Chương 156 Tiến đánh hẻm núi (1)
Nghe đến cái tên mà Bạch Khải đặt cho bùn nhão quái, Husky không thể không tỏ vẻ ghét bỏ.
Ban đầu Bạch Khải đã đặt cho bọn họ những cái tên kỳ lạ, nhưng giờ cái tên này vẫn còn kỳ quái hơn nữa.
“Không dễ nghe sao? Khó có được mà ngươi còn muốn thay đổi phong cách nữa.”
Bạch Khải có chút thất vọng thở dài, nói: “Vậy ngươi cứ gọi là Gamma đi.”
Két phốc két phốc? (Ta có tên sao?) Bùn nhão quái rõ ràng rất hài lòng với danh tính của mình, nhảy nhót khắp nơi trong động quật.
“Bản Long đã thu thập xong, chúng ta khi nào xuất phát đây?” Nhát gan Long từ sâu trong động quật bước ra, Bạch Khải quan sát một lượt, nhưng không thấy có thứ gì đặc biệt.
Chẳng lẽ nhát gan Long không còn nắm giữ kỹ năng không gian sao? “Đống đồ vật mà ngươi thu thập đâu? Đều bị ngươi ăn hết rồi sao?” Nhát gan Long lắc đầu, mở Long trảo ra, một bông hoa sắc lục chậm rãi nở, và ở giữa nhụy hoa chính là những thứ mà Lục Long đã giấu trong động quật.
“Đây là kỹ năng của ta, Phỉ Thúy hoa cảnh, có thể dùng để chứa đựng một ít đồ vật.”
Quả nhiên là một loại kỹ năng không gian.
Bạch Khải thèm thuồng chép môi, tính toán thời gian một chút, nói: “Alpha chắc vẫn còn hơn ba giờ thức tỉnh, chúng ta chờ thêm một chút đi.”
Nhát gan Long nhẹ gật đầu, nói: “Vừa hay, ngươi kể cho ta một chút về thế giới bên ngoài đi.”
Bạch Khải vỗ vỗ ngực, nói: “Không vấn đề gì! Nhưng ngươi nhớ kỹ những gì ta nói, nếu không ra ngoài sẽ có người lừa gạt ngươi đấy.”
“Ừm, ta chỉ tin tưởng mỗi mình ngươi Bạch Khải, những kẻ khác dù nói gì ta cũng không tin!” “Rất tốt, vậy ta sẽ nói trước một chút…
” …
Hẻm núi hang rắn.
Những con rắn khổng lồ nằm lười biếng trong thung lũng, đầu lưỡi đỏ thắm phun ra rồi nuốt vào, thong thả hấp thu khí tức đặc trưng của thung lũng.
Không có kẻ thù, chúng có thể an tâm hấp thu Long Huyết thảo bên trong Long khí để từ từ tăng cường bản thân, chỉ tiếc là chúng không có quyền vào trong động, nếu không tốc độ tiến hóa sẽ nhanh hơn nữa.
Rống! Theo một tiếng rồng gầm vọng lên, toàn bộ thung lũng bỗng lắc lư, những con rắn khổng lồ ào ào ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Một con Cự Long toàn thân sắc lục đang giang cánh bay lơ lửng trên thung lũng, uy quyền của Long không chút kiêng nể phóng ra, trực tiếp đè bẹp một vài con rắn độc yếu ớt thành thịt vụn.
Tê tê tê…
Những con rắn thấy vậy lập tức vào trạng thái chiến đấu, há miệng phun ra một làn sóng nọc độc cùng một lúc.
Chỉ là Nhát gan Long bay quá cao, nọc độc của những con rắn khổng lồ căn bản không thể chạm tới, chúng lại rơi trở về mặt đất.
“Động thủ trước đi.”
Bạch Khải vỗ nhẹ Nhát gan Long, nó lập tức hiểu ý, phun ra một làn hơi thở lục sắc về phía hẻm núi, bao trùm toàn bộ thung lũng. Để tránh phức tạp, Nhát gan Long trực tiếp sử dụng siêu cấp kỹ năng, và hiệu quả cũng rất rõ ràng, khắp thung lũng, những con rắn độc vừa tiếp xúc với phỉ thúy hơi thở lập tức nổ tung, sau đó hóa thành từng đạo lục quang chuyển vào làn hơi thở ấy.
“Cũng là siêu cấp kỹ năng, nhưng mà hiệu quả dưới tay sinh vật truyền kỳ lại thật khác biệt hoàn toàn.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Khải thấy sinh vật truyền kỳ sử dụng siêu cấp kỹ năng, và còn ở khoảng cách gần như vậy.
Chả trách sinh vật truyền kỳ lại được liên bang xem như thần hộ mệnh để tôn thờ, sinh vật dưới truyền kỳ trước mặt chúng thực sự không có bao nhiêu sức phản kháng. Đây là khi Nhát gan Long chưa ra tay toàn lực, nếu như ra tay hết sức, chắc chắn sẽ còn gây chấn động mạnh hơn nữa.
Rất nhanh, toàn bộ thung lũng chứa đầy độc xà đều biến mất dưới làn hơi thở phỉ thúy, nhưng trong thung lũng, Long Huyết thảo và các thực vật khác lại không bị tổn hại, thậm chí còn trở nên tươi tốt hơn so với trước kia.