Chương 82 Đóng cửa, thả Bạch Khải!
Cao Trình và các bạn nhìn nhau không nói gì, rồi hắn nói: “Chúng ta cũng không cần, nhiệm vụ đã hoàn thành hết rồi, ngươi cứ giữ lại mà làm ăn đi.”
Bạch Khải nhẹ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cao Trình và nhóm người này trong lần thi này được coi là thượng du, hoàn thành nhiệm vụ dư dả, vì vậy ngay từ đầu hắn đã chủ ý đánh vào các thí sinh ở trung hạ lưu.
“Nhưng mà, ngươi làm như vậy, sẽ không sợ Tần hội trưởng tính sổ hay sao?”
Cao Trình có chút lo lắng nhìn vài người cầm tài nguyên thì trực tiếp cùng lưới thực hiện nhiệm vụ, không khỏi cảm thấy bất an.
Bạch Khải phất tay áo, nói: “Tại sao phải tính sổ? Có quy định nào trong thẻ dự thi là thực chiến khảo hạch không thể giao dịch hay không?”
“Ừm, như vậy thì không có.”
Cao Trình lắc đầu, không nói gì thêm nữa.
Thời gian còn lại trước khi kết thúc kiểm tra không nhiều, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Mời các thí sinh chú ý, lần này thực chiến khảo hạch do một số nguyên nhân mà thành tích đều không có hiệu lực, sẽ mở lại vào ngày mai lúc chín giờ sáng, mời các thí sinh tại chỗ chờ đợi truyền tống.”
“Mời các thí sinh chú ý, lần này thực chiến khảo hạch do một số nguyên nhân mà thành tích đều không có hiệu lực, sẽ mở lại vào ngày mai lúc chín giờ sáng, mời các thí sinh tại chỗ chờ đợi truyền tống.”
“Mời các thí sinh chú ý, lần này thực chiến khảo hạch do một số nguyên nhân mà thành tích đều không có hiệu lực, sẽ mở lại vào ngày mai lúc chín giờ sáng, mời các thí sinh tại chỗ chờ đợi truyền tống.”
⚝ ✽ ⚝
Đúng lúc này, một giọng nói phát thanh vang lên từ khoảng trời, các thí sinh trên Đãng Cổ Sơn đều ngẩn cả người, còn những người đang giao dịch với Husky thì càng đờ người ra.
Cái gì, kết thúc rồi sao?
Bạch Khải cũng lập tức nhận ra điều gì, nhìn những thí sinh xung quanh dần dần thay đổi ánh mắt, lập tức thu xếp đồ đạc mang theo tất cả tài nguyên mình có, vội vàng hướng nơi khác chạy đi.
“Không xong, mau chạy thôi!”
Khảo hạch hết hiệu lực, trước đó hắn đã giao dịch với nhiều người, nếu ở lại đây thì đúng là tự tìm đến cái chết.
“Gia hỏa này, vẫn cứ không đáng tin cậy…”
Nhìn Bạch Khải nhanh chóng biến mất trong rừng cây, Lục Viễn không khỏi thở dài, sau đó mới để ý xung quanh, thấy các thí sinh đang nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.
“Mấy người có quen biết với Bạch Khải không?”
“Có, vừa rồi tôi còn nghe Bạch Khải ưu đãi bọn họ nữa.”
“Đúng đúng đúng…”
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của đám người, Lục Viễn lập tức hiểu ra, nhanh chóng triệu hồi U Cốt Cự Hổ của mình cưỡi lên.
“Mau bỏ đi, chúng ta bị Bạch Khải hãm hại rồi!”
Hàn Vi cùng Cao Trình liếc nhau, lập tức triệu hồi Phong Ma Lang cưỡi lên, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, trái lại Lục Viễn vẫn ngẩn ra tại chỗ.
“Trời ạ, các ngươi không coi nghĩa khí ra gì hết!”
Lục Viễn lớn tiếng chửi mắng, liền nhanh chóng đuổi theo, nhưng chưa chạy được bao xa đã bị một ánh sáng khóa chặt, trực tiếp bị truyền tống ra khỏi Đãng Cổ Sơn.
Chỉ trong chốc lát, Đãng Cổ Sơn vốn rất nhộn nhịp đã trở nên vắng lặng.
⚝ ✽ ⚝
Trong không gian lưới chủ.
Bạch Khải nhìn xung quanh, nhận ra mình bị lưới cưỡng chế truyền tống, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn suýt chút nữa đã tưởng rằng mình bị chết trong tay mấy người đó, không biết Cao Trình và nhóm người kia chạy đi đâu.
“Bạch Khải, ngươi lần này thật sự làm rất tốt.”
Khi Bạch Khải vừa định thở hắt ra một hơi thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên từ phía sau lưng vang lên.
Bạch Khải giật mình, vội vàng quay đầu qua chỗ khác, khi thấy Tần hội trưởng mỉm cười thì không chút do dự cúi người.
“Hội trưởng, tôi đã sai!”
Thấy Bạch Khải nhận sai nhanh như vậy, Tần hội trưởng có chút buồn cười, nhìn về phía Thôi Minh bên cạnh, nói: “Vẫn là để ngươi nói đi, nếu ta nói thì ta sợ không nhịn nổi mà đánh hắn.”
Thôi Minh nghe vậy liền trợn mắt, nhưng vẫn tiến lên trước, nói: “Bạch Khải, vì hành động của ngươi, lần khảo hạch này số thí sinh vượt quá dự đoán, đồng thời ảnh hưởng rất tồi tệ đến khảo hạch, vì vậy ta và Tần hội trưởng đã thương lượng một chút, quyết định sẽ tổ chức lại một lần thực chiến khảo hạch nữa.”
Nói đến đây, sắc mặt Thôi Minh trở nên khó xử, nói: “Hành vi của ngươi đã bị chúng ta báo cáo lên tổng bộ, tổng bộ quyết định sẽ bổ sung quy định “Không thể giao dịch” vào trong chương trình khảo hạch nghề nghiệp.”
“Vì vậy, chúc mừng ngươi trở thành thí sinh đầu tiên có quyền lực thay đổi chương trình khảo hạch nghề nghiệp.”
Bạch Khải nghe vậy xấu hổ cười một cái, cái vinh dự này không cần đến đâu.
“Còn nữa, vì hành vi của ngươi ảnh hưởng không tốt, hiệp hội quyết định sẽ thu hồi tài nguyên mà ngươi thu được ở đây.”
Còn muốn thu hồi nữa, vậy tài nguyên mà các thí sinh đã có được thì sao?!
Bạch Khải lập tức nắm chặt chiếc nhẫn bí cảnh, đồng thời hướng Tần hội trưởng ném một ánh mắt cầu cứu.
“Khụ khụ, thế này vậy, nếu như ngươi tự tìm được những cái thì thôi, còn lại những tài nguyên giao dịch với người khác thì trả lại.”
Tần hội trưởng đưa ra một phương án hòa giải, Thôi Minh sau chút trầm mặc cũng đồng ý.
Đến lúc này, Bạch Khải không thể không đồng ý.
“Được rồi, vụ này tạm thời kết thúc, hiện tại chúng ta còn phải bàn bạc một chuyện khác.”
Tần hội trưởng vuốt vuốt râu, nhìn về phía Thôi Minh, nói: “Để không xảy ra tình huống như vừa rồi, ta đề nghị Bạch Khải không nên tham gia vòng khảo hạch tiếp theo.”
Ta đệch … Tần lão đầu, ngươi làm gì vậy!
Bạch Khải nghe vậy sắc mặt biến đổi, lập tức muốn biện luận với Tần hội trưởng, nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của Tần hội trưởng, hắn liền vui vẻ gật đầu.
“Trực tiếp định là người đứng đầu.”
Thôi Minh nhíu mày, nói: “Khảo hạch nghề nghiệp trước giờ chưa từng có loại tiền lệ như vậy, điều này thật sự bất công với những người khác.”
Tần hội trưởng cười to, nhìn Bạch Khải nói: “Bất công? Vậy được, Bạch Khải, ngươi trở về chuẩn bị cho kỹ, lần tiếp theo nhớ quan tâm chăm sóc bản thân cho tốt nhé, hiểu chưa?”
“Ừm, không có vấn đề!”
Bạch Khải lập tức hiểu ý, liền lật ra một bản chương trình khảo hạch nghề nghiệp, nghiêm túc tư thế nhìn Thôi Minh khiến hắn hơi ngẩn ngơ.
“Tốt, vậy quy định Bạch Khải là người đứng đầu trong vòng thứ ba khảo hạch.”
Khi Thôi Minh đồng ý, Tần hội trưởng thỏa mãn gật đầu, tiếp tục nói: “Vậy Tâm Linh chi tuyền hãy lấy ra cho Bạch Khải ngâm thử đi.”
“Không có khả năng! Thỏa thuận của chúng ta là phải xem tổng thể thành tích!”
Thôi Minh không chút do dự từ chối đề nghị của Tần hội trưởng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười gian xảo trên mặt Tần hội trưởng cùng sự phấn khích của Bạch Khải, hắn lại lần nữa phải nhượng bộ.
“Tâm Linh chi tuyền thì tôi có thể lấy ra, nhưng chỉ có thể cho Bạch Khải một mình ngâm thôi. Còn tháp Cảm Ân, tôi cũng muốn nhường cho người đi thăm dò một ngày.”
Tần hội trưởng khoát tay, nói: “Một ngày làm sao đủ, thôi dứt khoát để Bạch Khải ngâm vài ngày, các ngươi đi thăm dò vài ngày cũng được.”
Lần này, Thôi Minh không tiếp tục nhượng bộ nữa, nói: “Không được, nhiều nhất một ngày, Tâm Linh chi tuyền là bảo bối của thành phố Linh Tê, tôi không thể để Bạch Khải ngâm lâu như vậy.”
“Thỏa thuận thành công!”
Tần hội trưởng nhẹ gật đầu, nắm lấy tay Thôi Minh lắc lắc.
Không nghĩ tới mọi thứ lại thuận lợi như vậy, Bạch Khải cảm thấy cực kỳ hữu dụng trong mọi chuyện này.
Đã quyết định, sau này có loại việc này, thì cứ đóng cửa lại và thả Bạch Khải!