← Quay lại trang sách

Chương 108 Cấp ba

“Sao cậu không đến vậy?” Lộ Dật Luân cầm điện thoại, khó hiểu hỏi Chu Ôn Yến ở đầu dây bên kia.

Không biết anh đang làm gì, một lúc lâu sau giọng nói uể oải mới truyền đến: “Bận.”

Lộ Dật Luân đã bước vào tiệm net, cô gái bên cạnh không thấy bóng dáng Chu Ôn Yến đâu, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta đầy tiếc nuối.

Bị nhìn đến phát hoảng, cậu ta quay lưng lại, hỏi: “Bận gì cơ?”

“Học bài.” Anh thờ ơ đáp.

Lộ Dật Luân phì cười: “Cậu có thể qua loa thêm chút nữa không?”

Anh cũng lười biếng cười theo: “Cúp máy đây.”

Lộ Dật Luân nhìn điện thoại bị ngắt cuộc gọi, nhún vai với cô gái kia: “Thấy chưa, tôi bảo là không có cửa mà.”

Cô gái tiu nghỉu, không cam lòng nói: “Anh ấy thật sự khó hẹn quá đi.”

Chu Ôn Yến vứt điện thoại sang một bên, ngả người ra ghế. Trên bàn trước mặt là sách giáo khoa cần làm quen, anh lật vài trang rồi lại bỏ xuống. Điện thoại trên bàn rung lên lần nữa, anh liếc nhìn tên người gọi đến, trực tiếp tắt nguồn.

Trước khi đến Tô Châu, anh đã cãi nhau căng thẳng với gia đình. Thủ tục chuyển trường là do ông ngoại lo liệu. Sau khi anh đến đây, Đàm Thanh Vân và Chu Hãn Ngọc gần như ngày nào cũng gọi điện, chắc là sợ mất thêm một đứa con nữa, kiên trì đến mức phiền phức.

Tâm trạng vốn đang ổn của anh bị cuộc gọi này phá hỏng, không còn hứng thú học hành nữa. Anh đứng dậy vào phòng tắm, tắm xong bước ra, mái tóc ướt rượt, vắt một chiếc khăn lên đầu.

Căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng giọt nước nhỏ từ tóc xuống da cũng nghe rõ.

Chu Ôn Yến thất thần nhìn màn hình điện thoại vài giây, rồi mở nguồn trở lại. Một loạt tin nhắn dồn dập hiện lên, rung mãi mới dừng. Vừa lau tóc, anh vừa lướt xem, nhưng nhanh chóng thấy mất hứng.

Vừa định ném điện thoại sang một bên, khóe mắt anh vô tình lướt qua một tin nhắn mới trong nhóm chat đã bị tắt thông báo từ lâu. Tin nhắn chứa ba chữ.

Ánh mắt anh khựng lại trong giây lát, theo bản năng mở nhóm ra – nơi gần như chưa từng động tới.

[Tôi hình như thấy Trình Tuế Ninh trước cửa quán net tối nay.] [Nhìn nhầm rồi chứ gì?] [Chắc chắn nhầm, Trình Tuế Ninh đến đó làm gì?] [Chắc là đi ngang qua thôi.] [Nhưng mà đâu có tiện đường, muốn đến quán net phải đi vòng một đoạn khá xa mà?] … Chủ đề đó kết thúc, mọi người lại chuyển sang chuyện khác. Chu Ôn Yến dừng lại một lúc, thấy không ai nhắc đến cô nữa mới thoát khỏi nhóm. Tối đó, anh lật đi lật lại sách giáo khoa, làm không ít bài tập. Nhưng cứ mỗi lần dừng tay nghỉ ngơi, anh lại vô thức liếc nhìn điện thoại, nhìn vào nhóm chat ấy.

Chỉ là, chẳng còn xuất hiện chữ nào liên quan đến cô nữa.

Chu Ôn Yến nhận ra sự bất thường của bản thân, sững lại một lúc rồi bỗng bật cười không rõ nguyên do.

Cơn cảm lạnh của Trình Tuế Ninh kéo đến dữ dội, đã một tuần trôi qua mà vẫn chưa khỏi hẳn.

Hôm đó, trong giờ tự học buổi tối, Lộ Dật Luân bị giáo viên gọi lên văn phòng mắng cho một trận tơi bời, lúc quay lại lớp, không biết nghĩ gì, cậu ta đột nhiên dừng bước.

“À…”

Trình Tuế Ninh đang chăm chú làm bài, nghe thấy giọng cậu ta liền ngẩng đầu lên.

Lộ Dật Luân vốn là kiểu người lông bông, chẳng mấy khi bận tâm đến chuyện học hành, nhưng lần này bị mắng thê thảm, tâm trạng thật sự bị tổn thương. Vì thế, trong vô thức, cậu ta bỗng thấy Trình Tuế Ninh như tỏa sáng hơn vài phần.

“Chuyện là… bài kiểm tra vật lý hôm nay, có mấy câu tôi không hiểu lắm, cậu chỉ cho tôi được không?”

Trình Tuế Ninh ngẩn ra một giây, rồi khẽ gật đầu: “Được.”

Thật ra trong lòng cô có chút khó hiểu. Bạn cùng bàn của cậu ta là Chu Ôn Yến, thành tích vật lý đâu có kém gì cô.

Lộ Dật Luân lần đầu làm chuyện này, cảm thấy hơi ngại liền đưa tay gãi đầu: “Vậy để tôi mang qua đây nhé?”

Nói xong, cậu ta nhìn sang bên cạnh, thấy bạn cùng bàn của Trình Tuế Ninh vẫn đang ngồi đó, lại quay đầu liếc về chỗ mình. Chu Ôn Yến vẫn chưa về, chắc còn đang chơi bóng rổ.

Thế là cậu ta nói tiếp: “Hay là cậu qua chỗ tôi đi?”

Trình Tuế Ninh lại sững sờ, theo bản năng nhìn về phía bàn cậu ta. Ý cậu ta là… muốn cô ngồi vào chỗ của Chu Ôn Yến để giảng bài sao?

Cô im lặng vài giây rồi vẫn gật đầu, đứng dậy.

Lê Lê ngồi phía sau thấy cô đi, vô thức ngẩng đầu nhìn.

“Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, tôi đều không hiểu.” Lộ Dật Luân chỉ vào mấy câu trên tờ bài kiểm tra.

Trình Tuế Ninh ngồi xuống chỗ của Chu Ôn Yến, đầu óc hơi chậm chạp, cô cố gắng tập trung tinh thần: “Được, để tôi xem trước.”

Những bài này với cô không khó, nhưng cô vẫn thấy bồn chồn. Bình thường, trong giờ nghỉ hay tự học buổi tối, có ngồi nhầm chỗ cũng chẳng có gì to tát. Nhưng chỉ cần liên quan đến ba chữ “Chu Ôn Yến”, mọi chuyện lại trở nên đặc biệt.

Trình Tuế Ninh quên mang bút qua, lúc định viết lời giải, theo thói quen cầm lấy cây bút đặt trên bàn Chu Ôn Yến.

Nhưng vừa mới cầm lên, Lộ Dật Luân đã vội nói: “Cậu dùng bút của tôi đi, Chu Ôn Yến không thích người khác chạm vào đồ của cậu ấy.”

Trình Tuế Ninh giật mình, lập tức đặt bút xuống, nhận lấy cây bút cậu ta đưa cho.

Chu Ôn Yến chơi bóng xong, vừa đi đến cửa sau lớp học, còn chưa bước vào đã thấy cảnh này.

Trình Tuế Ninh hơi nghiêng người, cúi đầu chăm chú giảng bài cho Lộ Dật Luân. Ban đầu, anh còn tưởng mình nhìn nhầm, bước thêm hai bước, đến khi nghe thấy giọng cô, chân lại khựng lại.

Giọng cô rất nhẹ, lắng nghe kỹ còn nghe được cả tiếng mũi nghẹt. Nói vài câu, vì khó thở mà phải dừng lại một chút.

“Cậu hiểu chưa?” Cô hỏi nhỏ.

Lộ Dật Luân nhíu mày khổ sở, Trình Tuế Ninh bật cười, khóe môi cong lên: “Không sao, để tôi đổi cách khác.”

Có người thấy Chu Ôn Yến về liền lên tiếng gọi: “A Yến.”

Trình Tuế Ninh lập tức im bặt, Lộ Dật Luân bất ngờ ngẩng lên nhìn anh: “Nhanh thế? Tôi còn tưởng cậu sẽ chơi đến hết giờ tự học cơ.”

Chu Ôn Yến vẫn còn hơi nóng sau khi vận động, cụp mắt nhìn Trình Tuế Ninh rồi kéo ghế ngồi xuống bàn trống phía sau.

Anh kéo cổ áo rộng hơn một chút, nói với Lộ Dật Luân: “Cậu tiếp tục đi.”

Lộ Dật Luân “ồ” một tiếng, quay lại tiếp tục nghe Trình Tuế Ninh giảng bài: “À, là tôi cắt ngang.”

Trình Tuế Ninh bảo không sao rồi giải thích thêm lần nữa bằng một cách khác.

Còn Chu Ôn Yến phía sau, anh không làm gì cả mà chỉ ngồi đó. Người bên cạnh đang nói chuyện với anh, còn cố tình trêu chọc sự chăm chỉ hiếm thấy của Lộ Dật Luân.

“Không có cậu ở đây, Lộ Dật Luân cũng siêng học hẳn ra.”

Chu Ôn Yến khẽ cười: “Chuyện tốt mà.”

“Hay là cậu ta cố tình chờ cậu đi rồi mới học? Dù sao có cậu ở đây, cậu ta cũng chẳng có cớ để nhờ Trình Tuế Ninh giảng bài.”

Họ nói không to, nhưng chỉ cách một hàng ghế, dù nhỏ đến đâu cũng nghe được.

Chu Ôn Yến không mấy để tâm, chỉ thờ ơ đáp: “Ừ.”

Nhưng phản ứng của Lộ Dật Luân lại rất mạnh, cậu ta lập tức quay lại chửi: “Mẹ nó, ông đây chỉ muốn học hành đàng hoàng thôi không được chắc?”

Trình Tuế Ninh đã giảng bài xong, cô không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ lặng lẽ đứng dậy quay về chỗ mình.

Người nọ vẫn chưa chịu dừng lại: “Không ai cấm mà, chỉ là cả lớp bao nhiêu người, sao cứ phải là Trình Tuế Ninh?”

Lộ Dật Luân đáp ngay: “Cậu ấy giỏi nhất mà.”

“Hình như cậu thích cậu ấy hả?”

Lộ Dật Luân bực mình, định nói gì đó, nhưng Chu Ôn Yến vẫn luôn im lặng từ nãy bỗng cất lời: “Thôi đi, im lặng chút đi.”

Anh cũng quay lại chỗ ngồi của mình, nhìn lên bàn. Rõ ràng mọi thứ đều ở nguyên vị trí, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó khác biệt.

Anh lại kéo cổ áo rộng thêm, để gió lùa vào nhiều hơn.

Hai ba giây trôi qua.

Cuối cùng anh cũng nhận ra điều khác biệt ấy— Quanh đây dường như vẫn còn phảng phất mùi hương của cô.

Ngọt ngào, nhưng lại mang theo chút đăng đắng.

Khiến anh nóng đến mức không thể nào ngồi yên.