Chương 6 “Đừng sờ.”
Im lặng một lúc.
Chu Ôn Yến cúi đầu rút một điếu thuốc từ bao thuốc ra, ngọn lửa bật lửa bùng lên, đang định châm thuốc thì đột nhiên nói với cô: “Cậu về đi.”
Trình Tuế Ninh ờ một tiếng, xoay người định đi.
Kết quả, anh lại gọi cô, “Lớp trưởng.”
Cô quay đầu lại, chợt muốn sửa cách gọi của anh, bất ngờ bị ném vào lòng một gói khăn giấy, “Đi đi, tôi hút thuốc.”
Cô gật gật đầu, vừa đi vừa thấy có gì đó kỳ lạ.
Hút thuốc thì cứ hút, sao phải nói vậy chứ.
Trong phòng vẫn ồn ào, tiếng nhạc inh tai, Mạnh Nhã Du uống say, không phát hiện ra cô gái kia đã ra khỏi phòng.
Hôm đó kết thúc rất muộn, Trình Tuế Ninh cuối cùng nhỡ uống hai ly rượu, mơ mơ màng màng cũng không biết về ký túc xá thế nào.
Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy thì trời đã thay đổi.
Ký túc xá bên cạnh, nước mắt của cô ta như muốn nhấn chìm cả khu ký túc nữ, Ôn Dao và Thẩm Nghi thay phiên nhau qua an ủi, khi quay về thấy Trình Tuế Ninh đang ngồi thẫn thờ trên giường.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?”
Trình Tuế Ninh xoa xoa tóc, nhìn giờ trên điện thoại, đã là 2 giờ chiều rồi.
Cô trợn tròn mắt kinh ngạc, Thẩm Nghi nhìn mà cười: “Bé ngoan à, lần đầu trốn học cảm giác thế nào?”
“Cậu đừng dọa cậu ấy, buổi sáng không điểm danh.” Ôn Dao vẫn còn bận tâm chuyện phòng bên, “Nhưng cậu đã bỏ lỡ một màn kịch lớn rồi, Mạnh Nhã Du và Chu Ôn Yến đã chia tay hẳn.”
Trình Tuế Ninh lại sững người.
Ôn Dao gật đầu: “Vậy đó, cậu cũng thấy bất ngờ phải không, tối qua còn khoe tình yêu đấy, hôm nay đã chia tay rồi.”
Cô gật gật đầu, bò dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chiều nay cô phải đến chỗ thầy Tống làm nốt việc, sau đó còn phải đi dạy kèm.
Buổi sáng có một tin nhắn chưa đọc, là từ ngân hàng gửi đến thông báo số tiền gửi vào. Bây giờ cô mới thấy, mím môi, vẫn gửi cho Trình Dự Xuyên bốn chữ, [Cảm ơn bố ạ.] Thẩm Nghi khoanh tay dựa vào cửa nhà vệ sinh, mắt nhìn chằm chằm vào cô, “Hồi cấp ba cậu thật sự không quen Chu Ôn Yến à?”
Tay cô đang lau mặt khựng lại, lắc lắc đầu, “Có quen.”
Nói không quen thì quá giả dối.
Thẩm Nghi: “Vậy sao nhìn hai người không quen nhau chút nào vậy?”
“Cùng lớp không phải ai cũng quen nhau.” Giọng cô ngập trong khăn mặt, nghe có vẻ hơi ỉu xìu.
Thẩm Nghi suy đoán ra điều gì đó khác, hạ giọng xuống, không để người ngoài nghe thấy, “Không phải cậu cũng thích Chu Ôn Yến đấy chứ?”
Sắc mặt Trình Tuế Ninh không thay đổi, mắt cũng rất bình tĩnh.
Thẩm Nghi cười cười, “Chậc, đùa thôi. Mình cứ tưởng mấy anh chàng đẹp trai nổi loạn kiểu Chu Ôn Yến, ai cũng thích chứ, quên mất cậu là học sinh ngoan rồi.”
Cô ừ một tiếng, vô thức lại mở vòi nước rửa mặt lần nữa.
“Trình Tuế Ninh.”
Cô cảm thấy dạo này hình như cứ buổi tối là lại gặp anh, trong phút hoảng hốt chợt nhận ra đây là lần đầu tiên Chu Ôn Yến gọi tên cô.
Không biết có phải vì nhiệt độ cứ giảm dần hay không mà lá rụng bay đầy sân trường, khiến đêm phương Bắc trở nên hết sức quạnh quẽ, cả bóng dáng anh nhìn cũng cô đơn.
Sắc mặt anh cũng trắng hơn lúc gặp ban ngày, ngược lại càng làm nổi bật đôi mắt đen như mực, hòa quyện hoàn hảo với màn đêm phía sau.
Bốn mắt nhìn nhau, anh hỏi: “Tối qua cậu có nhìn thấy gì không?”
Cô không nói gì.
Cô đúng là đã nhìn thấy, cô thấy sau khi cô gái kia đi ra ngoài, không biết vì lý do gì mà cô cũng như bị ma xui quỷ khiến đi ra theo.
Cô gái kia dựa vào lòng anh, nói rất nhiều lần thích anh, anh ngậm điếu thuốc, hơi cúi người xuống với dáng vẻ phóng túng, nhướng mắt nhìn đối phương, vẻ hư hỏng khiến người ta nghiện.
Chu Ôn Yến lặng lẽ nhìn cô một lúc, thấy cô càng im lặng, anh nhíu mày hỏi tiếp: “Rất thân với Mạnh Nhã Du à?”
Trình Tuế Ninh mím chặt môi.
“Cậu có phải nghĩ tôi cặp bồ ngoài luồng nên đá Mạnh Nhã Du không?”
Nói xong anh cúi đầu cười khẩy một tiếng, nghe khiến Trình Tuế Ninh thấy tim thắt lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng anh lại trở về vẻ như không có chuyện gì: “Thôi, cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ.”