← Quay lại trang sách

Chương 14 Nhà Cây

Chuông báo thức của tôi kêu tới lần thứ ba và ba mươi phút nữa chúng tôi phải có mặt ở phòng khám để làm thủ thuật đặt ống thông màng nhĩ cho Mia. Họ hướng dẫn tôi tắm cho Mia vào buổi sáng và cho con mặc trang phục thoải mái. Tôi cố gắng gọi đến phòng khám để hủy lịch hẹn. Đầu và ngực Mia đầy những dịch nhầy xanh, đặc quánh. Con bé còn nôn trớ vào tối hôm qua và một lần vào sáng nay, ra khắp sàn. Không đời nào họ có thể làm thủ thuật khi Mia ốm đến mức này, nhưng tôi cố gắng bình tĩnh chuẩn bị cho con và lái xe đến phòng khám đúng giờ.

Mia cũng lờ mờ hiểu ra có chuyện gì. Tôi bảo con rằng bác sĩ cần xem tai con, nhưng lần này tôi không thể ở trong phòng với con. Chúng tôi đã đến gặp bác sĩ vài lần vì tai con bé, cũng từng gặp chuyên gia để xem con bé có cần làm thủ thuật không. Sự lo lắng của tôi xoay quanh việc gây mê nhiều hơn là quy trình thực sự.

“Tự tay tôi đã cấy ống tai cho con trai mình”, bác sĩ chuyên khoa bảo tôi. “Tôi cũng sẽ lo cho cháu nhà chị như thế.”

Khi chúng tôi đến văn phòng lúc tám giờ sáng, người ta giục mẹ con tôi vào một phòng đã được chuẩn bị sẵn áo phẫu thuật, mũ che tóc, giày và một túi đựng quần áo của Mia. Bụng tôi hẫng xuống dần mỗi khi có y tá vào hỏi. Mia căng thẳng và chẳng nói chẳng rằng, không nhìn khi người ta đo cân nặng, thân nhiệt, kiểm tra mức ôxi, nghe tim phổi và còn dùng máy ảnh Polaroid chụp ảnh con.

“Cháu ốm lắm”, tôi nói với y tá đầu tiên, và cô ấy chỉ khẽ gật đầu. “Cháu vừa bị cảm lạnh. Ho, có đờm. Tôi nghĩ bệnh này lây”, tôi nói với y tá tiếp theo. “Bác sĩ chuyên khoa phải kiểm tra xem con bé có cần nạo VA không, chứ không phải cứ nạo luôn được. Bác sĩ phải kiểm tra trước đã.”

Một y tá luống tuổi tóc nâu có bàn tay lạnh đến mức làm Mia co rúm lại để tránh khi cô ấy cố nghe nhịp tim của con bé, đã hỏi xem chúng tôi có máy giữ ẩm không khí ở nhà không.

Tôi lắc đầu và nghĩ về đám nấm mốc trên cửa sổ đã được tôi kì cọ trước khi chuyển vào căn hộ và luôn quay lại mỗi khi trời mưa. “Tôi không thể…” Tôi cất tiếng.

“Thế thì hôm nay cô phải mua”, cô ấy vừa nói vừa viết gì đó lên bệnh án của Mia.

“Tôi… ” Tôi cúi đầu. “Tôi không có tiền.”

Cô y tá đứng thẳng, trề môi và khoanh tay nhìn Mia thay vì nhìn tôi. “Thế ông bà của cô bé này đâu? Cô bé không có ông bà à? Nếu đây là cháu tôi, tôi sẵn sàng chi tiền mua những thứ như vậy.”

“Gia đình tôi không giúp những việc đó”, tôi cố giải thích thật nhanh, có lẽ đang thổ lộ quá nhiều với con người xa lạ này. “Nói đúng hơn, bố và mẹ kế của tôi không thể. Mẹ tôi sống ở châu Âu và đã nói là không thể giúp, nhưng còn bố tôi thì thật sự không có tiền.”

Cô y tá tặc lưỡi. Mia vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay đang chắp lại nhét giữa hai chân. Chắc con bé thấy lạnh. Hoặc con mắc tiểu. Mỗi lần tôi hỏi, Mia đều lắc đầu. “Tôi không hiểu sao lại có người bà có thể sống xa cháu mình”, cô y tá nói rồi nhìn vào mắt tôi, khiến tôi có cảm giác mình cần phải đáp lại nhưng Mia đã thì thầm vào tai tôi.

“Con cần đi ị”, Mia nói. Hơi thở của con tanh mùi đờm, khác hẳn với bình thường.

Lúc ra khỏi phòng, cô y tá chỉ đường cho chúng tôi đi xuôi hành lang. Tôi bế Mia và đặt con ngồi xuống toilet. Con cúi gập cả người, ngực áp vào chân, nôn ra một vũng đờm xanh. Một y tá đang đứng ngoài phòng của chúng tôi và hỏi người phụ nữ ở bàn lễ tân xem chúng tôi đi đâu, và tôi vẫy cô chỉ chuyện vừa xảy ra. Đây là bằng chứng tôi muốn nói. Con tôi ốm quá rổi.

“Tôi sẽ xử lí”, y tá nói. “Mẹ con chị cứ về phòng đi.”

Chúng tôi ngồi đó chỉ khoảng năm phút, hoặc chừng đó thời gian tôi đã thấy chán và lấy túi bắt đầu mặc đồ bình thường cho con.

Có tiếng gõ cửa, và vị bác sĩ chuyên khoa bước vào. Ông không chào - chưa từng - và ngồi xuống cái ghế đối diện. Cả ba chúng tôi cứ thế nhìn nhau một lúc, ông quan sát mẹ con tôi. “Có lẽ con bé ốm vì căng thẳng quá”, ông nói. “Nếu cô căng thẳng cháu cũng sẽ căng thẳng theo.”

“Tôi chẳng có thời gian mà căng thẳng ấy chứ”, tôi lẩm bẩm.

Ông ngồi ngả ra ghế, khoanh tay, sau đó đứng lên và tới trước mặt chúng tôi. “Nếu cô không muốn cho cháu làm thủ thuật cũng không sao hết. Tôi càng đỡ tốn thời gian.”

“Không”, tôi nhíu mày. Tôi tự hỏi liệu ông có nói với tôi theo cách đó nếu tôi đến cùng chồng, hoặc nếu Mia có bảo hiểm khác không phải là Medicaid. “Tôi không hề nói vậy. Con bé bị ốm. Tôi chỉ nghĩ rằng cháu bị ốm nặng nên không thể trải qua ca mổ vào hôm nay. Tôi còn chẳng hiểu vì sao tôi đến đây nữa. Tôi mệt đến nỗi không nghĩ được gì.”

“Làm thủ thuật sẽ giúp cháu khá hơn”, ông nói. “Tôi đang cố gắng giúp cháu.”

Tôi gật đầu. Dù lòng thấy khó chịu nhưng tôi cố không khóc, mặc kệ cái cảm giác lấn át chỉ muốn khuỵu xuống mà nức nở, để từ bỏ và đầu hàng sự khó khăn khi con thì ốm lay lắt mà mẹ phải chiến đấu như một chiến binh để trả tiền nhà bằng một công việc không có phúc lợi gì, một công việc mà nếu tôi không xuất hiện, nó sẽ không còn nữa khi tôi có thể đến làm. Tôi không hề muốn những điều đó. Thiếu phúc lợi thường đi liền với những công việc có mức lương cận tối thiểu; nhưng tôi chỉ hi vọng có một ngoại lệ nào đó cho những người lao động có người phụ thuộc. “Mẹ tin con”, tôi nói và nhìn Mia, đưa tay ôm vai con bé vì biết rằng mình phải để con đi.

Một y tá khác vào đưa Mia sang phòng phẫu thuật. Một người khác đi vào, đem theo tờ hướng dẫn chăm sóc Mia trong hai tuần tiếp theo đưa cho tôi.

“Cháu là con gái của Dan và Karen, đúng không?” Cô ấy hỏi. Tôi gật đầu. “Cô đã ngờ ngợ rồi mà. Trời đất, Mia đúng là hình ảnh thu nhỏ của cháu! Con bé giống hệt cháu hồi bé.” vẻ bối rối của tôi khiến cô ấy tự giới thiệu đầy đủ. Cô ấy là vợ của vị luật sư đã thụ lí vụ tai nạn xe hơi của tôi năm mười sáu tuổi. “Nhưng cô biết bố mẹ cháu từ hồi họ bắt đầu đi lễ tại nhà thờ Bethany. Khi ấy cháu vẫn còn đóng bỉm.”

“Vẫn còn đóng bỉm” làm tôi nhớ lại chuyện mẹ hay kể về thời họ vội vàng đến nhà thờ vào một sáng Chủ nhật, vừa kịp trước khi bài giảng kinh bắt đầu. Bố đưa tôi cho mẹ, tay bà vuốt qua cái mông trần của tôi. Tôi chưa được hai tuổi và họ mới hai mươi mốt tuổi. Họ đã quên đóng bỉm cho tôi khi vội vội vàng vàng rời nhà và không đem theo cái bỉm nào. Tôi tự hỏi liệu cô y tá này có thấy cảnh đó không. Tôi tự hỏi liệu hồi đó cô ấy có giúp bố mẹ tôi không.

Nói chuyện với cô ấy giúp tôi cảm thấy thời gian nhẹ nhàng trôi qua trong khi Mia được làm thủ thuật. Tôi đã đọc rất nhiều bài báo mạng về những gì có thể xảy ra khi các bé tỉnh dậy sau khi gây mê, và tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lí sẵn sàng. Thật tuyệt khi có gì đó giúp ta sao nhãng, một người bầu bạn cùng giúp tôi có thể hít thở bình thường. Để mạnh mẽ, không chỉ vì bản thân mà còn vì cả Mia nữa, tôi không dám nghĩ tới những điều kinh khủng như mất con, con không tỉnh lại sau cuộc gây mê, hoặc một chuyện khủng khiếp nào đó. Không ai trong hai mẹ con tôi được phép căng thẳng hơn nữa.

Mia được đẩy về phòng lúc chín giờ sáng, trên chiếc băng ca với gạc nhét trong miệng. Mặt con bé đẫm dấu nước mắt, đỏ lựng vì giận dữ, và con tôi đánh mắt nhìn quanh, trợn tròn hoảng hốt như thể không nhìn thấy gì. Người ta đẩy băng ca đến một chiếc giường cố định trong phòng để con bé có thể tự bò sang. Tôi cúi xuống, đặt tay lên lưng con và bắt đầu thì thào vào tai con mà không biết con bé có nghe rõ không. Tôi tự hỏi tai Mia có đau không, họ đã làm gì với con tôi trong đó, và con bé thấy sợ hãi đến mức nào khi không có tôi ở bên nắm tay. “Ổn rồi mà, con yêu. Tất cả đều ổn rồi.”

Mia nghiêng người nằm im thin thít trên giường, sau đó con bé bắt đầu lăn lộn, gào khóc và giật băng dính kim truyền. Một y tá và tôi cố ngăn cản. Mia quẫy tay đạp chân, nhổ miếng gạc khỏi miệng, sau đó ngồi lên hai đầu gối. Con với tìm tôi, tay nâng những cái ống gắn vào tay. Tôi nhìn y tá và cô ấy gật đầu cho phép tôi ôm con gái, kéo vào trong lòng mà vỗ về, nhắc lại lời hứa rằng tất cả sẽ ổn thôi.

“Con muốn uống nước trái cây”, con hét lên với tôi, gục đầu vào tôi vì gắng sức và có lẽ vì đau đớn để cất lời. Tôi nghe thấy tiếng con rên rỉ. Y tá đưa cho Mia một cốc nước trái cây. Mia ngồi lên uống được một nửa rồi lại chui tọt vào vòng tay tôi.

Một giờ sau, tôi đã đứng trong bãi đỗ xe với Mia đã mặc quần áo chỉnh tề nhưng vẫn bám dính lấy mẹ, không thể đặt con bé vào ghế ngồi ô tô mà lái xe một đoạn để về nhà. Người ta giục chúng tôi về, nhưng đã cho mượn máy phun sương hình chuột Mickey. “Đúng, ở đây chúng tôi làm việc nhanh gọn”, cô y tá nói sau khi đặt nó lên nóc xe tôi. Tôi đứng thêm mười lăm phút nữa trong bãi đỗ xe, vừa ôm con vừa nhìn tòa nhà, lòng cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết. Chúng tôi đã vượt qua buổi sáng đó, Mia đã sống qua ca phẫu thuật, nhưng vào khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như có một tấm áo choàng phủ lên mình. Đây không phải khoảnh khắc hân hoan chiến thắng; tôi lại rơi vào một hố sâu cô độc mới và bây giờ, tôi phải học cách hít thở và thoát ra. Đây là đoạn đời mới, nơi tôi thức giấc và lại ngủ vùi.

Mỗi tháng một lần, vào thứ Hai tôi đến dọn dẹp, chủ Nhà Cây luôn đã chuyển mọi thứ có thể ra khỏi sàn nhà trước. Bà cuộn gọn thảm, đặt những chồng tạp chí lên ghế, xếp lên giường những chồng sách, dụng cụ thể thao, và hộp đựng giày. Bà đưa ra yêu cầu súc tích, cụ thể nhất trong số những khách hàng của tôi: vệ sinh sạch sẽ toàn bộ mặt sàn, bếp, nhà vệ sinh, và kiểm tra các bậu cửa sổ và khung cửa xem có mốc đen không.

Những người chủ Nhà Cây sống cô độc. Phòng con trai họ dường như không thay đổi nhiều kể từ khi anh ấy chuyển đi. Những chiếc cúp lưu niệm vẫn được đặt trên bậu cửa sổ sau giường. Họ chuyển vào đó một cái bàn, và một cây organ lớn để người vợ dạy đàn. Tôi tự hỏi liệu nó có dễ dùng hơn cây đàn piano bên cạnh cửa chính hay không. Người chồng hình như là linh mục, hoặc làm việc ở nhà thờ. Họ treo những lời cầu nguyện được viết tay và đóng khung thay cho tranh tường.

Người vợ trồng những cây lớn trên các chậu có bánh xe, nhờ vậy tôi có thể đẩy chúng ra một bên mà quét và lau bên dưới. Trên các bậu cửa sổ phòng khách đều có năm, sáu cây lục trảo trổ; vài chậu còn được treo trên móc thả xuống từ trần nhà. Những cây càng cua được trồng trong các chậu gần đó, và nữ chủ nhân còn quấn những dầy trầu bà lên thanh rèm cửa. Tôi lén nhổ hai cây lục trảo trổ đem về nhà trồng. Tôi cũng muốn xung quanh mình là những cây xanh cho có sức sống. Chỉ là những chậu cây trong cửa hàng cây cảnh nằm ngoài tầm với của tôi.

Không có cây cảnh trong nhà vệ sinh, thay vào đó là rêu mốc. Tôi đứng trên gờ bồn tắm để xóa sổ chúng khỏi kẽ tường giáp với trần nhà. Người vợ sẽ cuộn rèm tắm vắt lên thanh treo. Bà bỏ thảm và khăn tắm vào trong máy giặt. Khi tôi đến, phòng tắm trống trơn và trắng tinh. Tôi tắt máy phun sương bà dùng để lọc không khí nhằm khiến cho mọi chuyển động của tôi đều phát ra tiếng vọng. Tôi thích hát trong phòng tắm để giọng âm vang giữa các bức tường.

Hồi còn bé, tôi từng tham gia đội đồng ca của trường, các vở kịch mùa thu và nhạc kịch mùa xuân. Tôi chưa từng hát đơn nhưng thích đứng trên sân khấu. Bạn bè và tôi sẽ nghêu ngao hát cùng nhau khi đi dạo phố. Những ngôi nhà vắng lặng cho tôi không gian để hát mà không sợ có ai lắng nghe. Tôi có thể chọn hát nhạc của Adele, Tegan và Sara, hay Widespread Panic, tùy thích.

Vào ngày thứ Hai sau ca phẫu thuật của Mia, tôi đứng trong bồn tắm của Nhà Cây mà hát oang oang, tới khi bắt đầu khóc không dừng lại được.

Trong khi lau khô tường buồng tắm đứng nốt lần cuối, nước mắt cứ ầng ậng dâng lên, và tôi vội vàng đưa tay lên đón lấy. Tôi áp lòng bàn tay vào mắt, nấc lên một tiếng nghẹn ngào, khuỵu xuống và nhớ lại cảnh người ta đã đuổi mẹ con tôi ra khỏi phòng hậu phẫu. Ngay khi Mia uống nước quả và đi tiểu, chúng tôi buộc phải về. Tôi còn không thể cùng con ngồi trong phòng chờ. Nhưng tôi chưa sẵn sàng để buông con ra; tôi cũng không thể vừa lái xe vừa quan sát đường trong tình cảnh ấy. Tôi dựa vào chiếc xe vẫn ấm dưới ánh nắng ban sáng, để cơ thể con áp vào người mình, hết xoa xoa đôi xăng đan hồng rồi đưa tay lên bóp bắp chân, đùi Mia, sau đó tôi ôm con bằng cả hai tay, vùi mặt vào cổ con. Tôi ở đây vì Mia, nhưng tôi cũng cần một người nắm tay tôi, ở bên tôi. Có lúc người làm mẹ cũng cần có mẹ.

Mia ít khi thấy tôi khóc. Khóc nghĩa là chấp nhận thất bại. Đó giống như là cả cơ thể và trí óc tôi đều bỏ cuộc. Tôi làm tất cả những gì có thể để tránh xa cảm xúc ấy. Tôi rất sợ mình không thể ngừng khóc. Tôi sợ mình nấc lên từng cơn, khiến tôi tưởng như mình sắp chết. Khóc như thế này trong phòng tắm này cũng gần giống vậy, như thể tôi không thể kiểm soát nổi bản thân để cơ thể có thể thư giãn. Với toàn bộ những chuyện đảo điên mà tôi chẳng thể kiểm soát, tôi chỉ muốn có thể kiểm soát được phản ứng của mình. Nếu cứ khóc mỗi lần xảy ra chuyện khó khăn hay khủng khiếp, tôi sẽ khóc suốt mất.

Khi tôi sắp cảm thấy mình nên buông bỏ tất cả thì có gì đó thay đổi. Những bức tường Nhà Cây như khép lại. Tôi cảm thấy an toàn. Ngôi nhà này đang nói chuyện với tôi. Nó đã quan sát tôi tra danh bạ tìm các nhà thờ có lẽ có thể giúp tôi một chút tiền để trả tiền thuê nhà sau khi tôi biết rằng danh sách chờ Mục 8 kéo dài những năm năm. Ngôi nhà này biết tôi, và tôi cũng biết nó. Tôi biết bà chủ nhà bị xoang mạn tính, rằng bà có thuốc sẵn trong nhà, rằng bà tập những bài thể dục lỗi thời từ những năm 80 trong phòng ngủ. Căn nhà đã chứng kiến những cuộc gọi trong tuyệt vọng của tôi đến các chuyên viên xã hội, hỏi xem có cách nào giúp tôi đạt điều kiện được hỗ trợ tiền mặt không. Trong khi dọn nhà bếp, tôi kiên cường chiến đấu với Jamie. Tôi vừa dọn toàn bộ phòng khách vừa cầm chừng chờ tem phiếu thực phẩm của tháng mới. Suốt vài phút liền, khi tôi quỳ trong lòng bồn tắm, những bức tường Nhà Cây đã bảo vệ và chở che tôi bằng sự im lặng khắc kỉ của mình.