← Quay lại trang sách

Chương 16 Về Trò chuyện 

Và lúc ấy, một học giả thưa, Xin hãy nói về Trò chuyện.

Và ông trả lời rằng:

Các bạn trò chuyện khi chẳng còn hòa thuận với ý nghĩ mình.

Và khi chẳng thể ở lâu hơn trong quạnh quẽ của tâm hồn, các bạn sống trên môi, và âm thanh là thú tiêu khiển và trò giải trí.

Và trong phần lớn cuộc trò chuyện, suy tư bị giết chết một nửa.

Vì ý nghĩ là chim trời, trong chiếc lồng ngôn từ nó quả thật có thể xoè cánh nhưng chẳng thể bay.

Trong các bạn, có những người tìm tới kẻ hay nói, vì sợ cô đơn.

Vì thanh vắng của cô đơn bộc lộ bản ngã trần trụi trước mắt mình, và họ muốn chạy trốn.

Và có những người trò chuyện không có kiến thức hoặc suy nghĩ trước nhưng vén lộ một chân lý chính họ cũng chẳng hiểu biết.

Và có những người có chân lý bên trong mình nhưng không thể nói thành lời.

Nơi lồng ngực của những người đó có thần khí cư trú trong thinh lặng đầy nhịp điệu.

Khi gặp một người bạn bên vệ đường hay giữa chợ, hãy để thần khí trong các bạn lay động đôi môi và điều khiển lưỡi mình.

Hãy để tiếng nói trong tiếng nói của các bạn nói tới tai của tai hắn;

Vì linh hồn hắn sẽ giữ chân lý của tâm hồn bạn như hương vị của rượu nho được tưởng nhớ,

Khi màu rượu bị lãng quên và bình rượu không còn.

Về Thời gian

Và một nhà thiên văn học nói, Thưa thầy, còn về Thời gian thì sao?

Ông đáp:

Các bạn muốn đo lường thời gian, cái mênh mông vô hạn và chẳng thể đo lường.

Các bạn muốn điều chỉnh hạnh kiểm và thậm chí điều khiển diễn tiến của tinh thần mình theo giờ và theo mùa.

Các bạn muốn biến thời gian thành con nước để hai bên bờ các bạn ngồi ngắm dòng trôi.

Nhưng cái vô tận trong các bạn nhận biết sự vô tận của cuộc đời.

Và biết rằng hôm qua chỉ là ký ức của hôm nay và ngày mai là giấc mộng của hôm nay.

Và rằng cái hát ca và chiêm nghiệm trong các bạn vẫn ở giữa các giới hạn của khoảnh khắc đầu tiên khi tung vãi tinh tú vào không gian.

Ai trong các bạn chẳng cảm thấy sức mạnh tình yêu của mình vô hạn?

Lại chẳng cảm thấy chính tình yêu ấy, dù vô hạn, vẫn bị gói trọn bên trong tâm điểm của hữu thể mình, và đang chuyển động không từ ý nghĩ yêu đương này tới ý nghĩ yêu đương khác, cũng không từ hành động yêu đương này tới hành động yêu đương khác?

Và phải chăng thời gian cũng y hệt tình yêu, đều không thể phân chia và không đi theo từng bước?

Nhưng nếu trong ý nghĩ các bạn phải đo thời gian bằng các mùa, hãy để mỗi mùa bao phủ mọi mùa,

Và để hôm nay ôm ấp quá khứ với hồi tưởng và tương lai với khát khao.