, thì cũng không bao giờ có thể lay động được Ninh Thương Vũ.
Vì anh đã sớm có người được chọn.
Nhà họ Bùi có thể đổi chủ, nhưng không thể bị hủy diệt.
Ánh mắt Lâm Trĩ Thủy như vừa được soi sáng, long lanh hơn vài phần, cô không kìm được mà nhìn sang Ninh Thương Vũ, cất tiếng hỏi thẳng suy đoán trong lòng: “Bùi Gia Nhân ẩn mình lâu như vậy, chắc chắn trong tay có chứng cứ giúp Bùi Quan Nhược trắng án, đúng không?”
Ninh Thương Vũ bình tĩnh nhìn cô một cái.
“Đứa bé trong bụng cô ấy mang dòng máu nhà họ Ninh, ông nội muốn giữ lại, Ninh Duy Vũ muốn bảo vệ, bọn họ đều phải nhờ vả anh.” Lâm Trĩ Thủy bỗng chốc nhận ra, bàn cờ này của Ninh Thương Vũ quá lớn, tất cả mọi người đều bị anh tính vào ván cờ, không ai là ngoại lệ.
Anh ở trên cao, khoanh tay cho mọi chuyện diễn ra như thể vốn dĩ phải thế, thậm chí đến tận bây giờ còn không cho Ninh Duy Vũ biết sự thật về thân thế của mình.
Chỉ sợ, anh đang ép Ninh Huy Chiếu phải đưa ra một lựa chọn:
Là vì tình cảm nuôi nấng sâu nặng suốt bao năm, mãi mãi chôn giấu bí mật này xuống mồ. Hay là vì muốn giữ gìn huyết thống, mà đích thân nói ra tất cả với Ninh Duy Vũ?
Lâm Trĩ Thủy hơi thất thần, thời gian như chậm lại đến lạ lùng, ánh mắt cô nhìn thẳng vào gương mặt của anh, chỉ thấy sự lãnh đạm và thờ ơ, hờ hững.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy việc chiếm được trái tim người này, còn khó hơn lên trời.
Giây sau, Ninh Thương Vũ cúi xuống hôn lên đôi mắt vừa trong veo vừa đáng thương của cô, nhẹ giọng nói: “Thiện Thiện, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Thương Vũ không khóa cửa, chỉ khép lại thôi. Anh vốn nghĩ rằng sau thời gian xa cách, giờ như tiểu biệt thắng tân hôn, mấy bà tiên đỡ đầu dưới lầu có gõ cửa cũng không đến mức xông vào. Các bé không hài lòng vì Ninh Thương Vũ không khóa cửa nên tôi đã sửa lại tình tiết, cho anh ấy khóa cửa rồi.