← Quay lại trang sách

- 2 - Nancy kết bạn

Vậy mà Nancy đã kết được bạn tại cái khách sạn nhỏ bé ở Eastbourne. Đầu tiên, cô kết bạn với Isobel Jones. Isobel khoảng tầm tuổi với Nancy, có lẽ ít hơn một chút. Nancy nhận thấy cô ta cũng có một mình. Họ ngồi cùng bàn ăn vào một buổi sáng và bắt đầu bắt chuyện với nhau. Nancy nghĩ rằng Isobel là một người dễ thương và thân thiện.

Sau bữa sáng, Isobel nói: “Tại sao chúng ta lại không đi dạo cùng với nhau nhỉ? Chúng ta có thể đi lên đỉnh Beachy Head, đứng trên đó nhìn xuống toàn cảnh Vịnh đẹp lắm.”

Nancy nhanh nhảu gật đầu và cả hai bắt đầu đi bộ lên đỉnh Beachy Head.

“Chị ở đây có lâu không?” Nancy hỏi Isobel.

“Tôi cũng không biết nữa” Isobel trả lời “Tôi đang đợi anh trai, tên anh ấy là Henry. Anh ta có vài việc làm ăn ở Brighton, ít ngày nữa sẽ về đây. Rồi chúng tôi sẽ quyết định ở lại đây hay đi đến noi khác.”

Thật đáng tiếc, Nancy nghĩ thầm. Mình vừa mới có được một người bạn và bây giờ lại sắp mất cô ta.

Nhưng Nancy đã không bị thất vọng. Khi Henry đến, ông ta và cô em gái quyết định ở lại Eastbourne. Rồi ông ta cùng với hai người phụ nữ cuốc bộ lên đỉnh Beachy Head và dọc theo những vách đá cao vào mỗi buổi sáng.

Henry Jones gần năm mươi tuổi. Ông ta có một bộ ria mép to rậm mà Nancy không thấy nó hấp dẫn chút nào. Tóc của ông ta thưa phía trước, thực ra thì gần như là hói. Nhưng ông ta rất vui tính và biết nhiều mẩu chuyện tiếu lâm. Thời gian trôi qua nhanh khi Henry ở bên hai người phụ nữ.

Nancy kể với Isobel và Henry mọi chuyện về bản thân cô. Cô kể cho họ nghe cuộc sống của cô ở Ấn Độ, về cái chết của cha mẹ cô, và về ngôi nhà buồn tẻ ở Cheltenham.

Một buổi sáng nọ, Henry xuống ăn sáng một mình và báo tin cho Nancy.

“Tôi e rằng hôm nay Isobel không khoẻ. Cô ấy bị cảm,” ông ta nói. “Chúng ta sẽ không thể đi dạo với nhau được.”

Henry, Isobel và Nancy đi tản bộ dọc theo những vách đá cao.

“Thật đáng tiếc,” Nancy thốt lên. “Để tôi lên phòng thăm chị ấy một chút.”

“Tôi nghĩ rằng cô ấy muốn ngủ,” Henry đáp.

Nancy không biết nói gì thêm. Vậy là cô sẽ lại phải tự xoay sở một mình. Cô đã từng vui vẻ biết bao với những người bạn mới. Cô chỉ là một phụ nữ nhút nhát, nhưng cuối cùng cô quyết định phải làm một việc gì đó. Cô nhìn thẳng vào mắt Henry và nói: “Thật là một ngày đẹp trời. Cứ ở trong này thì uổng quá. Có lẽ chúng ta có thể đi dạo với nhau chứ nhỉ?”.

Chuyện tình của họ bắt đầu như thế. Bệnh của Isobel tệ hơn và cô ta phải ở lại phòng trong nhiều ngày. Henry và Nancy thường đi dạo với nhau sau bữa ăn sáng. Họ trèo lên đỉnh những vách đá và cùng đứng ngắm khắp nhìn cảnh Vịnh hướng về nước Pháp.