Chương 58
Ông Jud Crandall giật mình tỉnh giấc, suýt chút nữa ngã khỏi ghế. Ông không rõ mình đã ngủ bao lâu; có thể mới mười lăm phút, cũng có thể đã ba tiếng. Nhìn đồng hồ, ông nhận ra đã năm giờ kém năm. Ông có cảm giác mọi thứ trong căn phòng này đã chệch khỏi vị trí đầy tinh vi, một cơn đau chạy dọc lưng ông do ngủ ngồi.
Ôi lão già xuẩn ngốc, ông xem mình đã làm gì kìa!
Nhưng ông biết rõ; trong thâm tâm, ông biết rõ sự thật. Nguyên nhân không chỉ nằm ở bản thân ông. Không phải tự dưng ông lại ngủ quên khi đang canh gác; ông đã bị đưa vào giấc ngủ.
Điều đó khiến ông sợ hãi, nhưng còn một suy nghĩ khiến ông sợ hơn: Thứ gì đã đánh thức ông? Ông mơ hồ cảm thấy có tiếng động gì đó, có…
Ông nín thở, căng tai lên nghe trong tiếng trống ngực vội vã của mình.
Có âm thanh; không phải âm thanh đã khiến ông thức giấc, mà là thứ gì đó. Tiếng bản lề cót két rất khẽ.
Ông Jud biết mọi tiếng động trong căn nhà này – miếng ván sàn nào cọt kẹt, bậc thang nào ken két, chỗ nào của máng xối hay có gió rít qua khi trời nổi gió to đến lạ thường như đêm qua. Giống những âm thanh kia, ông chẳng lạ gì tiếng động này. Cánh cửa nặng nề trước nhà, nối giữa hiên và tiền sảnh, đã bật mở. Và sau khi tiếp nhận thông tin này, trí óc ông đã nhớ ra âm thanh khiến ông thức giấc. Đó là tiếng lò xo gắn trên cánh cửa nối giữa hiện và đường dẫn vào nhà từ từ kéo giãn.
“Louis à?” Ông cất tiếng nhưng không hy vọng gì. Kẻ ngoài kia không phải Louis. Bất kể là gì, thứ đó đã được cử đến đây để trừng phạt ông già vì thói tự cao tự đại.
Có tiếng bước chân chậm rãi đi qua hành lang, tiến về phía phòng khách.
“Louis?” Ông cố gọi thêm lần nữa, nhưng chỉ có tiếng thều thào khàn khàn cất lên, vì giờ đây, ông có thể ngửi thấy mùi của thứ đã lẻn vào nhà ông khi đêm vừa kết thúc. Đó là thứ mùi bẩn thỉu, tanh nồng như mùi bãi bùn độc hại.
Ông Jud có thể lờ mờ nhìn ra những hình khối to lớn trong không gian nhờ nhờ tối – tủ quần áo của bà Norma, tủ chạn, tủ com-mốt cao – nhưng không rõ chi tiết. Ông cố đứng dậy nhưng đôi chân bủn rủn, tâm trí thét gào đòi thêm thời gian, rằng ông già quá rồi, không đủ sức đối mặt chuyện này lần nữa nếu không có thêm thời gian, trường hợp Timmy Baterman đã đủ khủng khiếp, mà ngày ấy ông còn trẻ, chứ đâu như bây giờ.
Cửa lật mở ra, những bóng đen bước vào. Một trong số chúng to lớn hơn số còn lại.
Lạy Chúa tôi, thứ xú khí ấy.
Tiếng bước chân loạt soạt trong bóng tối.
“Gage?” Mãi sau ông Jud mới có thể đứng dậy. Từ khóe mắt, ông nhìn thấy tàn thuốc lá rơi thành cuộn gọn tưng trong gạt tàn Jim Beam. “Gage, là cháu ph…”
Tiếng kêu rùng rợn vang lên, và trong một khắc, xương trong người ông Jud như đông cứng thành băng. Không phải con trai của Louis đội mồ sống dậy mà là quỷ dữ…
Không. Không phải.
Là Church, nó đang đứng ngoài hành lang và phát ra âm thanh ấy. Mắt con mèo lóe lên như hai ngọn đèn bẩn thỉu. Đoạn ông di chuyển ánh nhìn theo hướng khác, trân trối chĩa vào thứ đã vào nhà cùng con mèo.
Ông Jud lùi lại, cố suy nghĩ mạch lạc, cố bấu víu lấy lý trí dù bị thứ mùi kia lấn át. Ôi, ở đây lạnh quá – thứ đó mang cả hơi lạnh vào nhà.
Hai chân ông Jud loạng choạng run rẩy – con mèo quấn quanh chân khiến ông lảo đảo. Nó rên gừ gừ trong miệng. Ông Jud đá văng nó đi. Nó nhe răng với ông, gầm lên dọa nạt.
Nghĩ đi! Ôi, nghĩ đi, lão già ngu xuẩn, có khi chưa quá trễ, đến nước này rồi nhưng có khi chưa quá trễ… nó đã trở về nhưng vẫn có thể kết liễu nó lần nữa… nếu ông làm được… nếu ông tính toán được….
Lùi về phía nhà bếp, ông chợt nhớ đến ngăn kéo đựng đồ dùng nhà bếp dưới bồn rửa. Trong ngăn kéo có con dao chặt thịt.
Cẳng chân gầy guộc đập vào cửa xoay dẫn vào gian bếp, ông bèn đẩy cửa mở. Chưa rõ thứ bước vào nhà rốt cuộc là gì, nhưng ông Jud có thể nghe thấy hơi thở của nó. Ông có thể trông thấy một bàn tay trắng nhởn vung vẩy tới lui – bàn tay đang cầm thứ gì đó mà ông không nhìn ra. Cửa xoay ngược trở lại khi ông vào nhà bếp, ông Jud bèn quay lưng chạy thẳng đến ngăn kéo đựng dụng cụ. Ông giật nó ra và thấy cán dao chặt thịt bằng gỗ đã mòn. Cầm nó lên, ông lại xoay người về phía cửa; thậm chí ông còn tiến một, hai bước tới trước. Phần nào dũng khí đã trở lại với ông.
Hãy nhớ rằng đó chẳng phải một đứa trẻ. Nó có thể hét lên hoặc làm gì đó khi thấy mình chiếm thế thượng phong; nó có thể khóc lóc. Nhưng ông không được để nó lừa. Ông đã bị lừa quá nhiều lần rồi đấy, lão già. Đây là cơ hội cuối cùng của ông.
Cửa mở ra lần nữa, nhưng ban đầu chỉ có con mèo bước vào. Đôi mắt của ông Jud dõi theo nó một thoáng rồi ngước lên.
Nhà bếp quay về hướng Đông, và ánh ban mai đầu tiên đã chiếu qua khung cửa sổ, mờ nhạt, trắng sữa. Ánh sáng không nhiều, nhưng vừa đủ. Quá đủ là đằng khác.
Gage Creed bước vào, mặc bộ vest lúc chôn cất. Rêu mọc đầy trên vai và ve áo. Rêu khiến áo sơ mi trắng nhuốm màu đen đúa. Mái tóc vàng như tơ của nó dính đầy đất cát. Một bên mắt đã hỏng; nó cứ chòng chọc nhìn vào vô định. Con mắt còn lại dán chặt vào ông Jud, ánh lên vẻ dữ dội trống rỗng.
Gage nhe răng cười với ông.
“Chào lão Jud,” Gage lanh lảnh cất giọng tuy trẻ con nhưng rất tròn vành rõ chữ. “Ta đến để tống tiễn linh hồn già cỗi, thối nát của nhà ngươi thẳng xuống địa ngục. Ngươi giỡn mặt ta một lần rồi. Ngươi nghĩ chẳng sớm thì muộn, ta không trở lại cho ngươi một trận à?”
Ông Jud giơ con dao lên. “Có giỏi thì tung chiêu đi, bất kể ngươi có là gì. Chúng ta xem mèo nào cắn mỉu nào.”
“Norma chết rồi, chẳng còn ai thương tiếc nhà ngươi đâu,” Gage nói. “Đúng là một ả đàn bà rẻ mạt. Ả lên giường với tất tần tật bằng hữu của ngươi đấy, Jud. Ả ta còn để bọn chúng đi cửa hậu nữa kìa. Tư thế ả thích nhất. Ả ta đang chịu đày đọa dưới địa ngục với căn bệnh viêm khớp và đủ thứ khổ ải. Ta đã trông thấy ả dưới đó, Jud a. Ta đã trông thấy ả dưới đó.”
Nó loạng choạng tiến hai bước về phía ông, giày vương lại vệt bùn trên lớp vải lót sàn đã cũ. Nó chìa một tay ra trước mặt như thể muốn bắt tay với ông; tay kia vòng ra sau lưng.
“Nghe đây, Jud,” nó thì thầm – đoạn miệng nó há ra, để lộ hàm răng sữa mới nhú, và mặc dù môi không chuyển động, giọng của bà Norma vẫn vang lên.
“Gã mọc sừng! Gã mọc sừng thảm hại! Xưa giờ ta chúa ghét ông! Ta cười vào mặt ông! Bọn ta cười vào mặt ông! Bọn ta cười hả hêêêêêê…”
“Thôi đi!” Con dao chặt thịt run bần bật trong tay ông.
“Bọn ta mây mưa trên giường nhà mình. Lão Herk và ta tình tang, ta với cả lão George tính tình. Ta qua tay tất cả đám bọn chúng. Ta biết tất tần tật những ả điểm ông qua lại, nhưng ông chẳng hề hay biết ông kết hôn với một ả điểm, làm bọn ta được dịp cười hả hê, Jud ạ! Bọn ta lên cơn động dục cùng nhau và bọn ta cườiiiiiiiiii vào…
“THÔI ĐI!” Ông Jud hét lên. Đoạn ông cụ lao về phía bóng hình nhỏ thó, lảo đảo trong bộ đồ vest chôn cất, đúng lúc đó, con mèo lao ra từ bóng tối bên dưới bục chặt thịt nơi nó ngồi rình từ nãy đến giờ. Nó rít lên, hai tai dựng ngược dọc theo hộp sọ, nó khiến ông Jud vấp chân một cách ngoạn mục nhất có thể. Con dao chặt thịt bay ra khỏi tay ông. Nó quay mòng mòng trên lớp vải sơn lồi lõm, bạc màu, lưỡi dao cùng cán dao vun vút thay thế vị trí trong lúc nó xoay tít. Nó đập vào tấm ván ở chân tường đánh keng rồi trượt xuống phía dưới tủ lạnh.
Ông Jud vỡ lẽ mình lại bị lừa lần nữa, và niềm an ủi duy nhất với ông là đây sẽ là lần cuối. Con mèo trèo lên chân ông, miệng há to, mắt lóe lên, rít như ấm trà sôi. Và rồi Gage đứng trên người ông, vui tươi nở nụ cười đen tối, mắt trợn tròn, đỏ ngầu, tay phải rút ra từ sau lưng, để rồi ông Jud trông thấy thứ nó cầm từ lúc bước vào là một con dao mổ lấy từ chiếc túi đen của Louis.
“Ôi lạy Chúa tôi,” ông Jud bàng hoàng, đoạn đưa tay phải lên chắn cú đâm. Và ông trông thấy ảo ảnh thị giác thì phải; rõ ràng tâm trí ông đã phát rồ, bởi chừng như con dao mổ nằm cả ở lòng bàn tay và mu bàn tay ông cùng lúc. Đoạn thứ chất lỏng ấm nóng bắt đầu rỉ xuống mặt, ông nhận ra đó không phải ảo ảnh.
“Ta sẽ cho ngươi biết tay, lão khọm già!” Thứ mang hình dáng của Gage cười nắc nẻ, phả làn hơi độc vào mặt ông. “Ta sẽ cho ngươi biết tay! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào… là… lễ độ!”
Ông Jud vung tay chụp lấy cổ tay của Gage. Da bong ra như giấy trong tay ông.
Con dao mổ bị giật khỏi tay ông, để lại vết thương hả mỏ chạy dọc.
“Thế nào… là… lễ độ!”
Con dao mổ lại vung xuống. Hết lần này lại đến lần khác.