Chương 30 KẺ TRỘM
Chủ mới của tôi là người độc thân. Ông ta sống ở Bath, và bận bịu nhiều việc. Bác sĩ khuyên ông nên cưỡi ngựa để rèn luyện thân thể, và ông mua tôi với mục đích ấy. Ông thuê chuồng ở cách nơi ông ở một quãng ngắn, và tuyển một người tên là Filcher làm giám mã. Chủ tôi ít hiểu về ngựa nhưng ông đối đãi tốt với tôi. Tuy nhiên, lẽ ra tôi có một chỗ ở tốt và thoải mái, song ông chẳng biết gì về việc này. Ông ra lệnh cho tôi ăn cỏ khô ngon nhất, nhiều yến mạch, đậu xay vỡ, cám, đậu tằm, lúa mạch đen, cỏ tươi, và ông cho thế là đủ thứ cần thiết. Tôi nghe thấy ông chủ ra lệnh nên tôi biết sẽ có nhiều thức ăn ngon lành, và tưởng chừng sẽ được sung sướng.
Được vài ngày trôi qua yên ả, tôi thấy người giám mã biết việc. Anh ta giữ chuồng sạch sẽ và thoáng đãng, chải lông cho tôi kĩ càng, lúc nào cũng dịu dàng. Anh đã từng coi chuồng trong một khách sạn lớn ở Bath. Bỏ việc này, hiện giờ anh trồng cây ăn quả và rau đem ra chợ, vợ anh ta nuôi vỗ béo gà mái và thỏ để bán.
Sau một thời gian ngắn, tôi thấy lượng yến mạch cho tôi rất thiếu. Tôi được ăn đậu, nhưng trộn lẫn với cám và rất ít yến mạch, chắc không quá một phần tư. Trong hai hoặc ba tuần, việc này đã ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần tôi. Cỏ tươi tuy tốt nhưng không thể thiếu ngũ cốc để duy trì thể trạng của tôi. Song tôi không thể than phiền và cũng không biết tôi thiếu những gì. Cứ thế độ hai tháng, và tôi băn khoăn ông chủ có hay biết gì không?
Một buổi chiều, chủ tôi phi ngựa ra vùng quê thăm một người bạn là chủ trại, sống trên đường đi Wells. Ông này rất tinh về ngựa, sau khi chào mừng bạn, ông đưa mắt nhìn tôi và nói:
– Barry ạ, tôi thấy hình như ngựa của anh trông không khỏe mạnh như hồi đầu anh mới mua. Nó có sao không?
– Đúng, tôi cũng tin thế. - Chủ tôi nói - Nó không được năng nổ như trước. Giám mã của tôi nói rằng vào mùa thu, ngựa thường đờ đẫn và yếu, nên tôi nghĩ là vì thế.
– Mùa thu ư! Láo toét - Ông chủ trại nói - Đây mới là tháng tám, công việc chỗ anh nhẹ nhàng và ăn uống đầy đủ, lẽ ra nó không sút như thế này ngay cả trong mùa thu. Anh cho nó ăn uống ra sao?
Chủ tôi thuật lại cho ông ta nghe. Ông ta chậm rãi lắc đầu và bắt đầu sờ nắn người tôi.
– Tôi không thể nói ai ăn mất ngũ cốc của anh, anh bạn thân mến ạ, nhưng tôi sẽ rất nhầm lẫn nếu ngựa của anh được ăn. Anh phi rất nhanh phải không?
– Không, rất nhẹ nhàng.
– Anh đặt bàn tay lên đây mà xem. - Ông ta vừa nói vừa lướt bàn tay trên cổ và vai tôi - Nó ấm và ẩm ướt như một con ngựa chỉ ăn cỏ. Tôi khuyên anh để mắt đến chuồng ngựa hơn một chút. Tôi ghét phải ngờ vực, nhưng ơn Chúa, tôi chẳng có lí do gì để nghi ngờ. Tôi có thể tin cậy người của tôi dù tôi có mặt hoặc vắng mặt, nhưng có những tên vô lại độc ác, ăn cắp cả thức ăn của những con vật không nói được. Anh phải để ý đến việc này. - Rồi ông quay sang, bảo người hầu của ông đến dắt tôi - Cho con ngựa này ăn thật no yến mạch, không hạn chế.
Những con vật không nói được! Chúng tôi đúng là như thế! Nếu có thể nói được, tôi đã kể với ông chủ biết yến mạch của tôi đi đâu. Sáng nào cũng thế, khoảng sáu giờ, viên giám mã đi với một cậu bé xách cái giỏ đậy kín. Cậu bé thường đi cùng bố vào căn phòng để ngũ cốc, và qua cánh cửa khép hờ, tôi nhìn thấy họ trút đầy yến mạch từ thùng vào một cái túi nhỏ, sau đó cậu bé xách đi.
Sau chuyến đi chơi ấy năm hoặc sáu buổi sáng, lúc cậu bé vừa đi ra thì cửa chuồng bật mở toang và một cảnh sát đi vào, nắm chặt cánh tay cậu bé. Một cảnh sát nữa theo sau, vừa khóa trái cửa vừa nói:
– Hãy cho ta xem chỗ bố cậu cất thức ăn cho thỏ.
Cậu bé trông rất hoảng sợ và bắt đầu khóc thút thít, nhưng không còn đường thoát nên phải dẫn đường đến thùng đựng ngũ cốc. Viên cảnh sát tìm thấy ở đấy một cái túi rỗng khác giống như cái túi đầy ắp yến mạch tìm thấy trong giỏ của cậu bé.
Lúc ấy giám mã Filcher đang chải chân cho tôi, và họ nhìn thấy anh ta ngay. Dù Filcher kêu la ầm ĩ, họ vẫn dẫn anh ta cùng cậu bé đến đồn cảnh sát. Sau đó tôi nghe được rằng cậu bé không bị coi là có tội, nhưng bố cậu bị kết án hai tháng tù.