← Quay lại trang sách

Những Món Quà Chia Tay.

Lá thư viết sắp xong rồi. Chốc lát nữa thôi tôi sẽ đem nó đến cho Marcus như bạn yêu cầu.

Có rất nhiều điều tôi có thể nói với cậu ấy, những điều tôi nghĩ là tôi đã phát hiện ra, chẳng hạn như người đàn ông không mặc quần áo chạy rong trên đường vào những ngày chúng tôi phải ăn trưa ở căn-tin trường, và bóng người thoắt ẩn thoắt hiện mà tôi nhìn thấy ngay trước khi xảy ra tai nạn - tất cả đều là bạn, khi bạn đang tìm cách đến đây. Bạn nói bạn không thể mang được cái gì cả, và tôi nghĩ có lẽ bạn cũng không mang nổi cả quần áo trên người. Đó là lý do tại sao bạn phải ngậm những lá thư vào miệng.

Hoặc tôi có thể khuyên Marcus vài điều, chẳng hạn như nếu đói bụng thì cậu ấy có thể tìm thấy những bữa trưa tuyệt vời của Annemarie trong thùng rác bên kia đường, vì ngày nào bạn ấy cũng bỏ bữa trưa ở đó suốt sáu tuần lễ. Nhưng tôi chắc chắn bạn có thể tự tìm ra.

Hay tôi có thể kể với cậu ấy về Julia.

Nhưng cuối cùng tôi quyết định sẽ không nói gì nhiều. Tôi sẽ chỉ đưa lá thư này cho cậu ấy và bảo: “Cố đừng đáp xuống đám bông cải nhé.” Cậu ấy sẽ hiểu. Cậu ấy rất thông minh.