Chương 24
Trong xe vẫn đang rất yên tĩnh, Lý Thông hút thuốc xong đi vòng qua đầu xe, giơ tay vỗ nắp capo tạo ra âm thanh khá lớn.
Giang Bảo Di chợt ngẩng đầu lên, còn tưởng trong lúc mất tập trung mình vô tình khởi động xe đụng phải người khác.
Tưởng Dịch cũng bị giật mình một cách rõ ràng.
Hai người ngơ ngác ngồi bất động trong xe nửa ngày trời, Lý Thông đi đến chỗ ghế phụ lái bên kia, gõ cửa sổ xe một cái: “Sao đây ông lớn, muốn anh bế mày xuống luôn à?” Tưởng Dịch giơ ngón giữa với anh ấy rồi mở cửa xe ra đi xuống.
Lý Thông ngồi vào trong xe, nhìn Giang Bảo Di: “Thuận lợi không?” “Cũng tạm được…” Giang Bảo Di hơi chột dạ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu và bất ngờ đối diện với ánh mắt của Tưởng Dịch.
Cô nheo mắt, giả vờ tỏ ra bình tĩnh rời mắt đi.
Lý Thông nói: “Nếu còn mắc những lỗi sai cấp thấp như trước đó nữa thì anh sẽ mắng thật đấy.” Giang Bảo Di kìm lòng chẳng đặng nhìn anh ấy.
“Làm sao?” Lý Thông hỏi.
“Tưởng Dịch nói anh không mắng học viên mà.” Giang Bảo Di thẳng thắn nói.
“Em hỏi lại xem hồi bé nó bị anh mắng bao nhiêu lần?” Lý Thông nhíu mày bảo.
Giang Bảo Di hơi tò mò hỏi: “Hai người quen biết nhau sớm vậy à?” “Nó lớn bao nhiêu thì anh quen biết nó bấy nhiêu năm.” Lý Thông cài chặt dây an toàn: “Có tập nữa không, tiền em nhiều quá nên tiêu cho hết à?” “…” Giang Bảo Di không kêu “tích” nữa, những thao tác từng bỏ qua ở những lần trước đó cô đều hoàn thành một cách thuận lợi, chỉ là trên đường đi vẫn còn chút luống cuống tay chân.
Tập lái cả một buổi chiều, lúc kết thúc, Giang Bảo Di tìm một quán ăn nhỏ gần đó, mời Lý Thông và Tưởng Dịch ăn tối.
Khi quay về trường, trời đã tối hẳn.
Khi có Lý Thông ở cùng, dường như Giang Bảo Di và Tưởng Dịch không khác biệt gì trước đó cả, chỉ là kiệm lời hơn đôi chút. Bây giờ Lý Thông vừa đi, hai người lại có phần gượng gạo khó diễn tả, hoàn toàn trái ngược với sự nhẹ nhõm vui vẻ lúc đến.
Sau khi đi được một đoạn trong im lặng, Giang Bảo Di ho nhẹ một cái.
“Hả? Tôi không khát.” Giang Bảo Di khẩy khẩy dây an toàn, im lặng vài giây, cô mới nhớ ra để hỏi anh: “Cậu với Lý Thông là họ hàng à?” Giang Bảo Di vui vẻ giây lát mới nói tiếp: “Thế mà cậu còn dám học lái xe ở chỗ anh ấy à?” “Hết cách rồi, toàn bộ trường dạy lái xe ở thành phố Hòa về cơ bản đều là của nhà họ.” Tưởng Dịch nói.
Giang Bảo Di trợn tròn mắt: “Vậy bây giờ anh ấy đang làm gì, trải nghiệm cuộc sống sao?” “Anh ấy chống đối cái gì vậy?” Giang Bảo Di đã đọc quá nhiều tiểu thuyết: “Đừng bảo là câu chuyện yêu cô bé lọ lem gì đấy nhé?” “Thế thì còn có thể là nguyên nhân gì? Không phải là không muốn thừa kế gia sản đâu nhỉ?” Giang Bảo Di gật đầu, “ừ” một tiếng: “Quả thật, lý tưởng và gia đình, có lúc thật sự khó lựa chọn.” “Đúng thế.” Tưởng Dịch đáp một tiếng.
“Vậy còn cậu thì sao?” Giang Bảo Di đột nhiên hỏi.
Giang Bảo Di thấy hứng thú: “Cậu chống đối thế nào? Lúc đó cậu vẫn còn là học sinh mà, cậu to gan đến thế luôn hả, không sợ bị ba cậu ném ra góc xó xỉnh nào đó sao?” “Sợ chứ, nên trước khi họ kịp hoàn hồn lại là tôi đã bỏ chạy rồi.” Tưởng Dịch nói.
Giang Bảo Di vui vẻ hỏi: “Nhưng cậu mới học lớp 11 mà đã giác ngộ sớm vậy à?” Năm ấy, Tưởng Dịch đã làm một chuyện cực kỳ to gan.
Anh đã để lại thư cho người thân, để lại một tờ đơn xin nghỉ học đã được ký tên đầy đủ cho giáo viên chủ nhiệm rồi ra nước ngoài một mình.
Nghe anh kể, Giang Bảo Di sửng sốt một hồi lâu: “Cậu đỉnh thật đấy.” Tưởng Dịch chợt khựng lại.
Giang Bảo Di nhìn anh, nắm bắt được gì đó từ sự im lặng kỳ quái này: “Không phải cậu bảo không biết nói tiếng Pháp à?” “A.” Tưởng Dịch chậm rãi dừng xe lại ở chỗ đậu tạm thời trước cổng trường.
“Vậy cậu dùng cái gì để nói chuyện với người khác, người ở Paris đều biết nói tiếng Trung sao?” “… Tiếng Anh.” Tưởng Dịch vật lộn bên bờ vực cái chết.
Giang Bảo Di nhướng mày: “Không phải cậu chỉ biết viết chứ không biết nói tiếng Anh à?” “Cậu đỉnh thật nhỉ.” Giang Bảo Di lặp lại câu nói xuất phát từ nội tâm một lần nữa.
Tưởng Dịch nhìn cô, nhất thời không nói năng gì.
“Tôi…” Giang Bảo Di suy nghĩ một phen: “Tôi có thể nói tôi cũng không biết mình có nên giận hay không không?” Nguyên nhân Tưởng Dịch làm như vậy đơn giản là để kiếm cớ liên lạc với cô, Giang Bảo Di không thích lừa dối nhưng nghĩ đến việc người bị lừa dối chính là mình, mà nguyên nhân bị lừa dối cũng chính là mình.
Cô thật sự không thể tức giận nổi.
“Tôi biết.” Giang Bảo Di cắt ngang lời anh: “Vì tôi biết nên tôi mới không biết có nên tức giận hay không.” “Làm sao?” Lúc này Giang Bảo Di mới thật sự hơi xù lông lên: “Tôi đã đưa tiền rồi, bây giờ cậu dám nói không dạy là tôi đánh cậu thật đấy.” Hôm nay trước khi đi, Giang Bảo Di đã chuyển khoản cho Lý Thông 1000 tệ, bảo rằng sau này nếu dư thì trả lại thiếu thì chuyển thêm.
“Dùng găng tay boxing đánh tôi à?” Tưởng Dịch khẽ giọng hỏi.
Giang Bảo Di siết quả đấm lại: “Ngày mai tôi sẽ đăng ký lớp học boxing.” “Cậu nói như thế.” Giang Bảo Di khịt mũi: “Tôi không giận cũng muốn giận đấy.” Giang Bảo Di chăm chú nhìn anh một lúc, đột nhiên thở dài thườn thượt.
Bảo sao trên mạng thường bảo khi tìm bạn trai phải tìm người đẹp trai chút, như vậy lúc cãi nhau tức giận thì nhìn mặt anh ấy còn có thể nhịn lại đôi chút.
Trước đây cô không quan tâm lắm nhưng bây giờ mới phát hiện câu này thật sự có lý.
Nhìn gương mặt kia của Tưởng Dịch, Giang Bảo Di quả thật không thể tức giận nổi.
__ Lời tác giả:
Tôi muốn hỏi: Thế này với yêu đương có gì khác biệt, thế này với yêu đương có gì khác biệt, thế này với yêu đương có gì khác biệt (??;)