Chương 14
Cả hai chúng tôi sững sờ nhìn cái tay nắm đang quay, bất lực như hai con chim trước một con rắn.
Chúng tôi bị dồn tới tận chân tường rồi. Cuối cùng sẽ là cái gì đây? Bọn chúng có đến không?
Tôi nghe tiếng Freddy thút thít phía sau. Nó hoảng sợ thật sự. Không thể trách nó được. Chính tim tôi cũng đang đập dồn dập như điên trong lồng ngực. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Tôi thú nhận:
— Chắc là chị ngủ thiếp đi mất. Chị xin lỗi. Nhưng dù sao thì chúng mình cũng qua được đêm nay rồi.
Freddy chớp mắt:
— Nhưng nếu chúng đến nữa thì sao? Chúng mình sẽ làm gì bây giờ?
Tôi cắn môi:
— Đi học về chúng mình sẽ cố ở liền bên cạnh bố mẹ. Bố mẹ làm gì chúng mình sẽ làm nấy. Nếu con yêu xuất hiện vào lúc chúng mình ở cạnh bố mẹ thì bố mẹ sẽ phải tin chúng mình.
Freddy hỏi:
— Nếu bố mẹ đi ngủ thì chúng mình làm thế nào?
— Chúng mình chờ cho bố mẹ ngủ say rồi thì lẻn vào. Kể cả ngủ dưới sàn cũng được.
Freddy tung chân qua thành giường nhảy xuống đất:
— Em mong chuyện đó sẽ đến. Em mong là mấy con yêu đó sẽ làm trò trước mặt bố mẹ. Bởi vì em có cảm giác như bọn chúng không chỉ có ý định dọa chơi chúng mình không thôi đâu.
Tôi hiểu Freddy muốn nói gì. Tôi như vẫn nhìn thấy những con yêu trước mắt. Chúng đang tiến đến gần. Mắt chúng lóe sáng, mặt đầy hăm dọa.
Freddy nói đúng. Chúng không chỉ muốn dọa chúng tôi đâu.
Chúng muốn đuổi chúng tôi đi!