Chương 275 Chỉ sợ ta quá tham lam!
Ngươi nói ngươi giả vờ đứng đắn hay là đang giả vờ cố chấp?" Trong phòng, Mộ Kiếm Ly lau mặt cho Tiết Mục, Tiết Mục tựa vào ghế thở dài.
Hắn nào phải giả vờ giả vịt gì đó, lúc ấy là đầu óc vận chuyển chính sự, một sợi gân cũng không đối lại với nam nữ. Bị La Thiên Tuyết ném bút lông ném tới, ném mực nước mặt cũng quên vận công ngăn cản, chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Thở dài không phải mực nước, là cơ hội ăn vụng bị mình ngu xuẩn không còn.
Thật sự phải tuân theo quy tắc ngầm, tiểu thân vệ của người ta hoàn toàn tuân theo. Kết quả chính mình ngu xuẩn lại chui đầu vào rọ, đến tối người ta mà còn đám Na Tra kia chịu chui đầu vào rọ? Huống hồ Mộ Kiếm Ly đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ hành trình, La Thiên Tuyết lại là bằng hữu của nàng, làm bộ y cũng phải gắng gượng không tham ăn chuyện chính sự mới được.
"Cũng được, viết ca trước." Tiết Mục lau mặt, mở ra một tờ giấy, cầm bút lên muốn viết một chữ "Đao Kiếm như mộng, kết quả ngòi bút vừa chạm vào mặt giấy, bỗng nhiên sửng sốt.
Đừng nói tới Ngũ Tuyến Phổ, ngay cả viết giản phổ cũng không ai hiểu.
Nhạc phổ của thế giới này dài thế nào nhỉ?
Gương mặt Tiết Mục co quắp mấy cái, bỗng nhiên nhảy tới lật lui tủ.
Đây là chỗ ở của các yêu nữ hậu viện Thiên Hương lâu, với phẩm vị của các yêu nữ, trong thư phòng này cũng có chút ít sưu tập lịch sự tao nhã. Tiết Mục tìm kiếm một hồi, quả nhiên rất nhanh tìm được một quyển phổ nhạc, vừa mở ra nhìn liền biết ngay là cái mắt gà chọi.
Cái gì mà cổ quái, văn tự không phải văn tự, ký hiệu không giống ký hiệu, loạn thất bát tao. Trách không được Lệnh Hồ Xung cất giấu cái khúc phổ nào đó sẽ bị người hoài nghi là Tịch Tà Kiếm Phổ, nếu như nhạc phổ này cùng loại với cái kia, quả nhiên là nhìn thế nào cũng đều rất quỷ dị a!
Mộ Kiếm Ly ở bên cạnh hỏi với vẻ kỳ quái: "Có chuyện gì vậy?"
"Cái kia..." Tiết Mục đưa qua khúc phổ: "Ngươi biết không?"
Mộ Kiếm Ly lắc đầu như đánh trống bỏi, nói đùa gì vậy, từ nhỏ đã ôm theo một thiếu nữ có được một thanh kiếm, đừng nói là hiểu chuyện, phỏng chừng nàng hát cũng là loại ngũ âm bất toàn đấy!
Nàng cẩn thận hỏi: "Ngươi... chắc không phải không học nhạc phổ chứ?"
Không khí giống như ngưng trệ trong giây lát, Tiết Mục đau trứng nhếch nhếch nhếch miệng, Mộ Kiếm Ly nháy nháy con mắt.
Trong cảm nhận của Mộ Kiếm Ly, Tiết đại tổng quản học rộng tài cao, học thức uyên bác, thi từ ca phú rất đáng tin cậy, ngoài võ lực ra thì không gì không làm được... thật ra không hiểu nhạc phổ.
Không có cảm giác sụp đổ gì, Mộ Kiếm Ly vốn không coi trọng mấy thứ này, nàng chỉ cảm thấy buồn cười: "Vậy tại sao huynh lại hát ra bài hát ngon như vậy?"
Tiết Mục rất mất mặt khoát tay: "Quên đi, ngươi bảo Thiên Tuyết trực tiếp tới đây, ta hát, nàng viết!"
Một lát sau, La Thiên Tuyết ôm một đống lớn bản thảo mặt dày đi đến, nặng nề hất bản thảo qua một bên: "《 Tây Du Ký 》tốt rồi, mời công tử thẩm tra bản thảo."
"Để ở đó trước đã." Tiết Mục nhìn quanh một chút, không thấy Mộ Kiếm Ly, ngạc nhiên hỏi: "Kiếm Ly đâu?"
"Ả nói chắc chắn công tử có chuyện muốn nói với ta, tránh qua một chút đã." La Thiên Tuyết bình tĩnh hỏi: "Công tử có gì phân phó?"
Tiết Mục nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, đột nhiên cảm thấy cô gái này cũng rất dễ thương, dù sao cũng chỉ là tiểu yêu nữ vẫn luôn tụ tập ở tông môn tu luyện. Hắn cười phá lên: "Thiên Tuyết à, bộ dạng này của muội không được đâu."
La Thiên Tuyết hỏi: "Thôi nào không được?"
"Tâm tư không giấu được, làm không được một yêu nữ, cũng không làm nổi một nghệ sĩ." Tiết Mục cười nói: "Trên mặt cười hì hì, vụng trộm đâm dao, không phải công pháp cơ bản của yêu nữ sao?"
La Thiên Tuyết tức giận nói: "Nào dám đâm ngươi một nhát! Đổi lại là người khác, ở trước mặt ta thử xem."
Tiết Mục vẫy tay: "Tới đây."
La Thiên Tuyết vô thức đi đến bên cạnh hắn. Tiết Mục ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn kỹ chốc lát, hạ giọng nói: "Ta biết ngươi giấu ngoại nhân. Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng. Vốn sợ ngươi không có nhiều kinh nghiệm lắm, sẽ bị người ta bắt cóc chạy mất."
La Thiên Tuyết lại lắp bắp: "Bị người ta bắt cóc chạy rồi, mắc mớ gì tới ngươi chứ, ngươi lại không muốn."
Tiết Mục rũ mắt xuống, dừng ở trên giấy, ánh mắt lại không có tiêu cự gì, chỉ là hơi không thể nghe được tự nói: "Ta chỉ sợ ta quá tham lam."
La Thiên Tuyết trầm mặc, sau đó khẽ thở dài, cũng đi xem tờ giấy nháp trước mặt hắn.
Trên giấy đã có vài câu ca từ: "Ta kiếm đi đâu, yêu cùng hận tình khó độc chung; ta đao cắt qua trời cao, có hiểu với không hiểu cũng không hiểu. Ta say một mảnh mông lung, ân và oán là hư ảo; ta tỉnh giấc mộng xuân, sống và chết tất cả thành không."
Liếc nhìn lại, hắn đặt ra mấy chữ không, hình như là không phải từ gì thật. Nhưng La Thiên Tuyết nhìn một chút, lại dần dần động dung.
Ưu tú, văn tự đả động lòng người, vốn là không có hình thức.
Lại nghe Tiết Mục chậm rãi nói: "Ta lâm vào thế giới này, luôn như say như tỉnh, không biết là ảo giác, không hiểu điều không hiểu, không biết lý do đi đâu, chỉ sợ quay đầu chìm vào giấc mộng, hóa ra tất cả đều là hư vô trào phúng. Cho nên ta rất tham, tất cả tốt đẹp ta đều muốn nắm ở trong tay, chỉ sợ tỉnh lại sẽ mất."
La Thiên Tuyết há to miệng, muốn nói gì nhưng lại không nói ra được.
Tiết Mục lại như đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu cười: "Lại mắc bệnh nữa rồi. Ha ha, Thiên Tuyết à..."
"A... A?"
"Trò chơi quy tắc ngầm này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, hay là thôi đi" Tiết Mục cười cười: "Chỉ trông mong tương lai, trên đường hoa tươi mang cẩm, trong tiếng hoan hô vạn người, chớ quên chính mình ngày xưa."
La Thiên Tuyết nghe không hiểu cái gì gọi là trung nhị, nhưng luôn cảm thấy trong lời nói Tiết Mục lộ ra rất nhiều tang thương, phảng phất có vô số khuôn mặt chìm nổi nổi trong hư không, vượt qua vô tận thời gian, tràn qua vạn sông ngàn núi.
Kỳ quái... Công tử tuổi cũng không lớn a...
Mộ Kiếm Ly ôm kiếm dựa vào cửa, yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Mục.
Cảm giác kỳ quái khiến nàng nhớ tới thời điểm mới gặp gỡ kiếm tâm rung động, dường như là bản năng cảnh giác với... Một bầu trời khác.
Quỷ dị như vậy, nhưng lại làm cho người ta trầm mê.
...
Tiết Mục hát, La Thiên Tuyết viết, chẳng mấy chốc đã hoàn thành mấy bản nhạc phổ. Được mấy bài ca nhạc ý cảnh, tâm tư La Thiên Tuyết lúc này cũng chăm chú hơn nhiều. Hắn không nhắc lại những chuyện trung nhị nữa, thu hồi ca phổ rồi hành lễ rời đi: "Công tử đi đây, về luyện ca."
"Kỹ năng nhảy múa công lao gì đó của các ngươi, ta rất yên tâm, cho nên không cần ta nhìn chăm chú cụ thể tác phẩm của nàng. Mộng Tuyền và đoàn đội bên cạnh nàng, mới là đoàn đội có kinh nghiệm, sắp xếp các ngươi lần này, cần phối hợp cùng Mộng Tuyền bên kia tiến hành. Cụ thể việc Lục Ca xuất đạo như thế nào, trước khi ta rời khỏi Linh Châu đã từng trao đổi cùng nàng." Tiết Mục tựa vào ghế, yếu ớt nói: "Cho nên chờ Tần Vô Dạ chọn hợp tác với vũ đoàn, các ngươi phải đi rồi."
Rốt cuộc La Thiên Tuyết cũng hiểu ra vì sao Tiết Mục lại có cảm giác hơi nặng nề như vậy. Bởi vì làm đại bản doanh ở Linh Châu, dù là sắp xếp hay thu hình tượng đều không ở đây.
Thì ra đến phòng hắn cầm bài hát có nghĩa là sắp tới.
Trong lòng thiếu nữ rốt cuộc cũng có chút biệt ly u sầu, viền mắt ửng đỏ: "Thiên Tuyết còn muốn bảo vệ công tử đây."
Tiết Mục nhịn không được bật cười: "Đi đi, dựa vào ngươi bảo vệ, ta đã chết mấy lần rồi."
"Hừ..." La Thiên Tuyết nhìn Mộ Kiếm Ly, giọng nói nhẹ đi: "Giao cho ngươi đấy."
Mộ Kiếm Ly nghiêm túc ôm quyền: "Tất nhiên không phụ sự ủy thác của nàng."
"Nhờ cái gì, ta nói là chiếu cố công tử, ngươi tưởng là dựa vào ngươi đánh nhau à? Bộ dạng ngốc nghếch!" La Thiên Tuyết rầm rì quay người rời đi, bước chân đã không còn nhẹ nhàng hoạt bát như bình thường.
Đưa mắt nhìn La Thiên Tuyết lưu luyến rời đi, Tiết Mục lấy《 Tây Du Ký》 bên bàn, không nói một lời bắt đầu xem bản thảo.
Mộ Kiếm Ly nhìn vẻ mặt của hắn, nói khẽ: "Tiết Mục... Ngươi là chính nhân quân tử."
Tiết Mục ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhịn không được bật cười: "Ta nói, ngươi hiểu lầm rồi. Ta nói một đống, còn không phải hy vọng nàng đừng cho người ta lừa gạt sao?"
"Ta không hiểu lầm." Mộ Kiếm Ly nghiêm túc nói: "Kiếm tâm của ta nói cho ta biết, ngươi thật lòng hi vọng Thiên Tuyết khỏe mạnh. Thời khắc đó thiện niệm vượt qua sự tham lam của ngươi."
"Nhưng ta vẫn tham nha."
"Vậy thì tham đi." Mộ Kiếm Ly khẽ vuốt gò má hắn, lẩm bẩm nói: "Nếu như ngươi không tham lam, lúc này chính tà hai phía ta và ngươi sao có thể ở bên cạnh ngươi?"