← Quay lại trang sách

Chương 8 NGÀI BÁ TƯỚC

Nếu không có những bức thư trao đổi giữa Clara và Blanca thì giai đoạn đó đã có thể bị chìm trong những kỷ niệm lẫn lộn và phai mờ bởi thời gian. Sự trao đổi thư từ phong phú đó đã ghi giữ lại được những sự kiện xẩy ra, khiến cho mọi việc đó thoát khỏi đám mây mù của biết bao việc làm có thể không chính xác. Từ lá thư đầu tiên của con gái mà bà nhận được sau khi cô đi lấy chồng, Clara đã có thể đoán được rằng thời gian xa cách con gái sẽ không lâu. Không nói điều đó với ai, nhưng bà đã sửa soạn một căn buồng sáng sủa và rộng rãi nhất của ngôi nhà để đợi cô con gái. Tại đó bà đem kê chiếc nôi bằng đồng, cái nôi mà bà đã nuôi nấng ba người con của mình.

Blanca không bao giờ có thể giải thích cho mẹ rõ vì sao cô đã nhận lấy chồng, bởi chính cô cũng chẳng hiểu vì sao. Sau này khi cô đã trở thành một phụ nữ ở độ tuổi chín chắn, suy nghĩ phân tích về quá khứ Blanca đã đi đến kết luận rằng nguyên nhân chính là sự sợ hãi ông bố. Từ khi còn bú, cô bé Blanca đã biết sự giận dữ thật phũ phàng vô lý của bố và cô bé đã quen phục tùng bố. Cái bụng mang thai và cái tin Pedro García Con bị giết cuối cùng đã dẫn Blanca đến quyết định như vậy, nhưng cô đã có dự định ngay từ khi chấp nhận mối liên hệ với Jean de Satigny là cô sẽ không bao giờ có quan hệ vợ chồng. Cô bịa ra đủ mọi chuyện để trì hoãn việc hợp hôn, mới đầu lấy cớ sức khỏe không được tốt, sau lại tìm ra những cớ khác, Blanca tin chắc rằng một ông chồng như vị bá tước, con người luôn đi giầy da dê non, bôi thuốc cho bóng móng tay và sẵn sàng lấy một người phụ nữ đã có mang với kẻ khác làm vợ, mình sẽ dễ dàng điều khiển hơn là chống đối lại một ông bố như Esteban. Giữa hai điều bất hạnh đó, cô chọn điều mà cô cho là nhỏ hơn. Cô biết giữa cha cô và vị bá tước người Pháp đã có một sự thỏa thuận buôn bán mà trong đó cô chẳng có gì phải nói. Để cho đứa cháu của mình có được một cái họ chính thức, Esteban Trueba cho Jean de Satigny một món tiền hồi môn lớn và hứa đến một ngày nào đó sẽ được hưởng một gia tài thừa kế. Blanca chịu đựng cuộc dàn xếp buôn bán đó, nhưng không sẵn sàng trao cho chồng cả tình yêu lẫn sự âu yếm của mình, vì cô vẫn yêu Pedro García Con, do sức dai dẳng của thói quen hơn là do hi vọng được gặp lại anh.

Blanca và người chồng mới cưới qua đêm tân hôn trong căn phòng của vợ chồng mới tại một khách sạn sang trọng nhất thủ đô mà ông Esteban Trueba đã cho trang hoàng đầy hoa như thể một cử chỉ xin lỗi đứa con gái mà ông đã có một loạt hành vi trừng phạt thô bạo trong mấy tháng qua. Thật là bất ngờ đối với Blanca thấy không cần thiết phải bịa ra một cơn đau đầu, vì khi chỉ còn có hai người trong phòng, Jean de Satigny liền từ bỏ vai trò của chú rể, không hôn vào cổ cô dâu và chọn những miếng tôm ngon nhất để bón vào tận miệng cô nữa, và hầu như cũng đã quên hẳn cái cung cách của con người hào hoa lịch sự kiểu trong những phim câm mà đã trở lại thành một người anh em bạn của cô trước đây trong những cuộc dạo chơi tại nông thôn, trong những buổi ăn nhẹ giữa hai bữa ăn chính trên bãi cỏ, cùng với chiếc máy ảnh và những cuốn sách bằng tiếng Pháp. Jean de Satigny vào buồng tắm và ở trong đó rất lâu, đến khi bá tước từ buồng tắm trở ra thì Blanca đã nửa thức nửa ngủ. Cô tưởng như trông thấy ông chồng trong giấc mơ, lúc đó đã thay bộ quần áo cưới và mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen và chiếc áo khoác trong nhà bằng nhung kiểu Pompeii, trên đầu có một tấm lưới quấn giữ bộ tóc uốn lượn một cách không chê được cho khỏi sô sệch, và sặc sụa mùi nước hoa Anh. Hầu như bá tước không có một chút nôn nóng vội vã về yêu đương. Jean de Satigny ngồi xuống giường, bên cạnh vợ và vuốt ve má cô vẫn với cái cử chỉ hơi diễu cợt mà Blanca đã nhiều lần trông thấy, và sau đó, bằng một thứ tiếng Tây Ban Nha chẳng uốn lưỡi khi phát âm những chữ erờ, bá tước bắt đầu giải thích, rằng ông không có một thiên hướng đặc biệt nào về việc vợ chồng, rằng ông là một con người say mê nghệ thuật, văn học và tìm hiểu khoa học, cho nên ông không có ý định làm phiền cô bởi những đòi hỏi của người chồng, và như vậy có thể cứ chung sống với nhau, nhưng không lộn xộn giường đệm, đối xử với nhau thật hòa hợp và thật lịch sự. Cảm thấy thật nhẹ người, Blanca đưa tay ôm lấy cổ bá tước và hôn trên hai má.

– Cám ơn Jean - cô thốt lên.

– Có gì đâu - bá tước lịch sự đáp.

Hai người nằm thoải mái trên chiếc giường lớn làm giả theo kiểu Hoàng Đế, bình luận về những chi tiết của buổi tiệc cưới và bàn về kế hoạch cho cuộc sống tương lai.

– Thế anh không cần biết ai là cha của đứa con tôi sao? - Blanca hỏi.

– Người đó là tôi - Jean de Satigny trả lời và hôn lên trán vợ.

Mỗi người nằm ở một mé giường, quay lưng vào nhau mà ngủ. Năm giờ sáng Blanca tỉnh dậy thấy bụng quặn đau do mùi ngọt nồng của những bông hoa mà Esteban Trueba đã cho trang trí căn phòng tân hôn. Bá tước dìu cô vào phòng tắm, tay nâng trán cô trong lúc cô ngồi trên bồn đi tiêu, đầu cúi gục, sau đó đỡ cô nằm trên giường và vứt bỏ những bông hoa ra ngoài hành lang. Từ đó đến sáng bá tước nằm đọc cuốn Triết lý về Phòng trang điểm, của Hầu tước de Sade, trong lúc Blanca thở dài, nửa mơ nửa tỉnh, thấy thật là tuyệt diệu đã cưới một người chồng trí thức.

Ngày hôm sau Jean de Satigny tới nhà băng đổi tấm ngân phiếu quà tặng của bố vợ, và hầu như suốt cả ngày hôm đó bận bịu vào việc chạy khắp các cửa hàng tại trung tâm thành phố để mua sắm mọi thứ đồ dùng cho chú rể cho phù hợp với địa vị kinh tế mới của mình. Trong khi đó chán ngán việc chờ đợi chồng ở tại gian đại sảnh của khách sạn Blanca liền quyết định trở về thăm mẹ. Cô đội một chiếc mũ đẹp nhất của mình và thuê một chiếc xe về ngôi nhà lớn ở góc phố, trong lúc đó mọi người trong gia đình đang ăn bữa trưa trong không khí im lặng, vẫn còn vẻ bực dọc và mệt mỏi bởi những xáo động của đám cưới và cơn váng rất khó chịu sau những cuộc cãi lộn vừa qua. Nhìn thấy Blanca bước vào phòng ăn, cha cô thét lên một tiếng kinh hoàng.

– Con về đây làm gì! - ông gầm lên.

– Không làm gì... con về thăm bố mẹ... - Blanca sợ hãi lẩm bẩm.

– Mày điên thật! Mày không biết rằng, nếu có ai trông thấy mày ở đây, người ta sẽ nói mày bị chồng đuổi về nhà giữa tuần trăng mật sao? Họ sẽ nói mày đã mất trinh!

– Thì con cũng không còn trinh tiết, thưa cha.

Esteban định cho cô một cái tát, nhưng Jaime đã đứng ngăn trước mặt ông cương quyết chặn lại, khiến cho ông chỉ còn có thể gầm gào chửi rủa về sự ngu ngốc của cô. Clara lặng lẽ, không thay đổi thái độ, dắt Blanca tới một chiếc ghế, mang cho cô một đĩa cá hộp và ít nước chấm bạch hoa. Trong khi ông Esteban Trueba vẫn tiếp tục gầm lên và Nicolás đi ra ngoài tìm một chiếc xe để đưa cô chị trở về với chồng thì Clara và con gái rì rầm chuyện trò với nhau như thể những thời trước đó.

Ngay buổi chiều hôm ấy, Blanca và Jean de Satigny đáp xe lửa đi tới một hải cảng, từ đó họ xuống một con tầu vượt đại dương của Anh. Jean de Satigny mặc một chiếc quần lanh trắng và chiếc áo vét mầu xanh lam cắt theo kiểu thủy thủ, hoàn toàn hòa hợp với chiếc váy màu lam và chiếc áo ngoài mầu trắng của Blanca. Bốn ngày sau con tầu để họ đặt chân trên bến của một tỉnh nhỏ xa xôi hẻo lánh trên miền Bắc, tại đó những bộ quần áo du lịch sang trọng và những chiếc va-li da cá sấu của họ đã trở nên lạc lõng chẳng ai để ý trong không khí nóng khô của giấc ngủ trưa. Jean de Satigny thu xếp cho vợ nghỉ tạm tại một khách sạn, rồi đi tìm một chỗ ở xứng đáng với khoản tiền thu nhập mới của mình. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau đó cả cái xã hội tỉnh lẻ này đã biết tin về sự có mặt của một vị bá tước chính tông đến cùng sống trong cái xã hội của họ. Điều đó đã cho Jean de Satigny nhiều thuận lợi trong mọi việc thu xếp của mình. Bá tước đã thuê được một ngôi nhà của một trong những gia đình giầu có trong thời kỳ hoàng kim của diêm tiêu trước khi người ta tạo ra được một chất tổng hợp thay thế để đẩy cả vùng này vào chỗ lụn bại. Ngôi nhà có cái vẻ hơi buồn và hoang vắng, giống như tất cả những ngôi nhà khác tại đây, cần được tu sửa đôi chút, nhưng vẫn giữ được nguyên vẹn cái bề thế xưa kia và cái duyên dáng cuối thế kỷ trước của nó. Bá tước de Satigny đã trang hoàng ngôi nhà theo thị hiếu của mình, một sự cầu kỳ lầm lẫn và suy đồi khiến cho Blanca phải ngỡ ngàng vì cô đã quen với cuộc sống nông thôn và phong cách giản dị cổ điển của cha. Jean de Satigny bày những chiếc bình sứ Trung Hoa rất đáng ngờ không chắc thứ thiệt, trong đó thay vào những cành hoa, bá tước lại cắm những chiếc lông đà điểu nhuộm mầu; cửa thì treo rèm lụa hoa nổi xứ damask, lót len mỏng và có đính tua theo; những chiếc gối lớn có viền tua lụa và thêu diêm dúa, đồ gỗ thì đủ kiểu lẫn lộn, tường gỗ thếp vàng, bình phong và những cây đèn không thể tưởng tượng được làm bằng những bức tượng người da đen Abyssinia to bằng người thật, cởi trần nhưng đi dép kín và đội khăn đóng. Ngôi nhà có những chiếc rèm cửa lúc nào cũng buông rủ, khiến cho ánh sáng chói chang của sa mạc lọt vào cũng được nhẹ nhạt đi. Trong mọi góc buồng Jean de Satigny đặt những đỉnh hương kiểu phương Đông, trong đó đốt cỏ thơm và những nếp hương tỏa lên mùi thơm lúc đầu làm cho Blanca nôn nao khó chịu, nhưng sau cũng quen dần. Bá tước thuê mấy người India đến làm việc sai bảo, ngoài ra còn mượn một chị to mập chuyên việc nấu bếp, mà Jean de Satigny đã huấn luyện cho biết cách làm những món nước chấm rất cầu kỳ mà bá tước thích, và thêm nữa là một chị hầu phòng thọt và mù chữ chuyên việc săn sóc, hầu hạ Blanca. Mấy người giúp việc đó đều được mặc đồng phục choáng lộn kiểu kịch hát, nhưng bá tước không buộc được họ đi giầy, bởi vì họ đã quen đi chân đất và không thể nào chịu đựng nổi giầy, dép, Blanca cảm thấy khó chịu trong ngôi nhà đó và không tin tưởng được những người India lầm lì hầu hạ cô một cách miễn cưỡng và hình như giễu cợt cô ở sau lưng. Họ đi đi lại lại xung quanh như những hồn ma, lướt đi không một tiếng động khắp các gian phòng, hầu như bao giờ cũng chẳng có việc gì làm và luôn luôn chán ngán. Họ không trả lời khi cô nói với họ như thể không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng giữa họ với nhau thì luôn luôn thầm thì bằng tiếng Tây Ban Nha, hoặc bằng tiếng thổ ngữ miền cao nguyên. Mỗi lần Blanca bàn với chồng về những chuyện là lạ mà cô nhận thấy ở những người hầu hạ thì chồng cô đều nói rằng đó là tập quán của những người India, chẳng cần phải bận tâm. Cả Clara cũng nói như vậy trong một bức thư trả lời cho con gái khi cô kể cho bà nghe có một hôm cô trông thấy một trong những người hầu đó cố giữ thăng bằng trên một đôi giầy cũ có gót cao cong cong và buộc bằng dây nhung, trong đó đôi chân to bè dầy chai của người đàn ông đó bị bó chét lại “Cái nóng của ma mạc, cái thai trong bụng và cái mong muốn không thú nhận được sống như một bà bá tước của con, hòa cùng với cái dòng dõi của chồng con, đã làm cho con trông thấy những hồn ma đó, con gái ạ”, Clara đùa bỡn viết, và viết thêm rằng phương thuốc tốt nhất để chống lại những đôi giày kiểu Louis XV đó là một cuộc tắm nước lạnh dưới vòi hoa sen và uống một bát nước sắc hoa cam cúc. Một lần khác đã sắp đưa vào miệng miếng thức ăn thì Blanca nhìn thấy trong đĩa thức ăn có một con thạch thùng nhỏ nằm chết ườn. Chưa hoàn hồn và cố cất lên tiếng nói, cô gọi thét chị nấu bếp và ngón tay run run chỉ cho thấy đĩa thức ăn. Chị nấu bếp núng nính kéo cái thân hình béo mập tới gần, cúi cái đầu có bím đuôi sam xuống nhìn rồi lặng lẽ bê đĩa thức ăn đi. Nhưng khi quay mình lại Blanca tưởng như bắt gặp một cái nháy mắt đồng lõa giữa chồng mình và chị nấu bếp người India. Đêm đó cô thức rất khuya, ngẫm nghĩ về những điều đã trông thấy, cho đến gần sáng cô mới đi tới kết luận rằng có lẽ mình đã tưởng tượng ra thôi. Mẹ cô nói có lý: cái nóng và sự thai nghén đã làm cho cô hoảng hốt.

Những căn phòng hẻo lánh nhất của ngôi nhà dành cho những hoạt động say mê về nhiếp ảnh của Jean de Satigny. Tại đó bá tước lắp đặt những chiếc đèn chiếu, những chiếc giá ba chân và chiếc máy ảnh hòm cùng một số máy móc. Ông đề nghị Blanca không bao giờ được vào căn phòng mà ông gọi là “phòng thí nghiệm” nếu không được phép, vì theo như ông giải thích, có thể làm mờ mịt những tấm kính ảnh nếu ánh mặt trời lọt vào. Ông khóa trái cửa, và luôn đeo chiếc chìa khóa móc vào một vòng vàng lủng lẳng trên thắt lưng; nhưng sự phòng ngừa đó thật hoàn toàn không cần thiết vì vợ ông thực tế chẳng bao giờ chẳng hề để ý đến những gì ở xung quanh và đối với cái nghệ thuật nhiếp ảnh của chồng cô lại chẳng quan tâm đến.

Cùng với cái bụng mỗi ngày thêm to Blanca dần dà trở nên lặng lẽ như tính cách phương Đông mà những toan tính của chồng định đưa cô vào những hoạt động xã hội, đến những tiệc hội, dạo chơi trên xe hoặc gợi cảm bằng sự trang trí ngôi nhà mới của vợ chồng, đều vỡ vụn khi chạm vào nó. Nặng nề, ngớ ngẩn cô đơn và mệt mỏi triền miên, Blanca rút vào việc lặng lẽ đan, móc thêu thùa. Cô ngủ phần lớn thời giờ trong ngày, và những giờ thức cô dùng để may những bộ quần áo tí xíu màu hồng, vì cô tin chắc rằng mình sẽ sinh con gái. Cũng giống như mẹ cô đối với cô xưa kia, Blanca đã phát triển một hệ thống thông tin với đứa con mà cô đang mang trong bụng và dốc hết mình vào cuộc sống bên trong trong một cuộc đối thoại thầm lặng và liên tục. Trong những bức thư gửi về cho mẹ. Blanca đã mô tả cuộc sống ẩn dật và buồn bã của mình, và nhắc tới chồng với một thiện cảm mù quáng, coi Jean de Satigny như một con người tế nhị, kín đáo và đáng trọng. Cứ như thế cô đã đi tới xây dựng nên, một cách không tính đếm, cả một huyền thoại về Jean de Satigny, hầu như là một vị hoàng tử, mà không nhắc đến việc bá tước hít cocaine và hút thuốc phiện mỗi buổi chiều, vì cô chắc rằng cha mẹ không thể hiểu cái đó là cái gì. Một nửa ngôi nhà dược dành cho Blanca. Tại đó cô đã sắp xếp đại bản doanh của mình và chất đống tất cả những gì đã sửa soạn để đón đứa con gái sắp ra đời. Jean de Satigny nói có đến năm mươi đứa trẻ cũng không mặc hết số quần áo và chơi đùa số đồ chơi nhiều như thế, nhưng sự tiêu khiển duy nhất của Blanca khi đó là đi dạo các phố phường buôn bán rất nhỏ hẹp của cái thành phố tỉnh lẻ đó và mua tất cả những thứ vật dụng mà cô trông thấy mầu hồng cho trẻ con. Ban ngày cô thêu tã lót, đan những chiếc giầy bé tí xíu bằng len, thêu trang trí trên những tấm áo trẻ sơ sinh, sắp xếp những chồng quần áo trẻ con, yếm dãi, tã lót, là những tấm vải trải giường đã thêu. Sau giấc ngủ trưa, cô viết thư cho mẹ, đôi khi viết cho Jaime, và khi mặt trời lặn và trời đã dịu mát đôi chút, cô đi dạo chung quanh để đôi chân đỡ bị tù túng. Vào buổi tối cô xum họp cùng chồng tại phòng ăn lớn của ngôi nhà, tại đó những bức tượng người da đen bằng đất nung đầu đội những ngọn đèn đứng ở các góc nhà tỏa ra khắp phòng một thứ ánh sáng như trong các nhà chứa. Mỗi người ngồi ở một đầu bàn, có phủ chiếc khăn bàn dài trên bầy cốc ly thủy tinh và đầy đủ đĩa bát sứ, có trang trí bằng những bông hoa giả, vì tại vùng không hiếu khách này không đào đâu ra hoa thật. Thường xuyên phục vụ trong phòng ăn của hai vợ chồng là một người India trơ tráo, lầm lì lúc nào cũng nhai đi nhai lại một viên lá côca, cái thứ lá nuôi sống anh ta. Anh ta không phải là một người hầu chung chung và cũng chẳng phải hoàn thành một nhiệm vụ riêng biệt nào trong cái tổ chức người hầu trong nhà. Anh ta cũng chẳng giỏi giang gì trong việc hầu phòng ăn, vì chẳng biết sử dụng liễn bát, dao dĩa nên lấy món ăn ra phục vụ bằng bất kỳ cách nào. Blanca một đôi lần đã phải chỉ dẫn cho anh ta, xin đừng dùng ngón tay bốc những miếng khoai tây bỏ vào dĩa. Nhưng Jean de Satigny thích anh ta vì một lí do bí hiểm nào đó, và đương huấn luyện anh ta trở thành người giúp việc trong phòng thí nghiệm.

– Nếu nó không thể nói năng được như một người cơ đốc, càng ít khả năng có thể chụp ảnh - Blanca nhận xét khi biết tin này.

Người India đó là anh chàng mà Blanca nghĩ đã trông thấy đi đôi giầy gót cao kiểu Louis XV.

Những tháng đầu của cuộc đời làm vợ lặng lẽ và buồn tẻ trôi đi. Cái khuynh hướng thiên về cách biệt và cô độc bẩm sinh của Blanca càng phát triển thêm. Cô không tham gia vào đời sống xã hội và cuối cùng Jean de Satigny đã đi một mình trong những cuộc mời mọc mà hai vợ chồng nhận được. Sau đó, khi về tới nhà, trước mặt Blanca bá tước đã chế giễu sự lố bịch của những gia đình quá xa xưa cổ lỗ, tại đó những cô thiếu nữ đi ngoài đường đội mũ chóp có tua kiểu thế kỷ thứ mười tám và các chàng công tử đeo mảnh vải bùa ở ngực. Blanca có thể sống một cuộc sống nhàn tản theo cái khuynh hướng tự nhiên của cô, trong lúc chồng cô lao mình vào những thú vui nho nhỏ mà chỉ có đồng tiền mới mong mua được, và những thú vui mà bá tước đã phải nhịn từ rất nhiều năm. Đêm nào ông cũng đến sòng bạc và Blanca tính có lẽ chồng đã thua rất nhiều tiền, vì cứ đến cuối tháng, bao giờ cũng vậy, lại có một lô chủ nợ đến sắp hàng ngoài cửa. Jean de Satigny có một quan niệm thật đặc biệt về kinh tế gia đình. Bá tước tậu một chiếc ô-tô kiểu mới nhất, ghế ngồi đều bọc da báo và nắm tay cửa đều mạ vàng, xứng đáng với một ông hoàng Ả-rập, chiếc xe ô-tô lớn và lộng lẫy nhất mà chưa bao giờ người ta nhìn thấy ở vùng này. Ông đã thiết lập nên một mạng lưới tiếp xúc bí mật nó cho phép ông mua được những thứ đồ cổ, đặc biệt là đồ sứ Pháp cổ, loại sáng tạo theo phong cách ba-rốc, là thứ mà ông mê thích. Đồng thời ông cũng đưa vào trong nước những két rượu mùi loại tuyệt hảo lọt qua cửa hải quan chẳng xẩy ra chuyện gì. Những món hàng lậu của ông đi vào nhà qua con đường cửa sau và cứ nguyên vẹn thế đi qua cửa trước để tới những nơi mà Jean de Satigny dùng để nhậu nhẹt trong các tiệc hội hoặc bán với giá cắt cổ. Hai vợ chồng không tiếp khách ở nhà, và chỉ sau một số tuần lễ, những vị phu nhân ở địa phương đã thôi không mời mọc Blanca nữa. Và lan truyền ra tin đồn đại rằng Blanca kiêu ngạo, kênh kiệu và ốm yếu, và chính vì thế người ta càng có cảm tình với vị bá tước người Pháp, ông ta nổi tiếng là một người chồng nhẫn nại và chịu đựng.

Blanca sống hòa thuận với chồng. Chỉ có vài lần vợ chồng phải cãi cọ, khi cô định tìm biết cho rõ những vấn đề tài chính trong gia đình. Cô không thể tự giải thích nổi tại sao Jean đã vung phí tiền mua đồ sứ cổ và chiếc ô-tô ghế da báo kia, mà lại không có đủ tiền để trả người chủ hiệu buôn người Tàu về những món hàng ăn uống tiêu dùng, cũng như tiền lương cho số người hầu hạ khá đông trong nhà. Jean từ chối không chịu nói về những vấn đề đó, với cái cớ đó là trách nhiệm đặc biệt của nam giới và cô không cần thiết phải nhét đầy vào cái đầu chim sẻ của mình những vấn đề mà cô chẳng có khả năng hiểu biết. Blanca đoán rằng tài khoản mà Esteban Trueba cho Jean de Satigny là một vốn liếng lớn không giới hạn, và thấy không có khả năng đi tới một thỏa thuận với nhau về vấn đề này, cuối cùng Blanca cũng bỏ không tìm hiểu những việc đó nữa. Cô sống lặng lẽ âm thầm như một bông hoa nẩy nở trên một miền đất bao la, trong ngôi nhà xây trên bãi cát, bao quanh bởi những người India kỳ quặc, cô như sống trong một thế giới khác, nhiều lần bắt gặp những chi tiết nhỏ nó dẫn dắt cô tới chỗ ngờ vực cả sự sáng suốt của chính mình. Thực tế đối với cô dường như mờ mịt mất những đường nét rõ ràng, như thể cái nắng mặt trời tai ác xóa nhòa hết mọi mầu sắc, cũng như nó đã có thể làm cho những sự vật bao quanh cô trở nên méo mó, và khiến cho những con người trở thành những bóng dáng kỳ bí.

Được cái thai đang phát triển dần trong bụng bảo vệ, trong những tháng uể oải đó, Blanca đã quên sự trầm trọng của nỗi bất hạnh của mình. Cô không nghĩ đến Pedro García Con với nỗi khát khao khẩn thiết như trước và ẩn mình trong những kỷ niệm ngọt ngào, mờ nhạt mà lúc nào cô cũng có thể gợi ra ngay. Tình dục của cô được ru ngủ và hãn hữu đôi khi có suy nghĩ về số phận chẳng may của mình, cô lại tự thỏa mãn bằng cách tưởng tượng mình đang bay trên một đám mây, không buồn bực và cũng chẳng vui mừng, cô đơn xa lánh tất cả những sự tàn bạo của cuộc đời, chỉ có người đồng hành duy nhất là đứa con gái nằm trong bụng. Blanca đi tới mức nghĩ rằng đã vĩnh viễn mất khả năng yêu đương và cái nồng cháy của xác thịt đã vĩnh viễn tắt trong cơ thể. Cô đã trải qua những giờ như vô tận ngắm nghía phong cảnh mờ nhạt trải dài trước cửa sổ. Ngôi nhà cô dựng tại rìa thành phố, xung quanh bao bọc bởi mấy cây còm cõi chịu đựng nổi sức dồn đuổi khủng khiếp của vùng sa mạc. Về bên sườn Bắc gió đã phá trụi mọi loài thực vật, và có thể trông thấy một cao nguyên cồn cát bao la và những ngọn đồi tít tắp xa xa rung động trong ảo ảnh hồi quang của ánh sáng. Ban ngày cái ngột ngạt oi bức của mặt trời nặng như chì làm cho cô kiệt sức như hấp hối, và về ban đêm Blanca phải run lên giữa chăn đệm trên giường, phải dùng đến những túi nước nóng và quấn thêm tấm khăn len để chống chọi với giá buốt. Cô ngắm nhìn bầu trời trần trụi trong veo để tìm một vẩn mây, với niềm hy vọng có lúc nào đó rơi xuống một giọt nước mưa để làm nhẹ bớt cái ngột ngạt nặng nề của miền thung lũng trên mặt trăng này. Tháng tháng trôi đi như thế không có gì thay đổi, không có thứ giải trí nào khác ngoài những lá thư của mẹ gửi đến, trong đó bà kể cho cô nghe về chiến dịch chính trị của cha cô, về những trò điên dại của Nicolás, về những việc làm kỳ cục của Jaime, cậu em sống như một ông cố đạo, nhưng đi khắp nơi với đôi mắt của một người tình. Trong một bức thư bà Clara đã gợi ý nên tiếp tục làm những con giống cho lễ Nô-en để đôi bàn tay được bận bịu. Cô định làm theo. Cô tìm mua loại đất sét đặc biệt mà cô đã quen dùng tại Trang viên Ba Cô Maria, tổ chức xây dựng một lò nung ở đằng sau bếp với sự giúp đỡ của mấy người India. Nhưng Jean de Satigny chế riễu sự ham say nghệ thuật đó của cô, nói rằng nếu chỉ muốn để cho đôi bàn tay được bận bịu, tốt hơn hết là đan tất len hoặc học làm bánh đa, bánh quế. Cuối cùng Blanca đã từ bỏ công việc này, chủ yếu không phải vì sự chế riễu cay độc của chồng, mà vì không thể nào cạnh tranh nổi với nghề gốm cổ của những người India.

Jean de Satigny đã tổ chức công việc kinh doanh của mình với lòng kiên trì y như đã có trong việc kinh doanh loài chồn chuột, nhưng có kết quả hơn. Ngoài một vị cố đạo người Đức đã đi suốt ba mươi năm khắp vùng để khai quật tìm quá khứ của người Inca; không có một ai chú ý đến những di vật cổ đó, bởi cho rằng nó không có giá trị buôn bán. Chính phủ nghiêm cấm việc buôn bán những vật cổ India và đã trao một nhượng quyền tổng hợp cho vị cố đạo đó, được phép đi tìm kiếm những di vật cổ để mang về viện bảo tàng. Jean de Satigny được trông thấy những đồ cổ đó lần đầu tiên trong hòm kính bụi bậm của viện bảo tàng. Bá tước theo ông cố đạo Đức hai ngày liền, và ông này cảm thấy rất sung sướng, sau bao nhiêu năm làm việc, gặp được một người chú ý đến công việc của mình, nên ông không nghĩ đến việc giữ gìn mà để lộ trọn vẹn học vấn mênh mông của mình về vấn đề này. Cứ như vậy bá tước đã hiểu biết cách thức để có thể xác định niên đại khi chôn, học biết cách phân biệt thời đại và các phong cách, khám phá ra phương pháp bố trí những ngôi mộ cổ trong sa mạc bằng những dấu hiệu vô hình trước con mắt người văn minh và đi đến kết luận rằng nếu như những chiếc bình gốm và mảnh gốm này không có được cái rực rỡ huy hoàng của những ngôi mộ cổ Ai Cập, thì ít ra nó cũng có được cái giá trị lịch sử của nó. Khi bá tước đã thu thập được tất cả những thông tin cần thiết rồi, ông liền tổ chức những đội người India đi đào bới tất cả những nơi đã thoát được sự hăng say khai quật của ông cố đạo.

Những thứ đồ gốm từ trước thời kỳ Christopher Columbus tới châu Mỹ, có men xanh mầu thời gian, ngụy trang dưới dạng những gói của người India hoặc những túi thồ trên lưng con llama bắt đầu được lén lút chuyên trở tới ngôi nhà và nhanh chóng xếp đầy những nơi bí mật dành riêng cho chúng. Blanca nhìn thấy chúng được chất đống trong các căn phòng và kinh ngạc trước hình dáng tuyệt diệu của chúng. Cô nâng chúng trên tay, mê mẩn vuốt ve chúng và khi người ta đóng gói chúng và gửi chúng tới những nơi xa lạ, cô cảm thấy thật buồn. Những món gốm đó cô cho rằng quá đẹp, và cô cảm thấy những con giống quái đản cho ngày Nô-en của cô không thể nào so sánh được với những đồ gốm đó, và do vậy, hơn bất kỳ một lý do nào khác, cô đã vất bỏ xưởng gốm nhỏ của mình.

Việc kinh doanh những thứ đồ gốm India cổ thật bí mật, dĩ nhiên vì đó là tài sản lịch sử của quốc gia. Một số nhóm người India giúp việc phục vụ cho Jean de Satigny lặng lẽ luồn tới ngôi nhà sau khi lén lút vượt qua những con đường hẻm qua biên giới. Họ chẳng có một chút chứng chỉ nào của con người, và thẩy đều thầm lặng, thô kệch và khó hiểu. Mỗi lần Blanca hỏi những con người bất chợt xuất hiện trong sân nhà từ đâu tới, họ đều trả lời họ là anh em họ hàng với người India hầu phòng ăn, và thực tế, họ giống nhau hết sức. Nhưng họ không ở lâu trong nhà. Phần lớn thời gian họ ở trong sa mạc, trong tay không có hành trang nào khác một chiếc cuốc xẻng để đào cát và một nắm lá côca nhai trong miệng để mà sống. Thỉnh thoảng họ gặp may mắn tìm thấy những phế tích nửa chìm nửa nổi trong một làng người Inca, và chỉ trong một thời gian ngắn họ đã chất đầy những gian kho trong nhà những đồ đã đào bới lấy trộm được. Việc tìm tòi, sự chuyên chở, và kinh doanh của loại hàng hóa này được tiến hành một cách rất cẩn mật, thận trọng, nó làm cho Blanca thấy không còn một chút nghi ngờ gì nữa có cái gì bất hợp pháp trong những việc làm đó của ông chồng. Jean de Satigny giải thích cho cô rằng Chính Phủ rất coi trọng những chiếc bình cổ đã lên rêu và những chuỗi hạt đá của vùng sa mạc và để tránh những thể thức phiền hà vĩnh cửu của chế độ quan liêu chính thức, nên ông ưng buôn bán những thứ đó theo cách thức riêng của ông. Ông đưa những món hàng đó ra khỏi đất nước trong những thùng gắn si có mang nhãn hiệu quả táo, nhờ có sự đồng lõa có lợi của một số nhân viên kiểm soát hải quan.

Tất cả những việc đó Blanca không chú ý đến lắm. Cô chỉ quan tâm đến vấn đề những xác ướp. Đã quen với những người chết vì Blanca đã sống hầu suốt cuộc đời tiếp cận chặt chẽ với họ qua chiếc bàn trái tim gọi hồn mà mẹ cô thường nhắc gọi đến những hồn ma. Cô đã quen nhìn những bóng ma trong suốt chập chờn trên dẫy hàng hiên của ngôi nhà lớn ở góc phố, gây nên tiếng động trong tủ áo, xuất hiện trong những giấc mơ để báo trước những rủi ro hoặc trúng giải xổ số. Nhưng những xác ướp thì lại khác. Đó là những con người ngồi lom khom, bọc trong những tấm giẻ rách xác sơ thành những hàng chỉ bụi bậm, với những cái đầu chỉ còn da không còn thịt, vàng vọt, những bàn tay bé nhỏ nhăn nheo, đôi mày khâu kín lại, tóc cạo nhẵn đằng sau gáy, nụ cười muôn thuở và kinh khủng không có môi, cái mùi nhờn nhớp bẩn thỉu, cái vẻ buồn rầu khốn khổ của những thây ma cũ kỹ, đã khiến cho tâm hồn cô đảo lộn. Những xác ướp đó rất hiếm. Họa lắm mới có lần bọn người India mang tới được một xác. Chậm chạp và lùi lũi họ khiêng đến ngôi nhà một chiếc lọ sành gắn kín. Jean de Satigny cẩn thận mở chiếc lọ trong một căn phòng cửa kính cửa chớp thẩy đều khép kín bưng, để không có một luồng gió có thể lọt vào biến thây ma thành một đống tro bụi. Bên trong chiếc lọ xác ướp hiện ra như thể nắm xương của một thứ quả lạ, ngồi lom khom như tư thế của bào thai, ngoài phủ một lớp quần áo rách mướp, kèm theo cái kho tàng khốn khổ gồm những chuỗi giây đeo cổ bằng răng người và những con búp bê bằng giẻ rách. Những xác ướp đó được ưa chuộng hơn cả so với những đồ vật khai quật được từ dưới những cổ mộ lên, vì một số nhà sưu tầm tư nhân và viện bảo tàng ngoại quốc trả giá rất cao. Blanca tự hỏi loài người gì mà lại đi sưu tập người chết, và rồi đặt những người chết đó vào đâu. Cô không thể tưởng tượng nổi điều mà xác chết có thể trở thành một bộ phận trang trí trong một phòng khách, nhưng Jean de Satigny nói với cô rằng, đặt trong những chiếc hòm thủy tinh xác ướp có thể có giá trị nhiều hơn là bất kỳ một tác phẩm nghệ thuật nào đối với một nhà triệu phú châu Âu. Nhưng xác ướp rất khó đưa ra trên thị trường, chuyên chở và qua cửa ải hải quan, cho nên có đôi khi chúng phải nằm hàng tuần lễ trong gian kho của ngôi nhà, chờ đến lượt để bắt đầu cuộc hành trình xa xôi ra nước ngoài. Blanca nằm mơ thấy chúng, có những ảo giác, tin rằng đã trông thấy chúng kiễng chân đi lại trong dãy hành lang, bé nhỏ như những Thể thần lùn tụt ẩn ẩn, hiện hiện. Cô đóng cửa phòng ngủ, trùm kín chăn, trải qua hàng giờ run rẩy, cầu nguyện và thầm gọi mẹ bằng sức mạnh tinh thần. Cô kể chuyện đó trong bức thư gửi cho mẹ và Clara đã trả lời rằng không việc gì phải sợ người chết, mà phải sợ những người còn sống, vì dầu đã có tiếng về ma ác, người ta cũng chưa bao giờ từng thấy người chết tấn công bất kỳ một ai cả, mà ngược lại, chính người chết bản chất lại rụt rè, nhút nhát. Được những lời khuyên của bà mẹ làm cho vững tâm, Blanca quyết định rình mò xem xét những xác ướp đó. Ngồi trong căn phòng nhìn qua cánh cửa hé mở cô lặng lẽ chờ đợi. Bỗng nhiên cô thấy chắc chắn rằng những xác chết đang đi dạo trong ngôi nhà, lê những đôi chân nhỏ bé như chân trẻ nhỏ trên tấm thảm, rì rầm nói chuyện như bọn học sinh, xô đẩy nhau, từng nhóm nhỏ hai, ba đứa một đêm nào cũng đi lại như vậy ra mé phòng thí nghiệm về nhiếp ảnh của Jean de Satigny. Đôi lần cô tưởng như nghe thấy một vài tiếng rên như từ dưới mồ vang lên và Blanca hoảng sợ không kiềm chế được mình, kêu thét gọi chồng, nhưng không thấy ai tới cả, còn cô thì quá sợ hãi không dám đi qua suốt dãy hành lang để tìm chồng. Khi những tia nắng mặt trời đầu tiên ló ra Blanca mới hoàn hồn và trấn tĩnh được tinh thần, cô cho rằng những nỗi phiền muộn ban đêm của mình là kết quả của sức tưởng tượng mãnh liệt mà cô đã thừa hưởng của mẹ, và tự trấn tĩnh mình, cho tới khi bóng đêm lại đổ xuống thì chu kỳ kinh hoảng lại bắt đầu tiếp diễn. Một hôm không thể chịu đựng được nữa sự căng thẳng mà cô phải trải qua khi bóng đêm sắp đổ xuống. Blanca quyết định nói về chuyện những xác chết với chồng. Lúc đó họ đang ăn bữa tối. Khi cô kể đến chuyện những tốp đi dạo qua, những tiếng xì xào và những tiếng kêu rên xa mờ, Jean de Satigny sững sờ, lặng đi, tay vẫn còn cầm im chiếc dĩa và miệng thì há hốc. Người India vừa bước vào phòng ăn với chiếc khay thức ăn chợt bước hụt chân và con gà rán lăn quay xuống gầm ghế. Jean de Satigny đã phát huy hết mãnh lực mê hoặc, kiên cường và luận lý của mình để thuyết phục cô rằng mọi chuyện vừa kể chỉ là do thần kinh yếu ớt chứ không làm gì có thật, đó chỉ là sản phẩm của sự sợ hãi tưởng tượng mà thôi. Blanca vờ như chấp thuận những lý lẽ đó, nhưng cô thấy rất có vẻ đáng ngờ những lời nói hăng say của chồng, vì thông thường Jean de Satigny không quan tâm đến những vấn đề của cô, cả bộ mặt của tên hầu phòng cũng đáng ngờ, vì đã thấy nó mất cái vẻ bất biến như mặt tượng ngụy thánh, và đôi mắt như nhớn nhác mở to hơn. Blanca thầm quyết định đã đến lúc phải dò xét đến tận cùng vấn đề những xác ướp lay lắt chuyển đi như khói đó. Đêm đó cô rút về buồng ngủ sớm hơn mọi ngày, sau khi nói với chồng, rằng mình về uống một viên thuốc an thần để ngủ được. Nhưng thực ra cô uống một cốc cà-phê đen và ngồi rình sau cánh cửa buồng, sẵn sàng thức canh mấy tiếng đồng hồ trong bóng tối.

Khoảng nửa đêm cô cảm thấy có những bước đi rón rén đầu tiên. Thận trọng mở cửa buồng, cô ngó đầu ra ngoài, đúng lúc có bóng người nhỏ bé lén lút từ cuối dãy hành lang đi qua. Lần này cô chắc chắn mình không mơ ngủ, nhưng vì cái bụng nặng nề phải gần một phút sau cô mới tới được hành lang. Đêm trời lạnh và gió sa mạc thổi mạnh làm cho những bức bích bản cũ trên mái nhà kêu rin rít và những bức rèm căng phồng lên như những cánh buồm đen chập chờn giữa biển khơi. Từ bé, nghe kể chuyện ma khỉ của Vú Em ở trong bếp, cô đã sợ bóng tối, nhưng không dám bật đèn để khỏi làm kinh động những chiếc xác ướp nhỏ bé trong cuộc đi dạo lang thang của chúng.

Bỗng nhiên một tiếng kêu khàn khàn, được lọc dịu như thể từ tận đáy một chiếc quan tài bay ra, Blanca nghĩ như vậy, phá tan sự tĩnh mịch của đêm khuya. Bước đầu là nạn nhân của sự mê hoặc bệnh hoạn của những chuyện ở tận bên kia phần mộ rồi đây. Cô đứng sững bất động, quả tim như sắp nhẩy ra khỏi lồng ngực, nhưng một tiếng rên thứ hai đã lôi cô ra khỏi cơn hoảng hốt, cho cô sức mạnh để bước sát đến cánh cửa phòng thí nghiệm của Jean de Satigny. Cô định cố mở cửa, nhưng cửa khóa trái. Blanca dán tai vào cánh cửa, tức thì nghe thấy rõ ràng những tiếng rì rầm, những tiếng kêu rên đã được lọc dịu và tiếng cười, và cô tin chắc rằng có điều gì đó đang xẩy ra với những xác chết này. Cô trở về phòng phấn chấn tin chắc rằng không phải thần kinh mình bị yếu ớt, mà chính là có một điều gì man rợ đã diễn ra trong cái hang bí mật của chồng cô.

Ngày hôm sau, người mẹ tương lai bình tĩnh, thản nhiên không để lộ ra một tí chút gì nó tố cáo cái quyết định táo tợn của mình. Đợi cho tới khi Jean de Satigny kết thúc việc vệ sinh cá nhân, chậm rãi ăn sáng theo thói quen, đọc xong đến trang cuối cùng của tờ báo, và sau rốt bước ra khỏi nhà làm một cuộc dạo chơi buổi sáng. Khi Jean đã ra khỏi nhà, Blanca gọi người India đã từng đi giầy gót cao tới và lần đầu tiên cô ra một mệnh lệnh với anh ta.

– Ra ngoài phố mua cho tôi một hộp mứt đu đủ - cô lạnh lùng ra lệnh.

Người India ra đi với bước kiệu chậm rãi đặc trưng của dòng giống anh ta, và Blanca ở lại nhà cùng với mấy người India hầu hạ khác, mà cô ít sợ hơn là tên hầu phòng kỳ lạ có những khuynh hướng kiểu gái làng chơi kia. Cô có thể có được vài tiếng đồng hồ trước khi tên đó trở về, nên cô quyết định không cần vội vàng và phải hoạt động một cách bình tĩnh. Cô quyết tâm phải làm sáng tỏ điều bí mật về những xác ướp lén lút đó. Đi tới phòng thí nghiệm, Blanca tin chắc rằng giữa ban ngày, những xác ướp chẳng có tinh thần để giở những trò hề, và mong sao cửa đừng đóng khóa, nhưng cô thấy cửa vẫn đóng khóa như thường lệ. Cô đem thử tất cả các chìa khóa của mình, nhưng không cái nào mở được. Cô liền lấy con dao to nhất của nhà bếp ra, luồn vào khuôn cửa và ra sức bẩy cho tới khi chiếc khóa bật tung ra theo những mảnh gỗ bị vỡ. Sự hư hại của cánh cửa không thể nào che dấu được và cô biết rằng khi chồng về trông thấy, cô phải đưa ra được một lời giải thích có lý nào đó, nhưng đồng thời cô cũng yên tâm với lập luận rằng là chủ của ngôi nhà, cô có quyền được biết tất cả những gì xảy ra dưới mái nhà mình. Mặc dù có tinh thần thực tế và đã từng hơn hai mươi năm trời thản nhiên mục kích chiếc bàn trái tim gọi hồn tự động nhẩy nhót di chuyển, và nghe mẹ cô dự đoán những điều không thể dự đoán trước được, nhưng khi bước qua ngưỡng cửa của gian phòng thí nghiệm, Blanca vẫn thấy run lên.

Cô lần tìm công tắc và bật đèn. Trước mắt cô là một gian phòng rộng rãi, tường đều sơn mầu đen và những tấm rèm dày cộp cũng màu đen che kín các khuôn cửa sổ, một chút ánh sáng dù bé nhỏ cũng không thể lọt vào. Sàn nhà phủ những tấm thảm dầy mầu nẫm, và ở bốn phía cô nhìn thấy máy ảnh, đèn chiếu, và những tấm màn ảnh mà cô đã trông thấy Jean dùng đến một lần hồi đám ma ông Pedro García Già, khi bá tước đến chụp hình người chết, và người sống, đến độ khiến cho tất cả đều nổi điên lên, và những người nông dân cuối cùng đã lôi những miếng kính ảnh vất trên nền nhà và đưa chân dẫm vỡ. Cô nhìn xung quanh một cách kinh ngạc: cô thấy mình như đang ở giữa một sân khấu kỳ dị khác thường. Cô lục lại những chiến hòm vẫn mở, trong đựng những bộ quần áo cắm lông thuộc mọi thời đại, những bộ tóc loăn soăn và những chiếc mũ lộng lẫy; cô dừng lại trước một chiếc đu giây thếp vàng treo từ trên mái xuống, trên thang đu có một con rối to bằng người thật, tay chân đã mất; cô trông thấy trong góc phòng có xác một con llama ướp hương thơm, và trên bàn nhiều chai rượu mùi trong như hổ phách, trên mặt sàn la liệt những tấm da thú rất lạ kỳ. Nhưng cái làm cho cô ngạc nhiên nhất là những tấm ảnh. Khi trông thấy chúng cô đứng sững, kinh hoàng. Trên tường của gian phòng thí nghiệm của Jean de Satigny treo đầy những tấm ảnh chụp những cảnh giao hoan tồi tệ, nó phơi bầy rõ bản chất vẫn che đậy của chồng cô. Là người phản ứng chậm chạp Blanca mất một lúc lâu để nhận thức về những gì đã trông thấy, vì cô thiếu kinh nghiệm trong những việc này. Cô được biết thú vui hoan lạc như cái giai đoạn tận cùng, quý báu trên con đường dài mà cô đã cùng đi với Pedro García Con, đến nơi mà cô đã dừng chân chẳng vội vàng, rất sảng khoái, ở bên bìa rừng, bên bờ ruộng lúa mì, bên bờ sông, dưới bầu trời mênh mông bát ngát, trong sự yên tĩnh của đồng quê. Cô không có những băn khoăn ao ước riêng biệt của lứa tuổi thanh niên. Trong lúc những cô bạn gái trong trường trung học lén lút đọc những cuốn tiểu thuyết bị cấm, với những chàng thanh niên say sưa trong tưởng tượng và những cô trinh nữ ao ước được thôi không còn là trinh nữ, thì cô ngồi dưới bóng cây mận trong sân trường của các bà tu sĩ, nhắm mắt nhớ lại một cách thật là chính xác cái thực tế tuyệt vời khi Pedro García Con ôm cô trong vòng tay, âu yếm vuốt ve khắp người cô và rút ra từ trong cùng thẳm của cô những hòa âm y như những hòa âm mà anh có thể rút ra từ cây đàn guitar. Những bản năng của cô đều được thỏa mãn ngay từ khi nó bắt đầu thức tỉnh và đối với cô sự say mê không bao giờ có thể diễn ra bằng những cung cách khác. Những cảnh lộn xộn và cuồng loạn này là một sự thực nghìn lần quá tồi tệ hơn là những xác ướp quái quỷ mà cô mong được gặp.

Cô nhận ra những bộ mặt của những tên hầu hạ trong ngôi nhà. Tất cả một triều đình của người Inca đó, trần truồng như khi Chúa đã đặt họ vào cuộc đời, hoặc chỉ che thân bằng vài manh quần áo trên sân khấu kịch. Cô trông thấy cái vực sâu không dè xuể giữa hai đùi của chị nấu bếp, cái xác con llama ướp thuốc thơm phủ trên bụng chị hầu buồng thọt chân, và tên India trơ trẽn hầu bàn, trần như đứa trẻ mới ra đời, nhẵn nhụi và chân ngắn tủn, với bộ mặt trơ trơ như đá và bộ phận giới tính to quá khổ đang dựng đứng.

Blanca choáng váng không tin được vào mình mất hồi lâu, mãi sau mới trấn tĩnh được cơn khủng khiếp. Cô cố suy nghĩ một cách tỉnh táo. Và cô đã hiểu điều mà Jean de Satigny muốn nói đêm hôm cưới, khi ông ta giải thích cho cô rằng ông không có thiên hướng về cuộc sống vợ chồng. Đồng thời cô cũng thoáng rõ cái quyền lực ghê tởm của tên India hầu bàn, sự riễu cợt kín đáo của bọn người hầu hạ, và Blanca cảm thấy mình là tù nhân đang nằm ở phòng chờ của địa ngục. Đúng lúc đó đứa bé trong bụng cô cựa quậy và cô run lên như thể vừa thấy điểm hồi chuông báo động.

– Con gái của mẹ! Mẹ phải đưa con ra khỏi nơi này! - cô ôm bụng kêu lên.

Cô vùng chạy khỏi gian phòng thí nghiệm, chạy suốt ngôi nhà như một mũi tên tới ngoài đường phố, tại đó cái nóng như chì và ánh sáng quái ác giữa trưa đã làm cho cô trở về với thực tế. Blanca hiểu rằng không thể cuốc bộ đi đâu xa với cái bụng có mang chín tháng. Cô liền quay về phòng mình, thu lấy hết tiền nong còn lại, buộc thành một gói nhỏ mấy bộ quần áo trong bao nhiêu quần áo và đồ đạc mà cô đã chuẩn bị, rồi đi thẳng ra ga xe lửa.

Ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ xù xì ở nhà ga với gói nhỏ quần áo trong lòng, đôi mắt sợ hãi phấp phỏng, Blanca phải chờ đợi hàng tiếng đồng hồ, miệng lẩm bẩm cầu nguyện sao cho bá tước khi về nhà nhìn thấy cửa phòng thí nghiệm bị phá tung sẽ không tìm thấy cô và buộc cô phải trở lại cái vương triều quái quỷ của bọn Inca đó, cô cầu nguyện sao cho con tầu nhanh tới, đúng giờ, để cô có thể trở về nhà bố mẹ trước khi đứa con ấp ủ trong bụng đang dãy dụa ra chào đời, cầu cho mình đủ sức chịu đựng cuộc hành trình kéo dài hai ngày liền không nghỉ, và cầu cho ước mong được sống của cô mạnh hơn nỗi buồn rầu khủng khiếp đã bắt đầu xâm chiếm tâm hồn. Blanca nghiến chặt răng, chờ đợi.