Chương 241 Khinh Vu...
Cái gọi là khu ôn dịch, là lấy vài toà thành nhỏ ở duyên hải làm trung tâm, bao quát chu vi mấy trăm dặm, thẳng đến bên biển. Về phần thôn chài bên bờ biển, đã sớm chết hết.
Mọi người là người đầu tiên đến tiểu thành gọi là Tĩnh Hải Thành, cũng là không có tường thành. Một đường thẳng tiến, thật xa đã thấy có rất nhiều hòa thượng từng nhà đưa lương thực cho người ta, Ngọc Lân cũng mang theo một đám người cùng các hòa thượng cùng nhau, đang cho cư dân nghiệm độc gì đó.
Tiết Mục thấy không rõ cho lắm, chạy vội qua kéo Ngọc Lân hỏi: "Tình huống hiện tại như thế nào?"
"Tiết huynh cũng tới sao?" Ngọc Lân liếc nhìn nhân mã của Tiết Mục, thở dài nói: " Cư dân nơi này đều có lo lắng bị nhiễm, cho nên không thể rút lui đến cảnh nội an toàn, chỉ có thể lưu lại, cũng bị hạn chế không bước chân ra khỏi nhà. Các hòa thượng của Vô Cữu Tự mỗi ngày đến đưa lương thực, đồng thời nghiệm độc, phát hiện có nhiễm phải liền dời đến ngoài thành cách ly."
Tiết Mục gật gật đầu, nghe còn có chút thô ráp, nhưng đời này có thể có ý thức cách ly như vậy vẫn làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, không biết là trình độ của Vô Cữu Tự hay là ý kiến của Y tiên tử, nói tóm lại kiến thức y tế thật sự không tồi. Cái hắn đến từ hiện đại, bởi vì không chuyên nghiệp, cũng nghĩ không ra phương án tốt hơn.
Cũng khó trách trong thành của Lộ Châu còn có thể ca múa mừng cảnh thái bình.
Ngọc Lân lại nói: "Có thể tới làm việc này của chúng ta cũng phải có tu hành nhất định, còn phải ăn vào dược của y tiên tử trước, nếu không mình bị nhiễm cũng không phải giỡn chơi. Vài tòa thành cộng lại cũng là hơn mười vạn nhân khẩu, hòa thượng Vô Cữu Tự thật sự ứng phó rất khó khăn, Tiết huynh đề nghị để chúng ta tổ chức nhân thủ tới trợ giúp, rất có ý nghĩa, hôm nay Thạch Lỗi lạnh lùng bọn họ đều làm chuyện này trong thành khác."
"Ách, vậy Chúc Thần Dao thì sao?"
Ngọc Lân tán thưởng nói: "Chúc sư muội tại bên trong khu cách ly giúp y tiên tử cứu người, ngày xưa cũng nhìn không ra nàng có loại can đảm này."
Tiết Mục ngẩn người, cũng có chút ngoài ý muốn, lại hỏi: "Y tiên tử ở đâu, ta có việc tìm nàng."
"Thấy phiến Phật quang kia không?" Ngọc Lân chỉ về hướng nam: "Ngoại ô phía nam mười dặm có phân tự của Vô Cữu Tự, người nhiễm độc cơ bản đều tập trung ở đó, Phật quang chính là do hòa thượng của Vô Cữu Tự kết trận thi thuật, ngăn cản dịch bệnh chảy ra. Đám người Y Tiên Tử, Chúc sư muội cũng ở bên trong, trị bệnh cứu người."
Tiết Mục ngẩng đầu nhìn phiến Phật quang kia, cũng không có tâm tư hàn huyên nhiều, đang muốn dẫn các muội tử rời đi, Ngọc Lân lại bỗng nhiên gọi hắn lại: "Tiết huynh chờ một chút."
Tiết Mục kinh ngạc: "Sao vậy?"
Ngọc Lân do dự một hồi, lôi kéo Tiết Mục đi vài bước chuyển tới góc đường, thấp giọng nói: "Có lời đồn, độc này cùng độc ngươi tu luyện tương hợp, là thật hay giả?"
Sắc mặt Tiết Mục trở nên vô cùng khó coi: "Nếu là thật, ngươi cũng cảm thấy là ta làm sao?"
Hắn lo lắng nhất chính là điều này, không riêng gì sự buồn nôn vì bị oan uổng, mà là loại ác danh này truyền ra ngoài, Tinh Nguyệt tông thật vất vả mới có chút xu thế tẩy trắng sẽ biến mất, ngược lại theo hướng thiên phu chỉ. Đang lúc yên đang lành, có khả năng chuyển hướng ngược chiều, trở nên còn tệ hơn so với lúc hắn vừa xuyên qua quần hùng bắt đầu hái trăng sao.
Ngọc Lân lắc đầu: "Bần đạo tự nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng người khác có thể...Tiết huynh, bần đạo đến nơi này mới biết được việc này, là vì Nguyên Chung đại sư đè xuống không truyền ra ngoài, chỉ lưu truyền trong khu dịch. Nhưng hôm nay vô số võ giả đều đã tới nơi đây, bọn họ nếu đã nghe được, khó tránh khuếch tán ra ngoài, Nguyên Chung đại sư cũng không có khả năng ngăn chặn được. Cũng may trước mắt còn chưa kịp truyền ra bên ngoài, còn có cơ hội rửa sạch, ngươi nên tìm biện pháp tự biện luận."
Lúc này đám Nhạc Tiểu Lam cũng biết vì sao Tiết Mục lại khẩn trương như vậy, thần sắc đều trở nên rất khó coi.
Loại chuyện này, biện hộ thế nào đây!
Tiết Mục hít sâu một hơi: "Đi, tìm Tiêu Khinh Vu trước."
Nếu Nguyên Chung đã áp chế lời đồn đại, thì chính hắn càng không có khả năng lắm miệng đi truyền. Như vậy khi truyền bá chỉ có hai khả năng, một là lúc trước khi Tiêu Khinh Vu nói với Nguyên Chung đã có người ở đây nghe thấy, hai là Tiêu Khinh Vu truyền ra ngoài.
Nếu là loại thứ nhất vẫn bình thường, thì không có gì để nói cả. Nhưng nếu là loại thứ hai, thì thái độ này của Tiêu Khinh Vu đáng để thương lượng.
Rất nhanh đến chùa chiền, phật quang nhu hòa bao phủ cả chùa, hơi tới gần liền có thể cảm nhận được uy năng khu tà trục uế ở trong đó. Tiết Mục phát hiện loại lấy tu độc làm cơ sở này, bị loại phật quang này chiếu vào, da thịt rõ ràng có chút cảm giác hơi hơi đau nhói, độc khí trong cơ thể lưu chuyển cũng bắt đầu trì trệ.
Tiết Mục trong lòng hơi run lên, loại phương thức khắc chế huyền huyễn này có chút đáng ghét, độc công quả nhiên không phải thứ gì tốt để tu hành.
Nhưng hắn giờ phút này không có lòng truy cứu, đối với hòa thượng canh cửa sáng lên bảng hiệu Lục Phiến môn.
"Thì ra là bổ đầu kim bài của Lục Phiến môn." Hòa thượng rất khách khí đưa qua mấy viên thuốc: "Chư vị đi vào trước, phải uống thuốc trước, nếu không nguy hiểm."
Tiết Mục nhận thuốc chia cho các muội tử, tự mình nuốt thuốc, thực tế đem thuốc thu vào trong tay áo.
Người khác sợ nhiễm độc, hắn mới không sợ chứ, hơn phân nửa chính là độc của hắn, giữ lại thuốc nghiên cứu một chút mới là thật.
Tiến vào cửa chùa, liền nhìn thấy chùa chi chít chằng chịt người, tiếng rên rỉ thở dài liên tiếp, trên thân rất nhiều người đều có lấm tấm điểm màu đỏ, ngược lại ngửi không thấy cái gì dị vị, Phật quang bao phủ toàn cảnh có thể khu trục uế khí, tự nhiên cũng có thể xua đuổi tanh hôi.
Có không ít hòa thượng ni cô đang cho người ta uống thuốc, trong đó thân ảnh Chúc Thần Dao là chói mắt nhất.
Tại địa phương sầu vân thảm đạm này, tất cả đều là bệnh nhân, hòa thượng, ni cô, siêu cấp đại mỹ nhân này thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, nhẹ giọng an ủi, hào quang kia thật sự là lóa mắt vô cùng, thẳng như cửu thiên huyền nữ hạ phàm. Tiết Mục rõ ràng nghe thấy bệnh nhân ở phụ cận của nàng thiên ân vạn tạ: "Tiên tử thật sự là người giống như Bồ Tát..."
Vô số bệnh nhân nhìn Chúc Thần Dao, ánh mắt đều lộ ra cảm kích cùng ái mộ, thậm chí có một ít hòa thượng cũng không ngoại lệ.
Hóa ra vẫn là đến gây náo động, nếu không đến cứu bệnh nhân mặc đẹp như vậy làm gì...
Tiết Mục thở dài, cũng được, coi như là vì ra danh tiếng kiếm danh vọng, tóm lại vẫn là mạo hiểm bị nhiễm bệnh cứu người, nếu như người trong thiên hạ đều dùng loại phương thức này để mở mang tầm mắt, đó là chuyện tốt mới đúng.
Chúc Thần Dao cũng nhìn thấy nhóm người Tiết Mục, nàng nao nao, rất nhanh đi lên phía trước, thấp giọng nói: "Tiết Mục, việc này không phải do ngươi làm sao?"
Tiết Mục tự biết lúc trước nàng lưu lại ấn tượng cũng không phải là người tốt, ngược lại chưa chắc nàng tin tưởng Ngọc Lân mình như vậy. Hắn đối với cái này ngược lại là cảm thấy đương nhiên, vì vậy nói: "Nếu đúng thì sao?"
Chúc Thần Dao hít vào một hơi thật sâu: "Nếu đúng, như vậy thì Tiết Mục, ngươi ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Nói xong trực tiếp xoay người, không cần phải nhiều lời nữa.
Trác Thanh Thanh đứng hầu bên người Tiết Mục giận dữ, đang muốn nói cái gì Tiết Mục khoát tay một cái ngăn nàng phát tác. Tiếp theo nghiêng đầu nhìn bóng lưng Chúc Thần Dao, nhịn không được bật cười: "Tên gia hỏa này... bỗng nhiên trở nên đáng yêu."
Nhạc Tiểu Lam bên cạnh tức giận nói: "Ngươi bị coi thường sao?"
Tiết Mục cười nói: "Bệnh vặt nhiều, nhưng giới hạn cuối cùng, người như vậy rất chân thật. Thật ra..."
Y nói một nửa, nửa câu sau nhịn nuốt trở về. Y muốn nói là, thật ra người như vậy, là người bình thường chân thật, so với rất nhiều muội muội bên cạnh y còn chân thật hơn. Đương nhiên lời này nếu như nói ra mới gọi là thực phạm tiện, y mới không ngu xuẩn như vậy.
Sợ các muội tử truy vấn, Tiết Mục tiện tay kéo một hòa thượng đi ngang qua hỏi: "Y tiên tử đâu?"
Hòa thượng nhìn yêu bài Tiết Mục, cũng trả lời rất thành thật: " vườn thuốc sau viện."
Tiết Mục liền trực tiếp vòng qua tiền sảnh, đi thẳng đến hậu viện.
Ngôi chùa này cũng rất lớn, vô số cung điện, vô số tăng phòng, giờ phút này cũng đều chật ních người, một đường đi qua nhìn lại, lướt qua số lượng thô sơ rất có thể bệnh nhân gần vạn. Nơi này còn chỉ là một khu cách ly, có thể tưởng tượng được Vô Cữu Tự bị giày vò lâu như vậy cũng không phải là không có lý do.
Thật vất vả xuyên qua vô số kiến trúc, rốt cục đến sân sau. Nơi đây ngược lại không có người, bầu không khí ồn ào náo động bỗng nhiên liền yên tĩnh trở lại, phảng phất bị một cánh cửa nho nhỏ ngăn cách ra một mảnh đất yên bình.
Trong sân có một vườn thuốc nho nhỏ, nhìn qua là mới cấy ghép, đất có dấu vết mới lộn xộn. Các loại dược thảo không biết tên tươi tốt sinh trưởng, trong gió truyền đến hương thơm thanh đạm.
Một thiếu nữ mặc xiêm y màu xanh nhạt, yên tĩnh đứng bên cạnh vườn thuốc, cúi đầu nhìn dược thảo đang trầm tư suy nghĩ cái gì. Thân hình của nàng gầy yếu, nhìn như gió thổi sắp ngã, khuôn mặt cũng mang theo vẻ tái nhợt mất tự nhiên, ánh mắt mê mang, lại mang theo chút thương cảm cùng thương xót.
Nhu nhược, tiêu điều, rõ ràng sống sờ sờ đứng ở nơi đó, lại làm cho Tiết Mục phảng phất nhìn thấy một đóa hoa nhỏ đang phiêu diêu trong mưa gió bên tường, có thể lụi tàn bất cứ lúc nào.