Chương 13 DẤU ẤN CỦA KẺ TÀN BẠO
Một hôm, ông chủ sai xà ích John và tôi ra ngoài có việc. Đang về yên ả trên con đường dài thẳng tắp, từ đằng xa chúng tôi thấy một thanh niên cưỡi con pony đang cố nhảy qua cổng. Con pony không sao nhảy được, và anh chàng vút roi, nhưng con ngựa chỉ tránh sang một bên. Thế là gã nhảy phắt xuống và quất một trận tơi bời, đánh cả vào đầu con ngựa. Sau đó gã lại nhảy lên lưng ngựa, cố bắt nó nhảy qua cổng, gã đánh đá túi bụi thật đáng xấu hổ, nhưng con ngựa vẫn không chịu.
Khi chúng tôi gần đến chỗ đó, con pony đã chúi đầu, tung chân sau hất gọn gã vào hàng rào táo gai xum xuê, rồi dây cương lủng lẳng, nó phi nước đại về nhà. John cười phá lên thật to.
– Thật đáng đời hắn ta! - Anh nói.
– Ôi! Ôi! Ôi! - Gã kêu la lúc vùng vẫy giữa đám gai nhọn - Đến giúp tôi ra khỏi đây với!
– Tôi thấy chỗ ấy xứng với cậu lắm, bị cào xé chút ít sẽ dạy cho cậu biết đừng có bắt con pony nhảy qua cái cổng quá cao với nó. - Thế là John đi thẳng.
– Có lẽ thằng cha ấy là kẻ vừa dối trá vừa hung bạo. - Anh nói một mình - Này Beauty, chúng mình sắp đi qua nhà ông chủ trại Bushby, và nếu có ai muốn biết tin, cậu với tớ có thể kể cho họ.
Thế là chúng tôi rẽ phải, trong chốc lát đã tới gần sân phơi rơm trong phạm vi ngôi nhà. Ông chủ trại vội chạy ra đường, còn bà vợ đang đứng bên cổng vẻ hoảng hốt.
– Cậu có trông thấy thằng con tôi không? - Ông Bushby nói lúc chúng tôi đến gần - Nó cưỡi con pony màu đen đi đã một tiếng rồi, và con ngựa đã trở về mà không có người cưỡi.
– Để tôi nghĩ xem, thưa ông! - Anh xà ích John nói - Tốt hơn hết là nó không nên có người cưỡi, trừ khi được cưỡi đúng kiểu.
– Cậu định nói gì vậy? - Ông chủ trại hỏi.
– Thế này ông ạ, tôi thấy con trai ông vừa vụt, vừa đá, vừa đập con ngựa bé bỏng ấy thật đáng xấu hổ, vì nó không nhảy qua cái cổng quá cao. Con ngựa đã cư xử rất phải phép và không trở chứng, nhưng cuối cùng cũng phải giơ vó lên hất cậu chủ vào hàng rào đầy gai. Cậu ấy muốn tôi kéo ra, nhưng, xin ông bỏ quá cho, tôi thấy không sẵn lòng làm thế. Cậu ấy không bị gãy xương, ông ạ, chỉ bị trầy xước chút ít thôi. Tôi yêu ngựa, và phát cáu khi thấy chúng bị đối xử tàn tệ. Tệ đến nỗi con vật phải dùng đến vó đấy. Lần đầu tiên và không phải lúc nào cũng là lần cuối cùng đâu!
Lúc này bà mẹ bật khóc:
– Ôi, tội nghiệp Bill của tôi, tôi phải đến tìm nó, nhỡ nó bị thương.
– Tốt nhất là mình nên vào trong nhà! - Ông chủ trại nói - Thằng Bill cần có một bài học, và tôi thấy đúng rồi đấy. Đây không phải lần đầu hoặc lần thứ hai nó hành hạ con pony ấy, và tôi sẽ ngăn chặn nó. Tôi xin mình đấy, Manly. Cảm ơn cậu nhé!
Thế là chúng tôi đi tiếp, John cười khúc khích suốt dọc đường về nhà. Anh kể lại cho James. James cười và nói:
– Đáng đời nó. Em biết thằng ranh ấy ở trường. Nó rất khệnh khạng vì là con chủ trại, lại hay vênh váo và bắt nạt những đứa khác. Tất nhiên người lớn như chúng ta không bị những trò nhảm nhí ấy, nhưng phải cho nó hiểu rằng ở trường cũng như ở sân chơi, con chủ trại cũng như con nông dân mà thôi.
Em nhớ có lần gần trưa ở trường, em thấy nó bên một cửa sổ lớn, bắt ruồi rồi vặt cánh đi. Nó không nhìn thấy em, em đã cho nó một cái bạt tai làm nó ngã sóng soài trên sạn. Em cáu làm nó rất hoảng. Nó gào và rú lên. Những đứa khác từ ngoài sân ùa vào, còn thầy giáo ở ngoài đường cũng chạy đến xem ai bị giết.
Lẽ tất nhiên em nói thẳng và chính xác đã làm gì và tại sao lại làm thế. Rồi em chỉ cho thầy giáo những con ruồi khốn khổ, một số con bị nghiền nát và một số đang bò lê bất lực, em chỉ cả những cái cánh trên bậu cửa sổ. Trước kia em chưa bao giờ thấy thầy giáo giận dữ như thế, nhưng vì Bill vẫn còn tru tréo và khóc nhai nhải, hèn đúng kiểu của nó, nên thầy giáo bắt nó ngồi lên ghế suốt buổi chiều và cấm không cho ra chơi suốt tuần ấy.
Sau đó, thầy nói chuyện rất nghiêm túc với các cậu bé khác về hành động tàn ác, thầy bảo sự nhẫn tâm và hèn nhát sẽ làm hỏng kẻ nào yếu đuối và không có khả năng. Nhưng đọng lại trong đầu em là câu này, thầy nói hành động tàn bạo là dấu ấn của kẻ độc ác, nếu chúng ta thấy kẻ nào sung sướng khi làm việc tàn nhẫn, chúng ta có thể hiểu hắn thuộc loại nào, vì kẻ độc ác lúc đầu là giết người, cuối cùng thành kẻ tra tấn. Ngoài ra, thấy người yêu thương hàng xóm láng giềng, đối xử tử tế với con người và súc vật, chúng ta biết đấy là biểu hiện của Thượng đế, vì “Thượng đế chính là tình yêu thương”.
– Ông thầy của cậu đã dạy một điều đúng hơn bao giờ hết, - anh John nói - không có thứ tôn giáo nào thiếu tình yêu thương. Người ta có thể nói rất nhiều, rất hay về tôn giáo, nhưng nếu không dạy cho họ tử tế với con người và súc vật, thì tất cả chỉ là giả dối, cậu James ạ, và sẽ không đứng vững khi sự việc bị bóc trần và họ sẽ tha hồ nhục nhã.