Chương 112 Cấp ba
Mấy ngày trước khi khai giảng, Lộ Dật Luân cuối cùng cũng rủ được Chu Ôn Yến đi chơi.
Trong phòng karaoke, cả đám người hát ầm ĩ như ma khóc quỷ hú, Chu Ôn Yến chịu không nổi tiếng ồn nên chẳng ở lại được bao lâu đã đi ra ngoài. Lộ Dật Luân phát hiện anh không có trong phòng nên đi tìm, thấy anh đang đứng bên máy bán hàng tự động ở hành lang, tay bấm mấy nút.
Ngay sau đó, một lon coca lạnh rơi xuống.
Lộ Dật Luân đi tới, cướp lấy lon coca đó.
Chu Ôn Yến liếc nhìn cậu ta một cái, rồi mua thêm một lon nữa.
Hai người đứng cạnh máy bán hàng tự động, Chu Ôn Yến uể oải, một tay mở lon nước, ngửa đầu uống một ngụm.
Thư Duyệt cũng ở trong phòng karaoke, vừa nãy cứ tìm cách áp sát Chu Ôn Yến, nhưng anh lười cả nói chuyện với cô ta. Lộ Dật Luân nhìn Chu Ôn Yến mấy cái, bắt đầu tìm chuyện nói.
“Chán rồi à, mới có mấy ngày thôi mà?”
Chu Ôn Yến ngón tay nắm lon nước, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, vẻ mặt chẳng có hứng thú đáp lại.
Lộ Dật Luân cười hì hì có phần bỉ ổi: “Thư Duyệt có thân hình không tệ nhỉ?”
Lần này Chu Ôn Yến còn lười cả liếc nhìn cậu ta: “Chưa đụng vào.”
Lộ Dật Luân có vẻ không tin: “Thật hay giả đấy, cậu nhịn được à?”
Anh lại uống một ngụm coca, giọng còn lạnh hơn cả vẻ mặt vừa rồi: “Tin hay không tùy.”
Lộ Dật Luân im lặng một lúc, tổng cảm thấy quan hệ của anh và Thư Duyệt có gì đó kỳ lạ. Thư Duyệt trong phòng thấy Chu Ôn Yến biến mất quá lâu liền đi ra tìm anh. Chu Ôn Yến không biết là không thấy cô ta hay là sao, trực tiếp bỏ đi luôn.
Những người tinh ý đều giải thích mọi chuyện ngày hôm đó thành họ đã chia tay nhau.
Chu Ôn Yến về nhà, vô công rồi nghề ngồi ngẩn người trong phòng một lúc, sau đó tự thấy chán nên ngủ thiếp đi.
Anh ngủ khá say, mơ thấy người mà những ngày này anh luôn nghĩ tới.
Địa điểm là trong lớp học, trời u ám nặng nề, cô một mình ngủ trong lớp. Anh ngồi ở vị trí bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô.
Cô mặc đồng phục, cúc áo sơ mi được cài cẩn thận đến tận cúc trên cùng. Vạt áo được nhét vào váy, làm lộ ra phần eo thon đến mức như chỉ cần chạm vào là có thể gãy.
Cô như cảm nhận được điều gì đó, nhíu nhíu mày, chớp chớp hàng mi, đôi mắt còn ngái ngủ từ từ mở ra.
Chu Ôn Yến không động đậy.
Trình Tuế Ninh nhìn chằm chằm anh cũng không nhúc nhích.
Ban đầu Chu Ôn Yến không biết đang ở trong mơ, anh vội vàng mấy giây định rút ánh mắt về. Nhưng Trình Tuế Ninh đột nhiên nắm lấy tay anh, anh sững người, rồi hạ mắt xuống, nhìn thấy đuôi mắt đỏ ửng vì buồn ngủ của cô.
Trình Tuế Ninh nắm tay anh, không buông ra, lòng bàn tay cô rất mềm, có lẽ vì vừa ngủ dậy nên ấm áp.
Chu Ôn Yến nhìn vào mắt cô, ánh mắt trở nên tối đi một chút.
“Đẹp không?” Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
Anh hiếm khi phản ứng chậm như vậy: “Gì cơ?”
Trình Tuế Ninh áp sát anh, hơi thở hai người gần kề: “Cậu không phải đang nhìn tôi sao?”
Chu Ôn Yến mỉm cười: “Phải.”
Anh dừng lại một chút, trả lời câu hỏi ban nãy của cô: “Đẹp.”
Trình Tuế Ninh cũng cười, kéo tay anh, chậm rãi đan các ngón tay vào nhau. Hai người cứ thế im lặng, nắm tay nhau một lúc.
“Nhanh quá.” Cô lại nói, ngẩng đầu dùng đôi mắt mà anh thích nhất nhìn anh: “Tim đập nhanh quá.”
Bàn tay còn lại của Chu Ôn Yến chạm vào cổ cô, móc những sợi tóc chui vào đồng phục ra.
Cô run lên khi bị anh chạm vào, Chu Ôn Yến nuốt nước bọt.
Anh gọi: “Trình Tuế Ninh.”
Trình Tuế Ninh ngẩng đầu cao hơn một chút nữa, giây tiếp theo, Chu Ôn Yến nghiêng đầu hôn cô.
Cô không tránh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn hé miệng, để anh hôn sâu hơn.
Mắt anh tối hơn, nói: “Lưỡi.”
Cô nghe lời thè lưỡi ra.
Chu Ôn Yến chịu không nổi vừa ôm eo cô, định bế cô lên đùi mình thì đột nhiên điện thoại anh rung lên— Anh mơ màng ngồi dậy, tiếng tim đập trong căn phòng trống trải vô cùng rõ ràng, anh đờ đẫn suy nghĩ một lúc, ngón tay chạm vào môi, rồi sắc mặt trở nên khó coi.
Điện thoại vẫn đang rung, anh chộp lấy, liếc nhìn, bực bội nghe máy: “Nói.”
Lộ Dật Luân nói nhiều đến phát chết, sau khi nói một tràng: “Anh Yến này, cậu làm bài tập hết rồi phải không, cho tôi chép với.”
Chu Ôn Yến hoàn toàn không nghe rõ Lộ Dật Luân đang nói gì, anh đang chăm chú nhìn tay mình, trong đầu toàn nghĩ đến cảm giác vừa ôm eo cô.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, đúng là nhớ đến phát điên.
Ngày thi đại học, Trình Tuế Ninh và Chu Ôn Yến không cùng một điểm thi.
Ba ngày ấy, Trình Tuế Ninh một mình đến trường thi, một mình trở về. Nhà cô rối tung cả lên, dường như mọi người đều quên mất hôm nay cô thi đại học.
Cô nghiêm túc hoàn thành từng bài thi, không muốn để những chuyện gia đình khiến bao năm cố gắng của mình trở thành công cốc.
* Ngày công bố điểm, điện thoại cô liên tục reo lên, từ nhà trường, phỏng vấn, họ hàng, bạn học… Cô xử lý mọi thứ đâu ra đấy.
Sau đó, cô mở nhóm lớp, chờ xem có ai nhắc đến điểm số của người đó không.
Lê Lê như con giun trong bụng cô, nhắn tin riêng ngay lập tức.
Lê Lê: [Cậu ấy xuất sắc lắm, đứng thứ hai toàn trường, chắc suất vào Đại học Kinh đô rồi.] Trình Tuế Ninh: [Được bao nhiêu điểm vậy?] Lê Lê gửi một ảnh chụp màn hình, là thông báo chúc mừng của trường Số Bảy vừa đăng. Trong đó có danh sách những học sinh đạt điểm cao nhất.
Trình Tuế Ninh nhìn thấy tên mình và anh, hai cái tên sát cạnh nhau, không kìm được mà khẽ cười.
Lê Lê: [Tối nay cậu phải đến tiệc chia tay đấy, thầy cô cũng sẽ đến.] Trình Tuế Ninh: [Ừ.] Vài giây sau, Lê Lê đột nhiên gửi đến một câu hỏi khiến cô không kịp đề phòng.
Lê Lê: [Tối nay cậu định tỏ tình không?] Lê Lê: [Mình nói là giả sử nhé, lỡ như, lỡ như cậu ấy không vào Đại học Kinh đô thì sao? Nếu đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau thì sao? Ninh Ninh, có muốn nắm lấy cơ hội không?] Trình Tuế Ninh siết chặt điện thoại, rất lâu sau mới trả lời: [Để mình nghĩ đã.] Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ là chương cuối cùng, cũng là lúc khép lại phần thanh xuân cấp ba. Câu chuyện chính thức hoàn thành.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt hơn bốn tháng qua.