← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 1 Kỳ Án Chiên Dầu-Phần 1

Phần ma quỷ bên trong mỗi con người đã biến thế giới này thành địa ngục.

Oscar Wilde

CẢNH BÁO: Vụ án thứ 1 không dành cho những ai có trí tưởng tượng phong phú đồng thời bị bệnh đau tim,… các kiểu, hoặc những ai sợ tối mình gặp ác mộng thì không nên đọc vụ án thứ 1, quay đầu lại còn kịp đấy ạ. Tiếp tục đọc?

Trước một nhà xưởng bỏ hoang, mười mấy xe cảnh sát hai màu xanh trắng đang đỗ dàn hàng sát lề đường, đèn cảnh sát nhấp nháy và ánh đèn pha trắng lóa đã khiến khu vực hoang vắng này rực rỡ sắc màu như khu chợ đêm.

Trong nhà xưởng, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Mười mấy người đang ôm đầu ngồi thu lu dưới đất, đứng bên cạnh là mười mấy cảnh sát súng ống lăm lăm.

“Các người mất hết lương tâm rồi hả?” Viên cảnh sát chỉ huy quát hỏi: “Sớm muộn gì các người cũng phải chịu quả báo!”

Anh ta tiến đến bên cạnh một thùng phuy sắt gỉ sét loang lổ, cầm cây dùi cui gõ vào thành thùng phuy phát ra những tiếng 'thịch thịch' trầm trầm.

“Trong đây là gì?” Anh cảnh sát chau mày, vừa thò đầu nhìn vào trong thùng đã nôn khan ầm ĩ: “Những thứ ghê tởm như thế này mà các người cũng đưa lên bàn ăn của người dân được, lương tâm của các người bị chó ăn mất rồi phải không?”

“Bán cho nhà hàng, các ông không đi ăn uống chơi bời thì làm sao mà ăn phải được.” Một gã gầy gò lụng bụng.

“Anh nói gì?” Anh cảnh sát trừng mắt quát lên: “Làm sao tôi biết được nhà ăn nấu cơm suất cho chúng tôi có dùng dầu bẩn hay không?”

Thành phố bí mật triển khai kế hoạch 'đánh bốn đen, diệt bốn hại' mới được một ngày, đã phát hiện ra cơ sở sản xuất dầu bẩn phi pháp ở đây. Kế hoạch tập kích được tiến hành ngay trong đêm, phá tan sào huyệt của những kẻ táng tận lương tâm.”

Chỉ tưởng tượng thôi sẽ không thể hình dung được những thùng thức ăn thừa chua loét, thối rữa ở đây ghê tởm đến mức nào, mùi thối rữa nồng nặc phả ra trong không gian bịt bùng, khiến người ta phát buồn nôn. Đội trưởng đại đội Trật tự phụ trách kế hoạch truy bắt cũng là lần đầu tiên bước vào một nơi ruồi nhặng bu đen, nước thải lênh láng, hôi thối sặc sụa thế này, từ ngữ duy nhất mà anh có thể nghĩ đến là 'kinh tởm'.

Đội trưởng cầm gáo múc lấy một gáo nước thải, giơ lên cao, rồi từ từ đổ xuống thùng phuy, nói: “Các người tự nhìn đi, tự nhìn đi! Thứ này mà để cho người ta ăn được hay sao? Nếu là thời cổ xưa thì tôi đã đổ ngay thứ này vào họng các người rồi.”

Khi đổ hết gáo nước thải, dưới đáy gáo đọng lại một vật gì vàng quạch. Đội trưởng nhìn kỹ, cảm thấy quen quen.

Anh ta quay sang hỏi một viên cán bộ sở Môi trường đứng bên cạnh: “Anh đã bao giờ thấy cái chân gà nào to thế này chưa?”

* * *

Để nâng cao kỹ năng điều tra hình sự, tôi được phái đến trung đội Cảnh sát hình sự huyện Bắc Hoàn rèn luyện một năm. Cảnh sát hình sự nghe thì oách đấy, nhưng công việc lại rất vụn vặt rắc rối. Trong suốt một năm, đa phần đều là giải quyết những tranh chấp dân sự, truy bắt nghi phạm móc ví hay trộm cắp bình ắc quy xe.

Thỉnh thoảng cũng gặp phải một số chuyện dở khóc dở cười. Ví dụ như hai vợ chồng nọ cãi nhau, chị vợ bị chồng tát cho một cái, tức giận đi báo cảnh sát. Nghe xong, chúng tôi nói rằng việc này không thuộc phạm vi thẩm quyền của chúng tôi, chị vợ liền nổi đóa, bạo lực gia đình, cảnh sát hình sự các anh không xử lý thì ai xử lý? Chẳng lẽ là hội phụ nữ à? Lại có một anh chồng hộc tốc chạy đến đồn cảnh sát báo tin vợ mình bị lừa bán, chúng tôi dốc toàn lực điều tra mới phát hiện ra, chị 'vợ' là người đã có chồng, anh chồng chính thức của chị ta tìm đến bắt chị ta về.

Niềm đam mê đối với ngành pháp y luôn thôi thúc tôi thường xuyên xuống huyện, tham gia điều tra các vụ án mạng bất thường. Một huyện mỗi năm xảy ra mấy vụ án mạng, tốc độ phá án và truy bắt hung thủ thường rất chóng vánh. Nhưng, có lẽ do tôi nặng vía, vừa được điều xuống chưa được hai tháng, huyện Bắc Hoàn đã xảy ra một vụ án mạng chấn động cả bộ Công an, may sao cuối cùng cũng phá được.

Cứ như vậy, kết thúc một năm tập huấn trong đội Cảnh sát hình sự, tôi lại trở về sở Công an tỉnh, cảm giác vừa vui, nhưng lại vừa không thích ứng. Vui vì lại có thể tham gia điều tra những vụ án khó, không phải tiếp tục tiêu hao thời gian vào những chuyện vặt vãnh. Không thích ứng là vì làm cảnh sát hình sự phải thường xuyên thức đêm, sau khi quay trở về với nhịp điệu sinh hoạt bình thường, đồng hồ sinh học chưa thể hồi phục được.

Đêm nay, khi tôi đang vật vã trên giường không tài nào ngủ được, chuông điện thoại bỗng réo ầm lên. Linh Đan dụi đôi mắt ngái ngủ, hỏi: “Muộn thế này rồi, ai còn gọi thế? Cả năm nay anh vắng nhà, em không quen với việc nửa đêm có chuông điện thoại nữa rồi.”

Tôi vớ lấy ống nghe, tim đập dồn dập: “A lô, sư phụ ạ? Không sao, em vẫn chưa ngủ. Được, em sẽ đến ngay!”

* * *

“Là vụ án gì thế?” Vừa lên xe, tôi hỏi ngay: “Sao phải gấp vậy?”

Sư phụ nhìn tôi, cười cười: “Tôi đang định hỏi cậu nửa đêm nửa hôm sao còn chưa ngủ, đang làm gì thế? Cậu về được mấy ngày rồi cơ mà, vẫn tân hôn hả?”

Tôi lườm sư phụ, đánh trống lảng: “Có mấy nạn nhân?”

“Chẳng có nạn nhân nào cả.” Sư phụ nghiêm túc trả lời: “Khi đội Trật tự thành phố tập kích một cơ sở sản xuất dầu bẩn, đã tìm thấy một cái chân gà.”

“Chân gà?” Tôi không tin vào tai mình.

“Phải.” Sư phụ nói: “Một cái chân gà chiên.”

* * *

Dù tôi truy hỏi thế nào, sư phụ cũng chỉ cười không nói. Theo con đường xóc nảy, chúng tôi dễ dàng tìm thấy gian nhà xưởng khuất nẻo nằm ở ngoại ô thành phố.

“Quy mô cũng hoành tráng gớm nhỉ.” Tôi nói.

Trong phim thường xuất hiện cảnh tượng một dàn xe cảnh sát hú còi inh ỏi, đèn xe nhấp nháy phóng như bay đến hiện trường. Thực ra đó chỉ là sự tưởng tượng của các đạo diễn mà thôi. Nếu đi bắt tội phạm mà ầm ĩ như vậy, đến chuột cũng chạy mất mật chứ đừng nói là người. Khi đến hiện trường, chúng tôi luôn tuân thủ một nguyên tắc, đó là không được làm kinh động người dân, cho nên lúc nào cũng phải lặng lẽ tìm vào, lặng lẽ ra đi. Còn truy bắt với quy mô lớn thế này, quả thực rất ít gặp.

Chúng tôi xách theo hòm đồ nghề vừa nhảy xuống khỏi xe khám nghiệm hiện trường, bỗng một người cầm micro, đeo kính trắng nhảy phóc tới trước mặt: “Tôi là phóng viên của đài truyền hình, xin hỏi các anh là bác sĩ pháp y đúng không? Bắt tội phạm sản xuất dầu bẩn mà cũng cần mời pháp y đến à?”

Sự nhiệt tình của anh phóng viên khiến tôi phát hoảng. Anh ta hăm hở dúi chiếc micro đen trùi trũi vào sát miệng tôi. Sư phụ liền cắt ngang những câu hỏi như pháo liên thanh của anh ta: “Này, anh bạn, định nhét cả cái này vào miệng anh ấy phải không?”

Anh phóng viên lúng túng gãi đầu, chúng tôi chớp thời cơ xoạc cẳng trèo qua vòng dây cảnh giới.

Trong nhà xưởng, cảnh sát đặc nhiệm đã bắt đầu lục soát, còng tay các nghi phạm, chuẩn bị áp giải lên xe. Chỉ còn hai anh cảnh sát trông có vẻ là người chỉ huy đang ngồi dưới đất, quay mặt vào nhau, ở giữa là một cái bát đặt dưới nền nhà, đang xì xào gì đó. Nhìn vào cầu vai, một người là hạ sĩ quan bậc 1, một người là sĩ quan bậc 2.

“Anh xem, chỗ này có đường vân, liệu có phải là vân tay không?” Hạ sĩ quan hỏi.

“Ừm!” Sĩ quan gật gù: “Chỗ trắng trắng này có lẽ là dấu vết sau khi móng rụng mất.”

“Theo anh thì đây có phải là chân gà không nhỉ?” Hạ sĩ quan hỏi.

“Trông thì rất giống chân gà chiên ngoài tiệm.” Sĩ quan nói: “Nhưng mà to hơn.”

Hai người đang bàn luận rất nhập tâm, chợt quay sang thấy sư phụ và tôi lẳng lặng đứng sát sau lưng thì giật bắn mình: “Ôi mẹ ơi, sao các anh đi mà không phát ra tiếng thế? Các anh vào đây làm gì?”

Sư phụ bật cười, cầm thẻ khám nghiệm hiện trường lắc qua lắc lại.

Hai viên cảnh sát liền đứng bật dậy cúi chào, nói: “Xin chào giám đốc Trần, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp anh!”

“Đây là anh Tần, trưởng phòng Pháp y, còn đây là Lâm Đào bên phòng pháp chứng.” Sư phụ giới thiệu.

Chúng tôi lần lượt bắt tay nhau.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Sư phụ hỏi.

“À, vừa rồi, đại đội chúng tôi tập kích một nhóm tội phạm sản xuất dầu bẩn.” Hạ sĩ quan chỉ vào viên sĩ quan, nói: “Đội trưởng của chúng tôi vô tình phát hiện ra một vật trôi nổi trong thùng thức ăn thừa.”

Sư phụ kéo ống quần, ngồi xuống trước cái bát đựng thứ vật vàng quạch những dầu kia, hỏi: “Là cái này à?”

“Chúng tôi đang tranh luận xem, nó là ngón tay người hay ngón chân gà.” Hạ sĩ quan ngượng nghịu giải thích.

“Chưa biết rõ đã gọi chúng tôi đến?” Tôi lụng bụng.

“Thế mà cũng nói.” Sư phụ nạt: “Ai cũng nhận ra được thì cần đến bác sĩ pháp y làm gì nữa?”

Tôi gãi đầu, cũng ngồi xuống quan sát thứ đựng trong bát.

Đó là một vật hình trụ màu vàng, tôi thò ngón tay ra so sánh, thấy nhỏ hơn nhiều so với ngón tay tôi. Nhìn kỹ, tuy trên bề mặt có dấu vết chiên qua dầu rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nép da lờ mờ. Giữa vật thể có hai khúc cong rõ rệt chia nó làm ba đoạn, có vẻ như là khớp.

Tôi lấy từ trong hòm đồ nghề ra một cái kẹp, gắp vật đó lên quan sát: “Chà, đúng là không dễ phân biệt. Nói là ngón tay người thì quá nhỏ và ngắn, nói là ngón chân gà thì lại hơi to.”

Sư phụ nói: “Nếu là ngón tay phụ nữ, sau khi bị chiên trong dầu, hoàn toàn có khả năng co lại còn từng này.”

Vừa nghe thấy vậy, tôi đã nhũn người: “Chiên… chiên xác chết?”

Sư phụ chẳng thèm đếm xỉa đến vẻ khiếp đảm của tôi, hỏi: “Vậy thì cậu nói cho tôi biết, làm thế nào mới xác định được đây có phải là ngón tay người hay không?”

Tôi ngây ra một lúc, đến khi sư phụ quay sang nhìn chằm chằm, tôi mới định thần lại: “Hả? Ờ… ờ… chắc không khó? Xét nghiệm ADN!”

Xét nghiệm ADN không chỉ có thể so sánh trùng khớp mà còn có thể giám định chủng tộc. Ngay cả thực vật cũng có ADN đặc trưng của mỗi loài.

“Ồ!” Hai viên cảnh sát như choàng tỉnh.

“Ồ cái gì mà ồ!” Sư phụ lừ mắt nhìn họ, rồi quay sang nói với tôi: “Xét nghiệm ADN? Vậy thì tôi còn phải hỏi cậu làm gì?”

Bị sư phụ mắng cho huỵch toẹt trước mặt bao nhiêu người, đúng là quá mất mặt. Sinh viên khoa pháp y trong trường hầu như chỉ tập trung vào môn bệnh lý học pháp y, một mặt vì môn này mới mẻ giàu sức hút, mặc khác cũng là môn học cơ bản nhất của ngành pháp y. Còn môn phân tích chủng tộc thuộc phạm trù nhân loại học pháp y, vốn rất khô khan và vô vị.

Tôi vội vã đào xới lại vốn kiến thức nhân loại học pháp y ít ỏi trong đầu mà không thể lục ra được kiến thức gì có liên quan. Vậy nên, tôi đành ngượng nghịu lắc đầu.

Sư phụ có vẻ thất vọng, hừm một tiếng: “Chịu khó đọc nhiều sách vào. Có lẽ, cậu cho rằng một vài vấn đề nhỏ không mấy quan trọng, nhưng chúng lại chính là mắt xích vào những thời điểm then chốt đấy.”

Sư phụ mang găng tay, mở hòm đồ nghề, lấy ra hai chiếc kẹp cầm máu, đưa cho tôi một chiếc, sau đó lại lấy ra một cán dao phẫu thuật, lắp lưỡi dao vào.

Sư phụ nhanh nhẹn đưa một nhát dao, rạch xuống mé bên cạnh của vật thể, lộ ra chút thịt màu đỏ và dây chằng màu trắng bên dưới. Vật thể rất nhỏ, lại không cố định, cho nên thao tác rạch mở tổ chức mềm tại bề mặt vật thể đòi hỏi độ chính xác, khéo léo rất cao, cũng cần phải có sự kiên nhẫn và kỹ thuật thành thục.

Một người dày dạn kinh nghiệm như sư phụ mà cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ mồ hôi nhễ nhại mới tách được phần xương bên trong vật thể ra.

“Phù…” Sư phụ thở hắt ra một hơi: “Công tác đánh bốn đen, diệt bốn hại của các anh đã phát giác ra một vụ án mạng thảm khốc, vô nhân đạo!”

“Ý anh là…” Đội trưởng lắp bắp: “Là ngón tay người?”

Nói rồi anh ta nôn ọe một hồi.

Sư phụ gật đầu, nói: “Xương ngón tay là một trong những loại xương có hình thái khá đặc trưng của loài người. Trong quá trình tiến hóa của loài người, xương ngón tay dần ngắn lại, nhưng mặt khớp lại khá lớn để ngón tay hoạt động được linh hoạt. Đây chính là xương ngón tay của con người.”

Tôi dùng kẹp cầm máu gắp những tổ chức mềm vừa bị tách rời, rất cứng.

“Em hiểu rồi.” Tôi nói: “Tổ chức mềm khi bị mất nước nghiêm trọng sẽ co quắt lại, nên trông nhỏ hơn nhiều so với ngón tay bình thường.”

Sư phụ gật đầu, nói: “Thông báo cho phía cảnh sát hình sự, toàn lực vào cuộc.”

Tôi hiểu ý của sư phụ, mang chiên thi thể trong dầu là thủ đoạn tiêu hủy xác rất hiếm gặp và cực kỳ vô nhân đạo. Bây giờ, tin tức đã truyền đi, bên ngoài tụ tập đông đảo phóng viên, vụ án tàn khốc này chắc chắn sẽ xuất hiện trên hàng loạt các mặt báo ngay sáng mai khiến dư luận dậy sóng. Chúng tôi nhất định phải nhanh chóng phá án.

Mười phút sau, cảnh sát trật tự, cảnh sát đặc nhiệm trong nhà xưởng đã áp giải toàn bộ nghi phạm sản xuất dầu bẩn rời khỏi hiện trường, cảnh sát hình sự kéo đến đông nghịt.

Các nhân viên khám nghiệm hiện trường đeo kính đủ màu sục sạo tìm kiếm dấu vết khả nghi. Mấy chục cảnh sát hình sự lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong nhà xưởng. Sư phụ chống nạnh đứng ở giữa xưởng, nhìn khắp xung quanh, nói: “Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt sẽ rất khó khăn đây.”

Giọng nói sang sảng vang dội trong nhà xưởng, mọi người đều dừng tay, đổ dồn ánh mắt về phía sư phụ.

Sư phụ nuốt nước bọt, nói: “Các anh chịu khó nhé. Bây giờ, chúng ta cần phải vớt lấy toàn bộ cặn bã trong mấy chục thùng thức ăn thừa này lên.”

Phần lớn các cảnh sát vừa nghe đã mặt nhăn như bị. Làm việc trong một môi trường hôi hám bẩn thỉu thế này đã là quá sức chịu đựng, mà giờ còn phải lọc lấy cặn bã trong hàng dãy thùng phuy đang bốc mùi xú uế tởm lợm. Đây chắc chắn sẽ là một cơn ác mộng kinh khủng nhất trong cuộc đời cảnh sát của họ. Đúng lúc này, Đại Bảo ôm một bọc lớn hộc tốc chạy vào, thở phì phò mất một lúc lâu.

“Ờ… ờ… sư phụ, em tìm được thứ sư phụ cần rồi đây!” Đại Bảo nói: “Em đạp cửa một phát, ông chủ cửa hàng thiết bị y tế giật mình tỉnh ngủ luôn.”

Sư phụ mở cái bọc ra, bên trong có mấy chục chiếc áo khoác màu trắng. Sư phụ cầm một chiếc lên, khoác vào người, cười nói: “Để mọi người về nhà không bị vợ tống ra khỏi cửa, tôi đã chuẩn bị thứ này cho mọi người.”

Kỳ Án Chiên Dầu

Phần 2

Dưới sự chỉ đạo của sư phụ, mấy chục cảnh sát hình sự bắt tay vào công việc khó khăn. Chúng tôi đánh số thứ tự vào từng thùng phuy, sau đó ba người một nhóm, mỗi nhóm phụ trách một thùng. Một người múc nước từ thùng ra, một người cầm sàng, một người tìm kiếm trong những tạp chất mắc lại trên sàng xem, có vật gì giống bộ phận cơ thể người hay không. Sư phụ chạy qua chạy lại giữa các nhóm cung cấp kiến thức pháp y cần thiết.

Các thùng phuy nước gạo vừa được khuấy lên, mùi hôi thối lại càng khủng khiếp hơn nữa, sặc sụa khắp gian nhà xưởng. Có người không chịu đựng nổi, nôn ọe ầm ĩ. Nhưng, nôn một hồi, rồi cũng phải quen.

Ba tiếng đồng hồ từ từ trôi qua, trong mười mấy nhóm, chỉ có hai nhóm là sàng được vật khả nghi. Tổng cộng có hai mốt miếng, đều bị xé thành những mảnh to chỉ bằng chiếc điện thoại di động, có miếng còn dính cả xương, có thể lập tức khẳng định là bộ phận cơ thể người, cũng có những miếng thịt, miếng mô bị chiên đến biến dạng, buộc phải xét nghiệm ADN mới có thể xác định chính xác có phải bộ phận cơ thể người hay không.

Nhờ sự nỗ lực và kiên trì của tất cả mọi người, mấy chục thùng phuy thức ăn thừa đã được chuyển sang mấy chục thùng phuy khác, cái mùi chua loét, hôi thối ngấm qua áo khoác ngoài, bám chặt vào quần áo bên trong.

Tôi cởi chiếc áo khoác trắng, ghé mũi ngửi thử người mình. Khứu giác hình như cũng đã tê liệt, không còn nhận ra mùi gì nữa.

Một điều tra viên nói: “Mang đến hiệu giặt là thôi chứ tha về nhà thì đừng mong được lên giường ngủ.”

Sư phụ trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tất cả các bộ phận khả nghi đều được tìm thấy từ thùng số 1 và thùng số 13, chứng tỏ những mảnh thi thể được vứt rất tập trung. Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm ra được bản đồ ADN ngay trong đêm nay, còn nhiệm vụ của bộ phận điều tra là phải thẩm vấn nghi phạm làm dầu bẩn để tìm ra nguồn gốc của hai thùng nước gạo này.”

Điều tra viên nhăn nhó nói: “Việc này không dễ điều tra đâu.”

Sư phụ cười: “Đều trông vào tài năng của các cậu đấy.”

Tôi cũng giống như sư phụ, không hề lo lắng về nghiệp vụ của các điều tra viên. Tôi nói: “Cắt xẻ tử thi mang đi chiên, không biết là thù oán sâu đến mức nào?”

Sư phụ ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi thấy chưa chắc đâu. Án giết người hủy xác cũng khá thường gặp, hơn nữa, thường thì hung thủ chính là kẻ thù của nạn nhân. Điểm này không sai, nhưng rất nhiều vụ án hủy xác cực đoan chưa chắc đã đơn giản như thế.”

Tôi ngạc nhiên: “Không đơn giản như thế? Chẳng lẽ gặp người qua đường, liền lôi vào nhà sát hại, xẻ xác thành từng miếng, rồi mang chiên? Đó là loại người gì vậy?”

Sư phụ không muốn giải thích tiếp, chỉ xua tay nói: “Là loại người tâm lý bất thường. Không nói nhiều nữa, bây giờ có nói gì cũng chỉ là đoán mò, phải nhanh chóng nghiên cứu các mảnh thi thể, tìm ra đặc trưng và lai lịch của người bị hại mới có hy vọng phá án nhanh chóng.”

Tôi gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Sư phụ nói: “Vất vả cho các anh em quá. Sau khi vụ án này lên báo vào sáng mai, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió dư luận. Cho nên đêm nay, chúng ta phải làm việc thật tích cực để đến sáng mai nắm bắt được nhiều manh mối mới có đủ tự tin. Bây giờ, ai vào việc nấy!”

* * *

Tôi xách theo hai mươi mốt túi vật chứng quay về văn phòng, đúng lúc gặp chị Trịnh Hồng cũng vừa đến nơi, mặt mũi phờ phạc. Sau chuỗi vụ án Vân Thái[1], chị Trịnh được thăng chức trưởng phòng Giám định ADN của Công an tỉnh.

“Là vụ án gì vậy?” Chị Trịnh hỏi sư phụ: “Sao gấp thế?”

“Vụ án này có thể là một thách thức đối với cô đấy.” Sư phụ cố ra vẻ thản nhiên: “Toàn bộ các bộ phận đều đã bị chiên trong dầu, có thể giám định được không?”

Chị Trịnh sững sờ kinh ngạc: “Chiên trong dầu?”

Sư phụ im lặng gật đầu.

Sắc mặt chị Trịnh lập tức tỉnh táo hẳn, tình tiết vụ án quái lạ đã nhanh chóng xua tan cơn buồn ngủ. Chị nói: “Em nhớ hình như có tư liệu nào đó ghi chép về kiểu vụ án thế này, để em tìm thử xem. Vụ này cứ giao cho em, sáng mai sẽ cho anh kết quả. Nhưng, trên người anh có mùi gì thế?” Chị Trịnh đưa tay phẩy phẩy trước mũi.

“Sư phụ, hay là chúng ta về nhà tắm rửa, ngủ bù và đợi kết quả nhé?” Tôi vô thức đưa ống tay áo lên ngửi, thấy mùi nước gạo chua loét xộc lên tận óc.

“Đừng có mơ!” Sư phụ gầm lên với tôi, rồi quay sang nói với chị Trịnh: “Những thứ này đều là bảo bối, không thể giao cho cô được. Thế này đi, cho cô một giờ để tra tìm tư liệu, nghiên cứu phương pháp, làm công tác chuẩn bị. Sau đó, tôi sẽ giao lại những thứ này cho cô.”

“Tại sao thế?” Chị Trịnh hỏi.

Tôi cũng có chung thắc mắc với chị Trịnh, bèn quay sang nhìn sư phụ.

Sư phụ trải khăn bàn dùng một lần lên bàn thí nghiệm, sau đó xếp những vật thể khả nghi bốc mùi thối hoắc thành một dãy, rồi cầm dụng cụ giải phẫu đưa cho tôi, nói: “Bây giờ, chúng ta có hai nhiệm vụ. Thứ nhất là bóc tách lớp tổ chức ngoài cùng đã bị chiên chín của vật thể, cố gắng hết sức để bóc tách lấy những tổ chức biểu bì hoặc chân bì chưa bị biến mất, hy vọng có thể tìm ra một số đặc trưng trên da. Thứ hai, cậu có biết những của quý này còn có tác dụng gì không?”

Tôi trợn ngược mắt lên, thấy sư phụ đang nhìn mình chằm chằm thì vội vàng lắc đầu.

Sư phụ chỉ vào cuốn sách trên giá sách phía sau, nói: “Tự đọc đi. Độ to nhỏ và hướng phân bố của các sợi cơ trong các nhóm cơ khác nhau trên cơ thể người có sự khác biệt. Cho nên, trước tiên chúng ta phải biết được những thứ này thuộc bộ phận nào trong cơ thể người.”

Tôi như thể bừng tỉnh, nhưng vẫn chưa thấy tự tin lắm, Vậy nên, nhanh chóng giở cuốn sách ra xem.

Vừa nãy, ở trong khu nhà xưởng tồi tàn, khứu giác bị tê liệt bởi mùi hôi thối kinh dị, nên lúc đó lại không cảm thấy thối bằng lúc này, khi đối diện với cái mùi khủng khiếp tỏa ra từ hai mươi mốt miếng 'của quý' dàn hàng trong căn phòng kín như bưng. Thị giác và khứu giác đều bị kích thích dữ dội, khiến một bác sĩ pháp y dày dạn kinh nghiệm như tôi cũng phải ruột gan nhộn nhạo.

“Sợi cơ to, hướng phân bố hình chữ V, cụm lại thành từng lớp.” Tôi vừa quan sát vật thể, vừa đọc sách: “Những miếng xác không có xương đều thuộc phần mông.”

“Chính xác, hiểu cũng nhanh đấy.” Sư phụ tán thưởng: “Còn những miếng có xương, hoặc là ngón tay, hoặc là ngón chân. Cũng có nghĩa là những mảnh thi thể này thuộc phần mông và tứ chi.”

Sư phụ ngưng một lúc, thở dài nói: “Đáng tiếc không phát hiện ra bộ phận nào có tính đặc trưng cả.”

* * *

Vốn định sáng hôm sau, sẽ mở cuộc họp chuyên án, nhưng một cuộc điện thoại vào hơn 6 giờ sáng đã khiến cho kế hoạch phải thay đổi.

Là điện thoại của sư phụ, nói rằng anh ấy phải tham gia cuộc họp về chuỗi vụ án giết người cướp của liên hoàn trên phạm vi cả nước do tội phạm có súng gây ra, phải đi công tác ngay lập tức, cho nên vụ án này sẽ giao lại cho tôi, đồng thời còn áp kỳ hạn phá án cho tôi.

“Vụ án khốc liệt thế này mà cũng không giữ chân sư phụ được à?” Tôi hỏi.

Sư phụ cười, nói: “Vụ án tôi sắp phải tham gia còn khốc liệt hơn nhiều.”

“Nhưng, em thấy không đủ tự tin.” Tôi nói.

“Ngay bây giờ, cậu hãy lái xe ra sân bay.” Sư phụ nói: “Sẽ có người giúp cậu.”

“Sân bay?”

“Không nói nữa, tôi phải lên máy bay tối. Cậu nhớ là chuyến bay số hiệu CZ9876 đấy, đến lúc đó sẽ biết.”

Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, sư phụ có mưu đồ gì đây? Tôi lập tức gọi điện cho Lâm Đào, hẹn gặp ở văn phòng, sau đó cùng mặc cảnh phục đến sân bay đón trợ thủ không quen biết.

* * *

Sân bay sáng sớm không có nhiều hành khách. Tôi và Lâm Đào nghiêm chỉnh trong bộ cảnh phục phẳng phiu, ngẩn ngơ đứng đợi bên ngoài dãy lan can ở cửa ra, ngờ vực quan sát từng người đi qua. Tủ lệ người ngoảnh nhìn chúng tôi rất cao, nhưng toàn bộ đều chỉ nhìn Lâm Đào, tôi cũng đã quen với cảm giác đứng cạnh soái ca rồi.”

“Theo cậu thì là ai được nhỉ?” Tôi ghé đầu hỏi Lâm Đào.

Ánh mắt Lâm Đào bỗng nhiên đờ đẫn.

“Này, đang hỏi cậu đấy.” Tôi huých cho cậu ta một cùi chỏ, cậu ta vẫn không trả lời.

Tôi thấy lạ, liền nhìn theo ánh mắt của Lâm Đào.

Phía xa có một người đẹp, tóc dài chấm eo, đeo kính râm gọng vàng, váy ngắn, tất đen, dáng người uyển chuyển, đang đẩy một chiếc xe lăn cho một cụ già tóc bạc phơ tiến về phía chúng tôi.

“Này! Có phải tại cậu có tuổi rồi không đấy? Tớ nhớ là cậu có nhìn gái đẹp bao giờ đâu?” Tôi cười trêu chọc: “Té ra cũng có người đẹp lọt được vào mắt cậu cơ đấy.”

“Đẹp thật!” Lâm Đào thì thào.

“Hàhà, cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy mẫu người yêu lý tưởng rồi hả? Không dễ đâu!” Tôi nói: “Có cần tớ giúp cậu xin số điện thoại của nàng không?”

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Một gã đầu húi cua dáng người không cao, nhưng cường tráng xô Lâm Đào một cái.

Lâm Đào giận dữ trợn trừng mắt: “Anh làm cái gì thế?”

Thấy chiến tranh sắp sửa bùng nổ, tôi vội vàng chen vào tách hai người ra. Nhảy vào can cùng với tôi còn có một anh chàng cao gầy khẳng khiu.

“Là mọi người à?” Tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của anh chàng húi cua, lập tức mừng rỡ, bất chấp anh ta vẫn nộ khí ngùn ngụt, tôi ôm chầm lấy anh ta.

Anh chàng đầu húi cua tên là Họa Long, anh chàng cao gầy đi cùng tên là Bao Trảm, cô gái xinh đẹp tên là Tô My, còn ông cụ tóc bạc chính là giáo sư Lương. Bốn người họ chính là thành viên trong tổ đặc vụ của bộ Công an, danh nổi như cồn, chuyên điều tra những vụ án mạng đặc biệt nghiêm trọng gây chấn động dư luận[2].

Trong thời gian được điều xuống huyện Bắc Hoàn tập huấn, tôi đã từng được hợp tác với tổ đặc vụ để phá án một vụ giết người chặt xác. Tôi vô cùng khâm phục tài năng phá án của bốn người họ.

“Sư phụ anh có việc, sợ anh một mình sẽ gặp khó khăn.” Nụ cười của giáo sư Lương vẫn hòa nhã, thân thiện như xưa: “Hơn nữa vụ án này quá tàn nhẫn. Sáng sớm nay, sư phụ anh đã báo cáo lên bộ Công an, bộ trưởng Bạch thông báo cho chúng tôi nhanh chóng đến đây hỗ trợ cho anh.”

“Được gặp lại các vị, thật là phấn khởi.” Tôi bắt tay từng người.

“Cẩn thận đấy nhé!” Họa Long chỉ Lâm Đào nói: “Tránh xa Tô My ra!”

Tôi bật cười, kéo họ lên chiếc xe đa dụng, chạy thẳng đến tổ chuyên án.

* * *

“Cả hai mươi mốt bộ phận khả nghi đều là bộ phận cơ thể người, phụ nữ, của cùng một người.” Chị Trịnh nói.

Tôi thở phào: “Đúng là cùng một người thật.”

“Tần Minh này.” Giáo sư Lương nói: “Còn nhớ lần trước ở huyện Bắc Hoàn, tôi bảo anh ghép các mảnh thi thể thành một người không?”

Tôi gật đầu, nói: “Nhớ chứ ạ! Nhưng, vụ này thì không được, vì các mảnh xác đã bị chiên qua dầu, mặt cắt biến dạng, không đủ điều kiện để chắp ghép.”

Giáo sư Lương nói: “Lần này thì đơn giản. Tôi chỉ cần biết những mảnh xác này thuộc bộ phận nào trên cơ thể người thôi.”

Tôi thầm nghĩ, tư duy của giáo sư Lương giống hệt như sư phụ, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau. Tôi nói: “Tối qua, sư phụ và cháu đã nghiên cứu, tất cả đều thuộc phần mông và ngón tay, ngón chân.”

“Vậy, bây giờ tôi muốn biết những thùng phuy nước gạo chứa những mảnh thi thể này có nguồn gốc từ đâu.” Giáo sư Lương vuốt chòm râu bạc, hỏi tiếp.

Xem ra, thời gian trên máy bay, tổ đặc vụ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nắm rất rõ mọi thông tin của vụ án.

Lần đầu tiên được gặp tổ đặc vụ nức tiếng, các điều tra viên có phần căng thẳng. Điều tra viên chính hắng giọng nói: “Tối qua, ờ… tối qua, chúng tôi đã tiến hành điều tra về việc này. Dựa vào kết quả thẩm vấn của các đồng nghiệp bên phòng Trật tự, các thùng nước gạo đều có nguồn gốc từ các hàng quán hai bên đường Đông Bắc, quận Thiên Thương. Có tổng cộng hai mươi tám hàng quán cung cấp nước gạo, chúng tôi đang tiến hành điều tra từng hàng quán một, tạm thời vẫn chưa có manh mối.”

Giáo sư Lương lắc đầu, cầm mấy tấm ảnh trên bàn lên, đó là những bức ảnh tôi chụp chi tiết hai mươi mốt mảnh thi thể. Ông nói: “Tần Minh, anh hãy cho tôi biết, vật chất màu đen dính trên mấy mảnh thi thể này là gì?”

Tôi chau mày nhìn, rồi nói: “Ồ, lúc đó cháu cũng chú ý đến thứ này, còn quan sát kỹ dưới kính hiển vi, đó là bùn.”

“Các anh thấy thức ăn thừa thu gom được từ hàng ăn tại sao lại dính bùn được?” Giáo sư Lương hỏi.

Điều tra viên không đồng ý: “Cũng có thể chẳng may bị dính phải.”

Giáo sư lắc đầu: “Nếu như chẳng may dính phải, vậy thì chỉ có tính ngẫu nhiên, nhưng có đến bảy, tám mảnh thi thể đều bị dính bùn, vậy thì không phải là hiện tượng ngẫu nhiên mà là hiện tượng tất nhiên.”

Các điều tra viên mặt đầy nghi hoặc, không phản bác nữa, mà đều phỏng đoán xem, ông cụ định nói gì.

Tôi nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói: “Cháu hiểu ý của giáo sư Lương rồi.”

Giáo sư hào hứng nhìn tôi: “Ồ? Vậy anh nói thử xem.”

“Nguồn gốc của dầu bẩn không chỉ là từ thức ăn thừa của nhà hàng.” Tôi nói: “Theo như cháu nhớ, còn có những kẻ đi vớt váng dầu nổi trên cống rãnh của các nhà hàng, khu dân cư, sau đó trộn lẫn với nước gạo, chắt lấy dầu. Nếu những mảnh thi thể được vớt từ dưới cống lên, rất có thể sẽ dính phải bùn đất.”

Giáo sư Lương khẽ gật đầu: “Chính xác, tôi cũng cho là vậy. Những mảnh thi thể này được vớt từ dưới cống rãnh lên.”

“Đúng là một lũ táng tận lương tâm.” Điều tra viên chau mày nói: “Những kẻ mua bán dầu bẩn, rồi sẽ bị quả báo.”

“Tiếp theo, mọi người đã biết nhiệm vụ của mình rồi chứ?” Giáo sư Lương nói: “Phải khai thác những đối tượng phạm tội kia xem, họ đã vớt váng dầu ở đoạn cống rãnh nào, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm những mảnh thi thể khác.”

“Phải đấy!” Tôi nói: “Hiện tại, chúng ta không phát hiện thấy bất cứ bộ phận cơ thể nào có tính đặc trưng, không có manh mối nào để điều tra lai lịch thi thể.”

“Nhưng mà.” Tổ trưởng tổ chuyên án chen ngang: “Thi thể bị chặt nhỏ đến thế này, cảnh sát chúng tôi phải làm thế nào mới tìm được chúng từ dưới cống rãnh đây?”

Giáo sư Lương bình thản nói: “Ngay từ đầu tôi đã hỏi anh những mảnh thi thể này thuộc bộ phận nào là có dụng ý. Tôi cho rằng, mọi người sẽ nhanh chóng tìm được những mảnh thi thể có tác dụng.”

Kỳ Án Chiên Dầu

Phần 3

Tôi lập tức bừng tỉnh: “Đúng thế, toàn bộ những mảnh thịt đều bị cắt ra từ phần mông.”

Thấy tôi ngừng lại, điều tra viên ngơ ngác hỏi: “Rồi sao nữa?”

Bao Trảm nói chen vào: “Trong vụ án chúng ta điều tra lần trước, toàn bộ xương chậu vẫn còn nguyên vẹn.”

Tôi gật đầu đồng ý: “Xương chậu được cấu tạo từ xương cùng và xương hông hai bên. Ba loại xương này đều rất cứng rắn. Muốn phá vỡ kết cấu của xương chậu, hay nói cách khác, muốn chặt xương chậu thành từng mảnh nhỏ như thế này là hoàn toàn không thể.” Nói rồi, tôi cầm tấm ảnh chụp mảnh thi thể giơ lên.

Giáo sư Lương tiếp lời: “Điểm mấu chốt là, theo như tôi biết, đối với bác sĩ pháp y thì xương chậu chính là bộ phận có giá trị nhất trên cơ thể người. Đúng không, anh Tần?”

Tôi gật đầu: “Vậy thì đợi kết quả thẩm vấn của bộ phận điều tra, sau đó chúng ta sẽ xuống cống.”

Trên ti vi, tôi thường thấy cảnh người ta chui xuống cống ngầm, không gian tối tăm bưng bít dưới đó và tiếng vang vọng lạ lùng của giọng nói luôn khiến tôi tò mò. Tôi cứ nghĩ chui xuống cống ngầm là một việc đầy mới lạ.

Nhưng, kết quả thẩm vấn lại không như mong đợi, các nghi phạm đều không thể khai rõ vị trí cụ thể của nơi vớt dầu bẩn.

Trong lúc mọi người đang bế tắc, Tô My lên tiếng: “Đưa tôi tấm bản đồ phân bố cống ngầm của khu vực xung quanh hiện trường, dựa vào kết quả thẩm vấn, tôi có thể dùng máy tính để khoanh vùng vị trí có nhiều khả năng bị ném xác nhất.”

Lâm Đào lập tức nhảy bật dậy: “Để anh đi lấy cho.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, trên màn hình chiếc máy tính hình thù cổ quái của Tô My đã lóe lên một chấm đỏ to bằng hạt đâu. Tô My nói: “Chính là ở đây, thử xem.”

Lâm Đào lại một lần nữa nhảy bật dậy: “Để anh đi chuẩn bị dụng cụ khám nghiệm hiện trường.”

* * *

Bên miệng cống ngầm nằm sâu trong một khu dân cư.

Tôi cầm đèn pin chiếu xuống dưới, bao nhiêu phấn khích lập tức tiêu tan sạch trơn, chỉ muốn lập tức rút lui. Tôi nói: “Tối quá, hay là để sáng mai xuống nhỉ?”

“Ban ngày thì cũng tối như thế cả thôi.” Giáo sư Lương đã nhìn thấu 'tim đen' của tôi: “Thời gian là vàng ngọc, tôi cho các anh hai giờ đồng hồ.”

Bao Trảm vỗ vai tôi, đi ủng cao cổ vào, rồi trèo xuống thang trước. Tôi ngoảnh đầu nhìn mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường phía sau, nói: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”

Thực ra thì cống ngầm cũng không đến nỗi rùng rợn như tưởng tượng. Dưới ánh sáng rọi ra từ mười mấy ngọn đèn trên đầu các nhân viên cảnh sát, lòng cống sáng trưng như ban ngày. Điều khó khăn duy nhất là lòng cống chỉ cao độ nửa thân người, chúng tôi đành phải lom khom di chuyển. Ập thẳng vào trước mặt là mùi hôi thối ghê sợ khiến người ta muốn tắc thở.

Tôi đưa tay dụi mũi, nói: “Mùi kinh khủng quá, tôi làm pháp y còn chịu không nổi, chắc các anh khó chịu lắm nhỉ?”

Mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường gật lấy gật để, mặt xanh như tàu lá.

Bao Trảm khịt mũi hít đủ các hướng, rồi chỉ về phía sau chúng tôi nói: “Ở đằng kia.”

Tôi mừng rỡ: “Mọi người đều nói mũi anh còn nhạy hơn cả mũi chó nghiệp vụ, đúng là danh bất hư truyền. Anh có thể nhận ra mùi xác thối ở trong cái nơi sặc sụa đủ các thể loại mùi xú uế thế này à?”

Bao Trảm không trả lời mà đẩy tôi một cái, kêu lên: “Đủ rồi nhé, anh là chó thì có.”

Chúng tôi di chuyển khó nhọc hơn nửa giờ đồng hồ, tôi thấy hai chân mình nặng trịch cứ như bị đổ chì.

Cuối cùng, Bao Trảm cũng dừng lại, nói: “Có khả năng ở quanh đây, đào thôi!”

Các nhân viên khám nghiệm hiện trường tháo xẻng nhỏ buộc sau lưng, bắt đầu đào bới bùn đất xung quanh, mồ hôi túa ra như mưa. Chỉ một lúc sau, trong mùi hôi thối nồng nặc đã pha thêm cả mùi mồ hôi mặn chát.

Sau nửa giờ đồng hồ, Lâm Đào reo lên: “Anh Bao đúng là danh bất hư truyền, đào được rồi!”

Lâm Đào đưa cho tôi một vật trông giống như khung xương, tôi dùng vải gạc lau sạch bùn đất bám trên bề mặt, là một gióng xương đùi. Tôi đặt chiếc xương đùi bên đùi mình để so sánh, rồi nói: “Là của phụ nữ, chân rất dài.”

Bao Trảm quay sang tiếp tục đào, nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm được nhiều mảnh thi thể hơn nữa, đặc biệt là xương chậu.

Khứu giác của Bao Trảm quả là đặc biệt, ở những chỗ anh ta dừng lại, chúng tôi đã tìm được hơn mười mảnh xương, trong đó có cả xương chậu của phụ nữ.

“Cũng hòm hòm rồi nhỉ?” Đại Bảo uốn lưng, duỗi thẳng cẳng chân, nói: “Tiếp tục đào nữa chắc mọi người phải vùi xác ở đây luôn quá.”

Bao Trảm cũng đã mồ hôi như tắm, nói: “Được rồi, quay về báo cáo, rồi tính sau.”

* * *

Trên bàn giải phẫu trong phòng là một bộ hài cốt không hoàn chỉnh.

Tôi mặc quần áo giải phẫu, bọc kín hai cánh tay, tỉ mỉ sắp xếp một hồi, rồi nói: “Chỉ có thể xếp được như thế này thôi, nhưng sao trông cứ thiếu cân đối thế nào ấy nhỉ?”

Giáo sư Lương ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh nói: “Cơ thể người không ai không giống ai, biết đâu cơ thể của nạn nhân vốn không cân đối thì sao? Nhưng, anh hãy nói cụ thể xem, không cân đối ở chỗ nào?”

Tôi chau mày nói: “Ngoài hai xương đùi dài và to hơn hẳn, có mấy chiếc xương sườn trông cũng không cân đối.”

Điện thoại trong phòng giải phẫu bỗng đổ chuông ầm ĩ. Sau khi nghe điện thoại, Lâm Đào nói với chúng tôi: “Căn cứ theo kết quả suy đoán về độ tuổi và chiều cao của nạn nhân, các điều tra viên đã tra tìm trong hệ thống quản lý dân cư ở đồn công an khu vực, không có trường hợp nào phù hợp vói điều kiện. Họ khẳng định rằng trong khu dân cư đó không có người phụ nữ nào khoảng 25 tuổi, cao 1,75 mét cả.”

“Liệu có phải là người nơi khác đến không?” Giáo sư Lương nói.

Lâm Đào nói tiếp: “Nhưng, có một phụ nữ nội trợ khoảng 25 tuổi tên là Liên Sảnh Sảnh, thường chiều nào cũng ngồi cắn chắt buôn chuyện với mấy bà cụ trong khu, khoảng hai tuần gần đây, không thấy xuất hiện nữa.”

“Cao bao nhiêu?” Tôi hỏi.

“Chưa đến mét sáu.” Lâm Đào đáp.

“Nội trợ?” Giáo sư Lương nói: “Chồng cô ta làm gì?”

“Chồng cô ta là quản lý nhà bếp trong khách sạn Quốc Tế.”

“Nhà bếp?” Mắt giáo sư vụt sáng: “Thi thể bị mang chiên, quản lý nhà bếp, giữa hai điểm này có mối quan hệ rất rõ ràng, phải không?”

“Còn một điều đáng ngờ hơn nữa.” Lâm Đào liếc nhìn hình bóng của Tô My ngoài cửa phòng giải phẫu, nói: “Chồng chị ta đã xin nghỉ việc vào hai tuần trước, đi đâu không rõ.”

“Vậy thì còn đợi gì nữa?” Giáo sư Lương phấn chấn: “Xin lệnh khám nhà, đến nhà anh ta!”

Tôi nói: “Nhưng mà, còn chiều cao?”

Giáo sư Lương vừa gọi Tô My vào đẩy xe lăn cho mình, vừa nói với tôi: “Có khả năng là đặc trưng cá biệt.”

Tôi nhìn bộ xương, kéo thước dây đo, ngẫm nghĩ mãi mà không tài nào hiểu được: “Mặc dù bộ xương không đầy đủ, không thể đo đạc chính xác, nhưng dựa vào kinh nghiệm, không thể nào chỉ cao có hơn mét rưỡi được.”

* * *

Sau khi chuyển giao chỗ xương cho phòng Giám định ADN, tôi, Lâm Đào cùng Họa Long dẫn theo một số điều tra viên tìm đến nhà Liên Sảnh Sảnh.

Bao Trảm khụt khịt mũi ngửi: “Tìm chính xác rồi đấy, có mùi máu tanh.”

“Thế à?” Tôi dán mũi vào khe cửa đánh hơi.

Tôi vừa rụt đầu lại, bỗng nghe 'uỳnh' một tiếng, cánh cửa sắt đã bị Họa Long đạp tung khiến tất cả chúng tôi trợn trừng mắt kinh ngạc.

“Còn đợi gì nữa?” Họa Long vừa nói vừa đeo găng tay, xách súng lao vào trong nhà đầu tiên.

Thấy tôi vẫn chưa hoàn hồn, Lâm Đào thì thầm: “Thằng cha này hổ báo thật đấy!”

Đó là căn hộ một phòng khách, ba phòng ngủ, vốn dĩ đã sấp bóng mặt trời, lại thêm toàn bộ rèm cửa đều kéo kín mít, nên dù ngoài trời nắng chói chang, trong nhà vẫn tối tăm như địa ngục. Bóng tối âm u trộn lẫn với mùi máu tanh nồng.

Vốn dĩ là một căn nhà mới tinh, bài trí lịch sự, nhưng lúc này đã biến thành một hiện trường án mạng, hành lang, phòng khách vương vãi đầy vết máu.

Sau một hồi lục soát, Họa Long thu súng lại, nói: “Không có người.”

Lâm Đào cầm máy ảnh, bắt đầu chụp cảnh hiện trường. Tôi quan sát hình thái vết máu, rồi nói: “Vết máu nhỏ giọt, là máu đã được pha loãng, có lẽ bắt nguồn từ nhà vệ sinh, đi qua phòng khách, hành lang, rồi đến nhà bếp.”

“Máu pha loãng?” Họa Long ngồi xuống bên tôi hỏi.

Tôi gật đầu nói: “Không phải là máu trực tiếp chảy ra từ mạch máu, mà là máu trộn lẫn với nước, dính lên vật thể khác, sau đó nhỏ giọt xuống theo sự di chuyển của vật thể.”

“Có nghĩa là gì?”

Tôi kéo Họa Long đứng dậy, đi đến bên nhà vệ sinh, nói: “Anh xem, trên thành bồn tắm có rất nhiều vết máu dạng vệt chảy xuống, tôi cho rằng hung thủ đã cắt xẻ thi thể ngay trong bồn tắm, sau đó di chuyển những mảnh thi thể từ bồn tắm đến nhà bếp.”

“Để chiên?” Họa Long chau mày hỏi.

Tôi gật đầu, rồi đi vào nhà bếp. Đây là không gian chật hẹp nhất, hôi thối nồng nặc nhất trong cả căn nhà.

Trên bếp có một cái chảo, lưng lửng nửa chảo là thứ chất lỏng đen ngòm như xì dầu, trên bề mặt còn nổi lập lờ những vật chất màu trắng sắp sửa kết thành vẩy, bốc mùi hôi thối khủng khiếp.

Tôi cầm lấy một chiếc thìa, khuấy vào trong chảo, thấy chất lỏng trong chảo sền sệt, đặc quánh, lớp dưới đáy trong hơn chút ít, trộn lẫn với một ít vật chất giống như sợi thịt.

Sau khi khuấy lên, mùi thối rữa lại càng thêm ghê rợn, hành hạ thần kinh khứu giác của tôi.

Tôi đưa tay dụi mũi, nói: “Đây chính là hiện trường hung thủ chiên tử thi.”

“Các mảnh xác có mảnh bị chiên, có mảnh thì không, nhưng toàn bộ đều bị ném xuống cống ngầm.” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu, hỏi Lâm Đào: “Cậu tìm thử xem, có phát hiện ra dấu vân tay không?”

Lâm Đào lắc đầu: “Đã tìm kiếm tất cả những chỗ đáng ngờ, đều phát hiện có dấu găng tay vải.”

Họa Long nói xen vào: “Nghĩa là sao?”

Lâm Đào trợn mắt nhìn Họa Long, dấm dẳng nói: “Nghĩa là hung thủ đã đeo găng tay trong suốt quá trình giết người, cắt xác và chiên xác chứ sao nữa.”

“Vậy thì có gì khó.” Họa Long nói: “Vụ án giết vợ chặt xác điển hình, việc bắt người cứ giao cho chúng tôi.”

“Nhìn thì có vẻ là vậy.” Tôi chau mày nói: “Nhưng, nếu giết vợ ngay trong nhà mình thì có cần thiết phải đeo găng tay không?”

Lâm Đào gật đầu tán đồng.

Họa Long nói: “Cũng có lý.”

Tôi, Đại Bảo và Lâm Đào tỉ mỉ nhặt nhạnh những mẫu vật có thể có giá trị ở khắp mọi chỗ, định mang về làm xét nghiệm ADN, hy vọng sẽ có phát hiện hữu ích.

Chợt có người gõ cửa, là đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực. Anh ta đeo bao bọc giày, mũ chụp đầu và găng tay theo yêu cầu của chúng tôi, sau đó bước vào hiện trường, vừa ngửi thấy mùi máu tanh và mùi hôi thối đã nôn ọe ầm ĩ. Một lúc sau, hoàn hồn lại, anh ta nói: “Thưa các sếp, hướng điều tra về Liên Sảnh Sảnh đã có manh mối.”

Chúng tôi lập tức dừng tay, vây quanh đồn trưởng lắng nghe.

* * *

Liên Sảnh Sảnh là nhân viên massage chân, nhờ sắc đẹp nổi trội, nên được Hạ Hồng, quản lý nhà bếp của khách sạn Quốc Tế, theo đuổi. Sau hai năm qua lại, họ đã kết hôn vào nửa năm trước. Hạ Hồng mới mua căn nhà này trước khi cưới. Sau khi lấy chồng, Liên Sảnh Sảnh chỉ ở nhà nội trợ. Hạ Hồng là trẻ mồ coi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, nhờ thông minh lanh lợi, hoạt bát có duyên, nên chưa đầy 30 tuổi đã trở thành lãnh đạo cấp trung trong doanh nghiệp nổi tiếng này. Nhưng, Hạ Hồng nhút nhát, làm việc thường bàn lùi, ông chủ khách sạn cho rằng anh ta thiếu quyết đoán, khó làm việc lớn được. Sau khi kết hôn, Hạ Hồng và Liên Sảnh Sảnh rất yêu thương nhau, có thể coi là cặp vợ chồng mẫu mực trong khu.

Hạ Hồng là trẻ mồ coi, quê Liên Sảnh Sảnh lại xa đến mấy nghìn cây số, nên hai người không có người thân hay bạn bè thân thiết ở thành phố này. Hỏi thăm hàng xóm, biết được trước khi hai người mất tích, không có hiện tượng gì bất thường.

“Không có hiện tượng gì bất thường?” Tôi nói: “Vậy cái tay họ Hạ đó thôi việc vào hai tuần trước không phải là hiện tượng bất thường sao? Căn cứ vào mức độ thối rữa của vết máu trong nhà, tôi đoán nạn nhân đã chết khoảng hai tuần rồi. Thời gian đáng ngờ, hành vi cũng đáng ngờ, vậy mà Hạ Hồng lại không đáng ngờ hay sao?”

“Thì vừa rồi, anh chẳng nói, nếu giết người trong chính nhà mình thì không nhất thiết phải đeo găng tay đấy thôi.” Họa Long nói chen vào.

Tôi không nói gì nữa, chờ đồn trưởng kể tiếp.

Đội trưởng cầm chai nước lên tu một ngụm, rồi nói tiếp: “Chuyện thôi việc, theo tôi được biết cũng là bình thường. Vì một doanh nghiệp khác từ lâu đã muốn lôi kéo Hạ Hồng, anh ta cũng đã đồng ý đầu tháng sau tới đó làm việc. Theo nội quy của khách sạn Quốc Tế, Hạ Hồng phải trình đơn xin thôi việc trước ba tuần. Cho nên, hai tuần trước, anh ta đã nghỉ việc sau khi quyết toán tiền lương và làm một số thủ tục chuẩn bị cho công việc mới.”

Tôi gật đầu, nói: “Nếu như đã có nhiều yếu tố cho thấy Hạ Hồng không phải là hung thủ, vậy thì hung thủ là ai mà có thể ung dung chiên tử thi trong nhà Hạ Hồng? Và Hạ Hồng đã đi đâu?”

Đồn trưởng lắc đầu. Tôi cũng không gặng hỏi nữa. Sau khi thu thập xong những vật chứng khả nghi, tôi và Lâm Đào lại tiếp tục lục soát.

“Cậu xem này.” Lâm Đào bỗng chỉ xuống nền nhà, nói: “Từ nhà vệ sinh đến phòng ngủ cũng có dấu vết.”

Tôi và Lâm Đào bò rạp xuống nền nhà, bật đèn khám nghiệm, quan sát chuỗi chùm sáng chênh chếch, đúng là có dấu vết máu nhạt chạy theo hướng cố định. Sau khi dùng Benzidine kiểm tra, đã xác nhận đúng là vết máu nhạt.

“Hung thủ còn mang cả mảnh xác vào trong phòng ngủ?” Tôi nói: “Nhưng, lần này vết máu nhạt hơn nhiều.”

“Ở trong này.” Bao Trảm lúc này đã đứng trong phòng ngủ, chỉ vào tủ quần áo kêu lên.

Tôi nắm lấy tay cầm của tủ quần áo, nuốt nước bọt, lấy hết can đảm, nhắm mắt giật mạnh một cái.

Đúng vào khoảnh khắc cánh cửa bị giật ra, Lâm Đào và Bao Trảm cùng rú lên thất thanh, giật lùi mấy bước, sắc mặt kinh hoàng tột độ.

Kỳ Án Chiên Dầu

Phần 4

Cả hai người đều đã từng chứng kiến những hiện trường án mạng tàn khốc nhất, nhưng nhìn vẻ kinh hãi của họ lúc này, tim tôi cũng nhảy khỏi lồng ngực, bèn đánh bạo liếc vào trong tủ.

Trong tủ, giữa một dãy quần áo màu sắc rực rỡ là hai hình người trông như bị ép dẹp.

Một trong hai thi thể có bộ tóc dài đen tuyền, xõa xuống rũ rượi che kín vai và ngực. Thi thể còn lại giống như chiếc áo khoác treo lủng lẳng bên cạnh.

“Cái… cái gì thế này?” Tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, không dám bước lại gần.

Bao Trảm trợn tròn mắt, lắp bắp: “Da người!”

Chính là hai bộ da người.

Đột nhiên, Họa Long xông thẳng vào phòng ngủ kêu toáng lên: “Phòng ADN gọi điện đến, có phát hiện mới.”

Tôi nhìn vào tủ quần áo, gật đầu nói: “Biết rồi, Hạ Hồng cũng đã chết.”

Bị tôi đoán trúng kết quả, Họa Long nói: “Đúng thế, trước đó chúng ta đã ghép xương của hai thi thể với nhau. Xương chậu là của nữ, nhưng xương đùi là của nam.”

Tôi gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Họa Long thấy tôi cứ nhìn vào tủ quần áo thì cũng tò mò nhìn vào, rồi rú lên khiếp đảm: “Ối mẹ ơi, lột da à?”

Chúng tôi lấy hai tấm da người xuống khỏi móc áo, trải xuống nền nhà. Bên dưới hai tấm da người có một đống quần áo, dính đầy vết máu rớt xuống từ tấm da người. Chúng nằm lộn xộn, không giống với quần áo treo trong tủ, có lẽ là quần áo của nạn nhân mặc vào lúc bị sát hại. Của nam có áo sơ mi, áo khoác, quần lót và quần ngoài, của nữ chỉ có một bộ váy ngủ liền thân.

Thi thể bị rạch từ phần cổ đến tận liên hợp xương mu, sau đó, da bị lột sang hai bên, tứ chi cũng bị rạch ra từ giữa, sau đó lột da. Da bị lột men theo lớp mạc nông, một số chỗ còn dính cả tổ chức cơ bên dưới, có thể thấy con dao dùng để lột da vô cùng sắc bén. Bộ da đã bị hung thủ dùng băng dính dính lại với nhau thành một tấm da người hoàn chỉnh.

Họa Long đưa tay vén phần da ở ngực bụng của nạn nhân nữ lên, nói: “Kỹ thuật dùng dao thế này, đến pháp y cũng thua xa đấy.”

“Đừng động vào!” Tôi kêu lên, rồi cầm kính lúp soi phần da trên ngực nạn nhân nữ.

Hai bầu ngực của nạn nhân nữ cũng bị lột ra theo bộ da, trên mặt da ở bầu ngực có dính vết máu. Tôi nói với Lâm Đào: “Cậu xem, có phải là dấu vân tay không?”

Lâm Đào quan sát một hồi, rồi mừng rỡ kêu lên: “Đúng rồi! Có giá trị giám định!”

“Nhưng, anh đã nói hung thủ đeo găng tay trong suốt quá trình phạm tội cơ mà?” Họa Long thắc mắc.

Tôi nói: “Nếu như hắn muốn sờ ngực nạn nhân để tìm khoái cảm, hắn hoàn toàn có khả năng tháo găng tay ra.”

* * *

Tổ chuyên án.

Giáo sư Lương nói: “Theo tình hình trước mắt, về cơ bản đã rõ, vợ chồng Hạ Hồng và Liên Sảnh Sảnh đã bị sát hại, lột da, cắt xác, chiên dầu ngay trong chính nhà mình. Vụ án này vô cùng tàn khốc, chúng ta buộc phải nhanh chóng phá án. Bây giờ, mọi người hãy cùng nêu ý kiến, xem bước tiếp theo, nên triển khai công việc ra sao?”

Họa Long nói: “Chúng ta nên nhanh chóng điều tra mối quan hệ mâu thuẫn của hai vợ chồng khi còn sống. Hung thủ ra tay tàn nhẫn đến thế thì thù oán chắc hẳn phải sâu sắc lắm.”

Điều tra viên nói: “Nhưng, kết quả điều tra của chúng tôi cho thấy, hai người tính tình hiền lành, chẳng có thù oán với ai cả.”

Bầu không khí trở nên nặng nề.

Tôi nói: “Chúng ta nên cử một nhóm tiếp tục rà soát cống ngầm tại khu vực đó thêm một lần nữa, hy vọng có thể tìm được thêm nhiều mảnh xác hơn. Ngoài ra, vừa nãy khi chúng tôi khám nghiệm hiện trường, phát hiện ra cửa sổ vẫn đóng kín, có lẽ không phải hung thủ cạy cửa đột nhập, mà là vào nhà một cách bình thường.”

“Ý anh là người quen gây án?” Giáo sư Lương hỏi.

“Cháu vẫn chưa dám chắc.”

“Camera giám sát có tác dụng gì không?” Bao Trảm hỏi đồn trưởng.

Đồn trưởng đáp: “Khu dân cư này chỉ có một camera ở cổng, nhưng hiện giờ, vẫn chưa xác định được chính xác thời gian gây án, nên rất khó kiểm tra.”

Tô My nói: “Vừa rồi, tôi dùng phần mềm máy tính để vẽ lại hệ thống cống ngầm ở khu vực này, tôi thấy có thể tiến hành rà soát theo hướng trên bản đồ để tiếp tục tìm kiếm thi thể.”

“Bao Trảm, dẫn người tiếp tục tìm kiếm dưới lòng cống ngầm.” Giáo sư Lương ra lệnh: “Tần Minh và Lâm Đào đến hiện trường khám nghiệm lại lần nữa xem, có phát hiện gì mới không.”

* * *

Mấy ngày nay, do thể lực và trí óc lao lực quá độ, nên tôi vô cùng mệt mỏi, nhưng Lâm Đào lại tỏ ra rất phấn chấn, vì lần này Tô My sẽ đi cùng chúng tô