Chương 124
Bên ngoài đoàn người Tiết Mục Trác Thanh Thanh từ xa chạy vội đến, một đường cảm giác được rung động lắc lư giống như động đất càng ngày càng yếu, mãi đến cuối cùng phảng phất nghe thấy một tiếng nổ mạnh ầm ầm, giống như vật nặng ngàn vạn cân đập xuống mặt đất, cuối cùng mang đến một trận lay động, sau đó chậm rãi trở về bình thường.
"Đây là... Trận chiến bên trong đã kết thúc?" Tiết Mục thở phì phò, không thể tưởng tượng nổi nói: "Hai con hàng này thật sự dựa vào hai người bọn họ giết chết Hắc Giao sao?"
Trác Thanh Thanh lắc đầu: "Nói không chừng là hai người bọn họ bị giết chết cũng có khả năng, dù sao hai người này chỉ là hóa Uẩn Kỳ, Hắc Giao trưởng thành có thể so với Nhập Đạo."
"Tuyệt đối không thể nào!" Tiết Mục so với bà có lòng tin hơn nhiều. Hai người trong lòng ông ta hoàn toàn là khuôn mẫu nhân vật chính, bị một con quái vật xử lý mới gọi là khôi hài! Ông ta đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, ngạc nhiên nói: "Chúng ta còn sớm hơn so với An Tứ Phương?"
"An Tứ muốn điều binh khiển tướng, thủ hạ lại tốt xấu lẫn lộn, nói thật nếu chúng ta không nhanh hơn, không chừng còn mất nửa canh giờ."
Tiết Mục nhìn trời, cười nói: "Trên đường chỉ mất hơn nửa canh giờ, ông đây thế mà chạy được bốn mươi mã vận tốc, là ô tô hình người."
"Cái gì là ô tô?"
"À, không có gì."
Đoàn người vừa thảo luận, vừa xông vào cửa động. Bộ khoái Lục Phiến môn canh giữ cửa động thấy thành chủ tiến vào, nhìn nhau cả buổi, cũng bất đắc dĩ đi vào theo.
Phong Liệt Dương bị đè ở dưới bụng hắc giao, đang giãy dụa từ từ bò ra bên ngoài. Mộ Kiếm Ly toàn thân đẫm máu nằm sấp trên cổ, xương cốt toàn thân như kiếm, cũng không biết đã vỡ bao nhiêu xương cốt, cố chống đỡ một cỗ cương khí mới không ngất đi. Nhìn Phong Liệt Dương thò tay ra, sau đó đầu chui ra, bộ dáng cực khổ, Mộ Kiếm Ly trước nay vẫn luôn lạnh lùng sắc bén, giờ lại không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Phong Liệt Dương nằm dưới đất ngẩng đầu nhìn cô, cũng nhếch miệng nở nụ cười.
Không liên quan đến nam nữ, là loại người sống sót sau tai nạn vui sướng vui vẻ, cùng kề vai chiến đấu cùng chung chí hướng.
"Xương vỡ chưa?" Phong Liệt Dương bất lực cười: "Chỗ ta vẫn còn một ít thuốc."
Mộ Kiếm Ly khẽ lắc đầu: "Không cần... Kiếm Tâm Kiếm Cốt, tự lấp đầy bản thân, lâu ngày sẽ mạnh lên."
"Xì, chẳng trách yêu nghiệt kia nói kiếm nhân của ngươi."
"..."
Phong Liệt Dương phối hợp móc ra một viên đan dược uống, đang định chữa thương, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, một cỗ cảm giác khô nóng tuôn ra khắp toàn thân, nơi nào đó không chịu khống chế mà một trụ kình thiên, cứng đến mức sắp nổ tung. Trong lòng Phong Liệt Dương kinh hãi vô cùng, từ nhỏ hắn đã một lòng võ đạo, không còn niệm gì khác, nhất là từ nhỏ đã tận mắt thấy biến cố Viêm Dương Tinh Nguyệt, chính mắt thấy rất nhiều tông môn vô số trưởng bối sa vào tửu sắc tự phá võ đạo, trong lòng càng sợ hãi, chưa bao giờ động niệm nam nữ. Nhưng giờ khắc này không biết vì cái gì, dục niệm bừng bừng phát, kích động trong lòng gần như không thể kiềm chế.
Cơ hồ cùng lúc đó toàn thân Mộ Kiếm Ly mềm nhũn, vừa rồi nàng bị ngàn vạn kích đều nắm chặt chuôi kiếm không buông lỏng, nhưng giờ khắc này dường như đã mất đi toàn bộ khí lực, trực tiếp lăn từ trên cổ xuống đất, chỉ còn cách Phong Liệt Dương có vài thước.
Nàng cũng giống như vậy... Từ nhỏ rèn luyện kiếm tâm, nhân kiếm như nhất, dù là Nhạc Tiểu Tiêu không cười nàng, nàng cũng cảm thấy mình là một kiếm nhân. Có ai nghe nói qua một thanh kiếm có dục niệm nam nữ gì?
Nhưng giờ khắc này thân thể cảm thụ trần trụi nói cho nàng biết, nàng vẫn là một người, một nữ nhân, có bản năng dục vọng bản năng của con người. Bất kể người có luyện thế nào, cũng biến không thành một thanh kiếm.
Theo phán đoán của Tiết Mục lúc trước, máu Hắc Giao kia là vật kỳ dâm, nếu là người bình thường dính một giọt đều muốn hỏa thiêu thân. Đáng thương, hai con hàng này toàn thân đẫm máu, hầu như mỗi một tấc da thịt đều bị máu Hắc Giao tẩy qua một lần... Có thể không phát tác tại chỗ, là bởi vì hai người bọn họ có lòng võ đạo kiên định vượt xa bình thường.
Nếu như hai người không bị thương, nói không chừng còn có thể cưỡng ép dằn xuống, chạy ra ngoài tìm tông môn trợ giúp. Có thể tình trạng cơ thể của hai người lúc này, đừng nói chạy ra ngoài, ngay cả có cưỡng ép ức chế cũng không làm được!
"Nguy rồi... Là do máu Hắc Giao này... Sợ là vật kỳ dâm..."
"..." Mộ Kiếm Ly cắn chặt hàm răng, khó khăn nói: "Ngươi... Viêm Dương Tông của ngươi xuất thân từ Tinh Nguyệt, có giải dược không?"
"Sao ta lại có được thứ đó chứ!"
Sau khi đối thoại đơn giản, hai người cùng trầm mặc.
Đều là người có kiến thức rộng rãi, trong lòng rất rõ ràng, loại dâm độc này, chính là kết quả kinh mạch câu phần. Cho dù không sợ chết đi, thế nhưng tình huống trước mắt, căn bản là áp chế không nổi bản năng nam nữ a!
Hai người đều theo bản năng liếc mắt nhìn nhau, vừa vặn một nam một nữ... Chẳng lẽ...
Không nghĩ như vậy còn tốt một chút, một khi hướng về phương hướng này suy nghĩ, dục niệm kia càng là mãnh liệt mãnh liệt, như là thủy triều vỡ đê, căn bản không cách nào kiềm chế.
Giờ phút này cả người Mộ Kiếm Ly đều là máu, hình tượng hỗn độn, cùng hai chữ xinh đẹp căn bản đều không có quan hệ gì, nhưng rơi vào trong mắt Phong Liệt Dương, nữ tử trước mắt đúng là vô cùng động lòng người, cho dù mình đã gặp qua tuyệt sắc như Tiết Thanh Thu, Nhạc Tiểu Lam, cũng nghĩ rằng so ra còn kém được sự hấp dẫn của nữ tử trước mắt này.
Đây là đương nhiên, giờ phút này cho dù hắn nhìn thấy một con heo mẹ, có lẽ cũng sẽ cho rằng là tiên nữ.
Đây vẫn là kết quả của lý trí lúc này, nếu dục hỏa thiêu hủy hoàn toàn lý trí, cho dù là heo mẹ thật cũng sẽ không nói hai lời...
Huống chi Mộ Kiếm Ly chỉ là hình tượng chật vật, bản chất thật sự là một mỹ nhân, hơn nữa giờ phút này cũng là dục niệm bừng bừng, hai gò má ửng hồng, sóng mắt dịu dàng như nước, so với hình tượng bình thường của nàng, cũng có một hương vị mê người khác.
Hô hấp của hai người càng lúc càng nặng nề, dục vọng bản năng khiến cho bọn họ chậm rãi tới gần, dù là còn sót lại một tia lý trí nói với mình không thích hợp, thân phận tử địch của song phương rất có thể trong tương lai sẽ mang đến hậu hoạn vô cùng... Nhưng một tia lý trí này càng ngày càng yếu, càng ngày càng mơ hồ, chỉ còn lại có hai tính nữ hùng nguyên thủy nhất khu động, tà hỏa trong cơ thể xuyên thẳng vào đầu, hầu như muốn thiêu hủy tất cả tư duy.
Thời gian dần qua, hai người đều run rẩy duỗi tay về phía đối phương.
Đúng vào lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, chỉ nghe một thanh âm quen thuộc "Ồ" một tiếng, sau đó một bóng người lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào giữa hai người.
Hai người vươn tay trực tiếp phân biệt nắm trên mắt cá chân người tới... Mộ Kiếm Ly ánh mắt mông lung ngẩng đầu, Phong Liệt Dương cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh mặt trời của Tiết Mục: "Trúng máu Hắc Giao dâm độc của Hắc Giao à?"
Đầu óc hai người một đoàn mê loạn, đều sững sờ gật gật đầu.
"Điều này thật đúng là hỏng bét... Không kịp điều khiển giải độc, rất có thể là kinh mạch câu phần..." Tiết Mục cười tủm tỉm ngồi xuống, có chút hăng hái nâng cằm Mộ Kiếm Ly lên, nhìn ánh mắt mông lung của nàng, chậc chậc cười nói: "Khó được, hiếm có được, lúc này mới giống phụ nữ nha."
Mộ Kiếm Ly hít thở càng thêm dồn dập, cắn chặt môi dưới không nói lời nào.
Tiết Mục nháy nháy con mắt, lại chuyển hướng sang Phong Liệt Dương, rất đáng tiếc thở dài: "Liệt Dương huynh đệ, ngươi nên may mắn ta kịp thời đuổi tới... Đúng lúc ta còn mang theo thuốc giải."
Trác Thanh Thanh ở sau lưng nghe được, muốn cười nhưng lại không cười được, trong lòng vạn phần đồng tình Phong Liệt Dương. Người ta rốt cuộc nên may mắn gặp gỡ ngươi mới đúng, hay là cảm thấy ngươi chết xa một chút thì tốt hơn? Đây thật đúng là một vấn đề...
Lại nghe Tiết Mục thở dài: "Còn có một tin xấu nữa... Ta chỉ mang theo một viên thuốc giải."