← Quay lại trang sách

Chương 73 “Cảm giác như anh luôn bị em xếp ở sau cùng.”

“Chúng ta… chúng ta đi…” Có người tiện tay chỉ bừa một chỗ, “Ừm, qua bên đó đi.”

Thế là mọi người tản ra hết.

Gió lạnh ùa đến, Chu Ôn Yến ôm cô, định đưa cô vào xe.

Nhưng Trình Tuế Ninh không chịu đi, cô càng tủi thân hơn vì Chu Ôn Yến không đoái hoài đến mình, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Trong đầu toàn là câu anh nói khi nãy: “Em không hề.”

Tiếng ồn từ cửa hàng khiến Chu Ôn Yến nghe không rõ: “Em nói gì?”

“Em không hề xếp anh ở sau cùng.”

Cô khóc càng dữ hơn, nghẹn ngào nói: “Anh không được nói vậy… Anh rõ ràng biết mà… Em thích anh đến thế nào…”