← Quay lại trang sách

Chương 3

Căn phòng quá lớn, trần quá cao, cửa cũng vậy, thảm sàn màu trắng trải kín từ bên này đến bên kia không khác gì một lớp tuyết mới phủ ở Lake Arrowhead. Khắp nơi đều thấy có gương dài bằng cả thân người và những món pha lê không rõ tên gọi. Đồ nội thất bằng ngà có mạ crôm, còn mấy tấm màn cửa khổng lồ màu ngà kéo lê thành đống trên thảm sàn trắng cách cửa sổ cả mét. Sắc trắng khiến mớ màu ngà trông bẩn bẩn và màu ngà khiến những chỗ trắng trông như bị rút cạn máu. Cửa sổ nhìn ra phần chân đồi âm u. Chẳng mấy nữa mà mưa xuống. Không khí đã nặng nề hơn.

Tôi ngồi trên mép một cái ghế đệm trũng và nhìn cô Regan. Cô ta xứng đáng với mọi ánh nhìn. Cô ta là một ổ rắc rối. Cô ta duỗi người trên một cái trường kỷ tân thời, chân không giày, thế nên tôi nhìn cặp chân bọc trong lớp quần vớ bằng lụa mỏng dính. Chúng dường như được bày ra cho người ta nhìn. Cả hai chân đều lộ gối và một bên còn lên cao hơn thế. Khớp gối lõm sâu, góc cạnh mà không trơ xương. Bắp chân tuyệt đẹp, cổ chân dài thon thả với những đường nét nhịp nhàng như một bản giao hưởng thơ. Cô ta cao, mảnh mai và có vẻ khỏe mạnh. Đầu cô ta tựa vào một cái gối satin màu ngà. Mái tóc đen vào nếp được rẽ ngôi giữa. Đôi mắt đen nóng rực hệt như đôi mắt trên bức tranh ngoài đại sảnh. Miệng đẹp, cằm xinh. Bờ môi dưới đầy đặn, khóe môi cong xuống ra chiều phụng phịu.

Cô ta cầm ly rượu, nhấp một ngụm và nhìn tôi qua vành ly với vẻ bình thản lãnh đạm.

“Vậy ra anh là thám tử tư,” cô ta nói. “Tôi không biết là thực sự có tồn tại phường như thế, ngoại trừ trong sách. Hoặc nếu có thì đó cũng là những gã loắt choắt xun xoe rình mò quanh các khách sạn.”

Trong đống đó chẳng có gì dành cho tôi, nên tôi bỏ qua. Cô ta đặt ly xuống tay vịn phẳng của trường kỷ, một ánh xanh lục bảo nháng lên khi cô ta đưa tay vuốt tóc. Cô ta nói chậm rãi: “Anh thấy cha thế nào?”

“Tôi thích ông ấy,” tôi đáp.

“Ông thích Rusty. Có lẽ anh cũng biết Rusty là ai?”

“Ừ hử.”

“Rusty có những khi khá bình dân và thô lậu, nhưng anh ấy rất chân thành. Và anh ấy đem đến nhiều niềm vui cho cha. Rusty đáng lẽ không nên bỏ đi như thế. Cha cảm thấy rất buồn vì chuyện đó, dù ông không thừa nhận. Hay có nhỉ?”

“Ông ấy có nói qua về chuyện đó.”

“Anh không phải người hay thổ lộ tâm tình nhỉ, anh Marlowe. Nhưng ông muốn tìm anh ấy, đúng không?”

Một khoảng ngập ngừng, tôi lịch sự nhìn cô ta. “Có và không,” tôi đáp.

“Trả lời gì thế kia. Anh có nghĩ mình tìm được anh ấy không?”

“Tôi không nói là mình sẽ tìm anh ta. Tại sao cô không thử nhờ Đơn vị Tìm kiếm Người mất tích? Bọn họ có cả tổ chức. Đây không phải việc của một người.”

“Ồ, cha không chịu đem cảnh sát vào đâu.” Cô ta lại nhã nhặn nhìn tôi qua ly rượu, uống cạn và nhấn chuông. Một người hầu gái vào phòng qua cửa hông. Đó là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt thuôn dài hòa nhã với nước da vàng, cái mũi dài, cằm lẹm và cặp mắt to ươn ướt. Bà ta trông như một con ngựa tốt đã già được đem thả rong ngoài đồng sau thời gian dài phục vụ chủ. Cô Regan phẩy cái ly không ra và bà người hầu pha một ly rượu mới đưa cho cô ta rồi rời phòng, không một lời nào, không một lần đưa mắt về phía tôi.

Khi cửa đóng lại, cô Regan lên tiếng: “Rồi, vậy anh định làm thế nào?”

“Anh ta trốn đi kiểu gì và khi nào?”

“Cha không kể với anh sao?”

Tôi cười với cô ta, đầu nghiêng qua một bên. Cô ta đỏ mặt. Cặp mắt đen nóng rực có vẻ giận dữ. “Tôi không hiểu có gì mà phải úp úp mở mở,” cô ta nạt. “Và tôi không thích cung cách của anh.”

“Tôi cũng chẳng mê gì cung cách của cô,” tôi đáp. “Tôi không đòi gặp cô. Cô cho vời tôi đến. Tôi không phiền chuyện cô khoe giàu với tôi hay nốc cả chai Scotch thay bữa trưa. Tôi không phiền cô khoe chân cho tôi xem. Cô có cặp chân xuất sắc và tôi rất hân hạnh được làm quen với chúng. Tôi không phiền nếu cô không thích cung cách của tôi. Cung cách tôi khá tệ. Tôi xót thương cho nó vào những đêm đông đằng đẵng. Nhưng đừng có phí thời gian vào việc tìm cách thẩm vấn tôi.”

Cô ta dộng cái ly xuống mạnh đến mức rượu sánh ra một tấm nệm màu ngà. Cô ta vung chân xuống sàn rồi đứng lên với cặp mắt tóe lửa và hai cánh mũi phập phồng. Miệng cô ta há ra làm hàm răng trắng sáng lóe lên. Khớp tay cô ta trắng bệch.

“Không ai ăn nói với tôi kiểu đó,” cô ta khàn giọng nói.

Tôi ngồi đó cười với cô ta. Hết sức chậm rãi, cô ta khép miệng và nhìn xuống chỗ rượu sánh ra. Cô ta ngồi xuống mép trường kỷ và đưa một tay lên chống cằm.

“Chúa ơi, một kẻ thô lỗ điển trai! Không chừng tôi phải ném một con Buick vào anh mất.”

Tôi quẹt một que diêm lên móng ngón cái, nhưng lần này nó cháy thật. Tôi nhả vài cụm khói vào không khí và chờ.

“Tôi ghét cay ghét đắng bọn đàn ông chiêu trò,” cô ta nói. “Ghét cay ghét đắng.”

“Rốt cuộc thì cô sợ hãi điều gì, cô Regan?”

Mắt cô ta trợn trắng, rồi tối dần như thể bị con ngươi choán hết. Cánh mũi cô ta như bị bóp lại.

“Đó không phải là điều ông ấy muốn ở anh,” cô ta nói với giọng căng thẳng, vẫn chất chứa chút phẫn nộ dành cho tôi. “Không liên quan gì đến Rusty, đúng không?”

“Cô nên hỏi ông ấy.”

Cô ta lại bùng nổ. “Đi ra! Đồ khốn, đi ra!”

Tôi đứng dậy. “Ngồi xuống!” cô ta nạt. Tôi ngồi xuống. Tôi búng nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay và đợi.

“Xin anh,” cô ta nói. “Làm ơn. Anh có thể tìm Rusty... nếu cha muốn điều đó.”

Cách đó cũng vô dụng. Tôi gật đầu và hỏi: “Anh ta đi lúc nào?”

“Một buổi chiều cách đây một tháng. Anh ấy cứ thế lái xe đi mà không nói lời nào. Họ tìm thấy chiếc xe trong một ga ra tư nhân ở đâu đó.”

“Họ?”

Cô ta trở nên láu cá. Cả cơ thể dường như thả lỏng. Rồi cô ta mỉm cười đắc thắng với tôi. “Vậy ra ông ấy không nói gì với anh.” Giọng cô ta gần như vui sướng, như thể cô ta đã cao cơ hơn tôi. Có khi thế thật.

“Ông ấy kể với tôi về anh Regan, đúng. Nhưng đó không phải lý do ông ấy muốn gặp tôi. Có phải đó là điều mà cô nãy giờ tìm cách khiến tôi xác nhận không?”

“Tôi khá chắc mình không quan tâm lời anh nói.”

Tôi lại đứng dậy. “Thế thì tôi đi đây.” Cô ta không nói gì. Tôi ra tới chỗ cánh cửa trắng cao mà ban nãy mình vào. Khi tôi ngoảnh nhìn, cô ta đang bặm môi day qua day lại, như một con cún nhá mép thảm.

Tôi ra ngoài, đi cầu thang lát gạch xuống đại sảnh, và viên quản gia từ đâu đó lượn ra, tay cầm nón của tôi. Tôi đội nón lên trong lúc ông ta mở cửa cho mình.

“Ông lầm rồi,” tôi nói. “Cô Regan không đòi gặp tôi.”

Ông ta cúi mái đầu bạc và lịch sự nói: “Tôi xin lỗi, thưa anh. Tôi vẫn thường phạm lỗi.” Ông ta đóng cửa lại sau lưng tôi.

Tôi đứng trên bậc cửa bên ngoài hít khói từ điếu thuốc của mình và nhìn khoảng vườn nhiều tầng bậc, với các thảm hoa cùng cây kiểng được tỉa tót, thấp dần về phía hàng rào sắt cao có mũi nhọn sơn vàng bao bọc cả trang viên. Một con đường uốn khúc cho xe chạy lọt thỏm giữa hai bờ tường dẫn ra cánh cổng đôi bằng sắt đang mở. Bên ngoài hàng rào ngọn đồi còn dốc xuống thêm nhiều dặm nữa. Ở tầng đồi thấp này, tôi chỉ thấy thấp thoáng xa xa những giàn khoan bằng gỗ cũ trên mỏ dầu mà nhà Sternwood ngày đó đã dựa vào để làm giàu. Phần lớn mỏ dầu giờ đã là công viên, được tướng Sternwood dọn dẹp sạch sẽ và tặng cho thành phố. Nhưng một phần nhỏ của nó vẫn hoạt động theo từng cụm giếng, bơm lên năm hay sáu thùng một ngày. Nhà Sternwood, sau khi dã dời lên chỗ đồi cao hơn, chẳng còn ngửi thấy mùi nước cặn hôi thối hay cả mùi dầu, nhưng vẫn có thể nhìn ra cửa sổ trước nhà và thấy thứ đã giúp mình giàu lên. Nếu họ muốn. Tôi thì cho rằng họ không muốn.

Tôi đi xuôi một con đường lát gạch xuống từng tầng sân, men theo mé trong hàng rào và qua cổng tới nơi tôi đã để xe, dưới một cây tiêu bên đường. Sấm đang đì đùng ở vùng đồi thấp và bầu trời phía trên đã tím đen. Trời sẽ mưa tầm tã. Không khí đã có trước vị ẩm của mưa. Tôi dựng mui lên trước khi đánh xe về trung tâm thành phố.

Cô ta có cặp chân đẹp, tôi sẵn lòng thừa nhận điều đó. Bọn họ là hai công dân khá đàng hoàng, cô ta và cha mình. Ông già có lẽ chỉ muốn thử tôi; công việc ông ta giao cho tôi vốn là của luật sư. Ngay cả khi Arthur Gwynn Geiger, Chuyên sách hiếm và các ấn bản de luxe , thật sự là một tên tống tiền, thì đó vẫn là việc của luật sư. Trừ phi có gì đó ẩn bên dưới vẻ bề ngoài. Qua đánh giá sơ bộ, tôi nghĩ mình sẽ có được một cuộc điều tra vui vẻ ra trò.

Tôi đến thư viện công Hollywood và tìm hiểu sơ sơ trong một cuốn sách dày cộp tên gọi Các ấn bản đầu tiên nổi tiếng . Nửa tiếng sau tôi thấy thèm ăn trưa.