PHẦN HAI Tra tấn Chương 1 Một tuần lễ tra tấn hai bàn chân
Hai tên lính giải Thương vào căn phòng rộng, một người Mỹ đã ngồi sẵn ở đấy, trên bàn còn có bao thuốc lá Mỹ hiệu Con lạc đà và hai ly cà phê sữa. Người Mỹ tỏ ra khoan thai lịch sự:
– Mời ông ngồi, ông dùng thuốc và cà phê.
Thương lắc đầu
– Ồ tiếc thật! Ông không quen dùng món này. Ông có thích dùng gì không?
Thương lắc đầu.
– Ông Thương ạ, chúng tôi rất quý mến ông.
Anh cắt lời hắn:
– Tôi không phải là Thương.
– Ồ, cái tên đâu có quan trọng gì. Ông thấy đó, người Mỹ chúng tôi rất rộng rãi, chúng tôi đã để ông một khoảng thời gian dài cần thiết, đối xử với ông như một người bạn, tiếp đãi ông không đến nỗi tồi phải không ông!
Hắn ngừng lại, chậm rãi uống cà phê và châm thuốc hút.
– Chúng tôi rất rộng rãi, và cũng rất thiết thực, ông ta kéo dài hai tiếng "rộng rãi". Ông không thích cô Thùy Dương, không thích biệt thự và cuộc sống giầu sang, không thích lon trung tá, chúng tôi không ép. Ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Thương cướp lời:
– Thẳng thắn là tôi muốn về quê làm ăn như trước, vậy thôi.
– Chúng tôi đã biết rõ anh là ai rồi, anh là Nguyễn Văn Thương, làm giao liên tình báo đã nhiều năm!
– Không phải, tôi là Nguyễn Trường Hân.
– Thật đáng tiếc, đáng tiếc, ông tự chọn và sẽ phải trả giá đắt cho sự chấp nhận sai lầm đó.
Ông ta đứng dậy, khoa tay:
– Có các vị ở đây chứng kiến, lần cuối cùng, lấy danh dự một sỹ quan Hoa Kỳ, một người bạn thành thực, tôi xin nhắc lại, chiếc lon trung tá vẫn chờ ông, trước hết chỉ cần ông nhận đúng ông là Nguyễn Văn Thương.
Im lặng... Thương đã biết, trước hết là nhận tên, sau đó là khai thác từng bước. Nhận là Nguyễn Văn Thương, tức khẳng định lời tố giác của thằng Chiến Cá là đúng. Nếu chỉ nhận tên Nguyễn Văn Thương thôi thì đã không phải kéo dài mấy tháng nay cho anh sống cuộc sổng đế vương trong ngôi biệt thự làm gì? Trò này con nít cũng biết. Mua chuộc không ăn thua, chúng chuyển cách khác đây. Khai thác tin tình báo là mục đích duy nhất khi chúng bắt được mình. Cho chúng mày muốn làm gì thì làm, tao chỉ là Nguyễn Trường Hân thanh niên trốn lính, thế thôi!
Ông ta dằn giọng
– Thế nào ông Thương?
– Không đúng, tôi là Hân, không phải Thương.
Cái tia mắt vằn máu dữ tợn của hắn loáng lên báo trước chiến dịch sắt máu bắt đầu. Gang thép chọi sắt máu bắt đầu. Anh nhìn lại ánh mắt ấy một cách bình tĩnh, chết còn không sợ, mấy thứ lẻ tẻ này, nhằm nhò, xem mày làm gì được tao đây!
Ông ta nín lặng, phất tay đi thẳng ra cửa. Ba tên người Mỹ và hai tên lính Đại Hàn nhận được cái phất tay, chúng bắt đầu vào cuộc.
Hai thằng như hai con trâu đực say máu, đè Thương ra cột chặt tay chân vào chiếc bàn sắt.
Giọng khàn khàn của một tên Mỹ cất lên:
– Mày tên là gì?
– Nguyễn Trường Hân.
Một thằng to cao, bước lại gần, anh chợt nhận ra không phải người Mỹ mà là người Đại Hàn. Giọng thằng Mỹ, lần này nó hét lên:
– Tên là gì?
Thương bình tĩnh chờ các ngón đòn tra của chúng, anh cũng nói to:
– Không biết!
Thằng Đại Hàn giơ tay vặn "rắc," tiếng rắc không lớn nhưng trong óc Thương như có cây đinh đóng phập vào đau nhức nhói, Thương khẽ rướn người, cố nén không để bật ra tiếng kêu. Ngón chân út của Thương quay ngược một vòng. Đây là kỹ thuật tra tấn tiên tiến của Hoa Kỳ, chỉ có bàn tay điêu luyện trong nghề được Mỹ đào tạo mới làm nổi.
Một câu hỏi nữa:
– Mày tên là Nguyễn Văn Thương phải không?
– Không!
Một ngón chân út nữa bị vặn "rắc," xoay một vòng.
– Mày đã biết mùi chưa, mới thử thế thôi!
Bộ mặt trâng trâng của tên bẻ ngón chân nhăn răng không biết là nó cười hay nó nhăn, trông ghê như con thú dữ. Tia mắt nẩy lửa của Thương nhìn thằng Đại Hàn, ném qua thằng Mỹ. Đôi mắt căm hờn vẫn nhìn trừng trừng.
– Thôi! Chút xí ban đầu thử chơi đã, suy nghĩ lại đi nếu mày không nhận, rồi sẽ biết!
Chúng lôi anh sang phòng bên, sập cửa lại. Tay vẫn nguyên còng, anh ngồi im lặng nhớ lại những gì đã xẩy ra. Anh cũng đã nghe đồng chí của ta nói nhiều đến các kiểu tra tấn của nhà tù Mỹ ngụy. Chúng bắt được mình, nếu không có thằng Chín Cá chỉ điểm thì đánh chán tay rồi mình cũng chỉ là tù binh. Nhưng thằng chiêu hồi này nhắc đi nhắc lại, khẳng định với quan thầy nó rằng anh là tình báo ở các cụm giao liên, biết được nhiều cơ sở... chính vì chúng cần khai thác anh, nên mới dựng lên một kế hoạch công phu nuôi dưỡng dụ dỗ bây lâu nay và bây giờ là tra tấn kiểu ác hiểm thế. Không, không đời nào Nguyễn Văn Thương này chịu khuất phục. Anh đã tính hy sinh ngay trên trận địa, không để rơi vào tay địch, nhưng anh lại muốn tiếp tục thử sức với chúng, tra tấn và chịu đựng, hãy xem ai thắng ai.
Ngày thứ hai, cũng mây thằng đó, toàn người Mỹ và Đại Hàn" tra hỏi. Chúng hỏi nhiều hơn, một thằng ngồi ghi chép lật qua lật lại mây tập giấy. Hai thằng thay nhau, một đứa hỏi nhẹ nhàng, một đứa quát tháo.
– Anh tên là gì?
– Nguyễn Trường Hân
– Quê quán ở đâu?
– Bình Dương.
Cha mẹ gia đình vợ con... hàng loạt... Anh cũng khai dõng dạc, không lưỡng lự: Cha mẹ chết, anh em thất toán phiêu bạt sau trận càn không nhà cửa người thân, trốn lính, mù chữ... Hỏi khai và ghi chép rất lâu, có câu chúng hỏi hai ba lần, vặn đi vặn lại. Nhưng cái bản lý lịch anh đã thuộc làu, không vấp váp lầm lẫn chỗ nào.
– Anh đã chống trả quyết liệt, nhiều người Mỹ đã ngã xuống vì cây súng của anh ở mặt trận, sao anh khai là thanh niên trốn lính?
– Tôi chạy lên Bến Cát là để trốn lính, làm ăn sinh sống, nhưng nhiều thanh niên trốn lính như tôi vào vùng này, đều bị du kích bắt đi đào hầm hào công sự, đi tải vũ khí, không đi không được. Đôi khi gặp càn, phải tham gia chông càn, sẵn súng bắn luôn.
Tên thư ký ghi chép đưa những bản giấy ra trước mặt:
– Mời anh ký vào đây.
– Tôi không biết ký.
– Thì anh viết tên anh vào.
– Biết chữ đâu mà viết.
– Thì điểm chỉ cũng được.
– Điểm chỉ là sao?
Tay trung tá Mỹ ngồi hút thuốc liền điếu này điếu khác, giờ mới lên tiếng:
– Anh Thương ạ! Lúc nào chúng tôi cũng muốn đối xử tốt với anh, nên suy nghĩ lại đi. Chúng tôi chỉ cần anh khai thật tên ra, sau đó mọi sự sẽ tốt đẹp cho anh, không nên phụ lòng tốt của chúng tôi.
– Tôi khai thật rồi, còn biết gì nữa mà khai, các ông không tin thì tùy thôi.
Một thằng dằn giọng:
– Không khai đúng tên, thì đừng trách chúng tôi không biết điều nghe.
Hai thằng lôi anh lên bàn sắt, xiết chặt dây trói lại, hai tên hỏi, hai tên tra, hai tên ngồi ở bàn hút thuốc.
– Mày tên gì?
– Nguyễn Trường Hân.
– Tư Hiếu, trả lời đi! Tên gì?
– Nguyễn Trường Hân.
" Rắc"
Sau bốn lần hỏi, bốn ngón chân Thương bị bẻ quặt theo các kiểu khác nhau. Ngón quặt ngang, ngón như rời rụng chúc xuống, ngón vênh lên. Thần kinh của con người có lẽ nằm hết cả ở các đầu ngón chân hay sao mà nhói đau buốt như ngàn chiếc kim đâm vào tim, vào óc, như tức thở ở phổi. Thương nghiến chặt hàm răng chịu đựng cho không bật ra tiếng kêu. Đầu Thương căng ra, như vỡ như tê dại, nhưng nó không mê man để anh vẫn phải chịu tất cả cảm giác đau chói.
Sáu ngón chân của Thương đã bị vặn gẫy, nhưng kẻ thù không thu thêm được cái gì ngoài ba tiếng Nguyễn Trường Hân và một bãi nước bọt phun vào mặt thằng thiếu tá Mỹ khi nó cúi xuống hỏi:
– Có đau không anh Thương.
Lúc đẩy Thương ngã vật xuống sàn khi đưa về phòng giam, thằng lính còn lên giọng dậy đời:
– Mày ngu quá, cứ nhận đại đi tên gì mà chả được, cương làm chi cho thiệt đời.
Làm sao nó có thể hiểu khi mà ngay cả tính người trong nó đã không còn. Thương nằm bất động hàng tiếng đồng hồ để lấy lại sức. Anh đã phải gồng mình lên để nhận cái đau nhức nhói tận tim tận óc, để không phát ra một tiếng kêu nào. Anh không muốn để quân thù thấy mình bị đau đớn, nhăn nhó, những cái nghiến răng thật chặt để chịu đựng, cũng chính là nét mặt căm phẫn trước quân thù. Đến cái vặn ngón chân thứ tư, thứ năm, gần như anh không còn thấy đau bởi toàn bộ thần kinh trong cơ thể đã tê cứng, chắc mình đã chuẩn bị tinh thần tốt, chắc đau quá thành tê dại, thành đỉnh điểm của cái đau kéo dài để bão hòa cái vặn gẫy ngón chân tiếp theo cộng lại. Thương nhớ hồi còn nhỏ có lần chạy vấp té, bong mất một móng chân đã đau thâu óc. Thế mà nay các ngón chân bị nó vặn gẫy rời rụng lả tả. Không chảy máu, nhưng hai bàn chân đau nhức, tê dại không cử động nổi, đã sưng vù.
Đến ngày thứ ba, khi chúng dìu anh vào tới phòng tra tấn, bên cạnh hai thằng Mỹ, đã thấy thằng Chiến Cá đứng nham nhở giơ mặt nịnh bợ quan thầy ra cười với anh.
– Chào anh Tư...! Anh Tư Hiếu thấy những ngày sống ở biệt thự có khác chi đổi cuộc đời đói rách lầm than lấy phú quý vinh hoa không. Mèng như em hồi ở trong cứ có là cái gì đâu mà giờ đây em đã mang lon trung úy, cuộc sống gia đình đầy đủ, lương trung úy của em nuôi vợ con khỏe re. Anh Tư mà nghe lời ngài Trung tá Mỹ đây thì cuộc đời anh sẽ lên hương. Lon trung tá bao nhiêu người mơ ước mong mỏi chẳng được. Tội gì phải để cho thân thể mình bị tàn phá. Cha mẹ sinh ra mình nguyên vẹn, sao nỡ để nó bị kẻ khác hủy hoại đi!
Anh trừng mắt, ngắt lời hắn:
– Này tao nhắc lại, tao là Nguyễn Trường Hân, Hai Hân, không Tư nào hết, mày nói chuyện với ai đấy!
Chiến Cá khoát tay:
– Tôi còn lạ gì anh nữa. Anh muốn nghe tôi kể những đứa trong tổ giao liên của anh không?
– Đã bảo tao là Trường Hân là Trường Hân, không lôi thôi gì cả.
– Nào tôi có bảo anh phải khai báo, phản dân, phản Đảng gì đâu? Tôi chỉ muốn anh công nhận những điều tôi nói về anh là đúng ví dụ anh nhận anh chính là
Nguyễn Văn Thương, tức Tư Hiếu, chỉ có thế thôi. Tên cúng cơm cha mẹ đặt cho, mình nhận có tội lỗi gì đâu!
– Không phải! Tao là Hân.
Thằng Mỹ xen vào hất hàm:
– Anh là tổ trưởng giao liên tình báo chiến lược?
– Không đúng, tôi là thanh niên trốn lính.
– Những điều sờ sờ ra đấy mà mày còn chối à! Rồi mày sẽ phải nói.
Hai tên lính lực lưỡng theo lệnh Trung tá Mỹ lôi anh ra cột chặt vào bàn sắt. Sau mỗi câu hỏi, thằng Đại Hàn lại dùng sức mạnh gọng kìm của mấy ngón tay bẻ hai ngón chân còn lại, rồi mới đến hai ngón chân cái. Hai ngón chân cái vì quá cứng nên nó phải dùng hết sức bẻ gập xuống. Hình như gẫy cả bàn chân Thương.
Sau mỗi câu hỏi, mười đầu ngón chân anh lả tả vặn vẹo trật hẳn ra ngoài khớp đau nhức óc, không có một tiếng kêu la, anh cắn chặt hai hàm răng chịu đựng.
Đến ngày hôm sau, không còn ngón để bẻ, chúng trói chặt toàn thân anh vào cột gỗ to. Sau mỗi câu hỏi, cây gỗ dài lại giã xuống hai bàn chân.
– Hai bàn chân này là hai bàn chân giao liên, phải không?
– Không phải!
Một cú giã thật mạnh, hình như dập xương bàn chân, cứ như thế, mỗi câu trả lời của anh: - Nguyễn Trường Hân - không biết - im lặng, là một cú giã cật lực. Thương vẫn cắn chặt hai hàm răng chịu đựng đau đớn, lúc lâu sau, cái đau làm anh tê dại toàn thân rồi ngất lịm đi. Nỗi chịu đựng thì bằng nghị lực, còn nỗi đau thì dồn hết về tim, lên óc. Không còn chỗ chứa cái đau kinh khủng ấy nữa, óc và tim phải tê liệt lịm đi. Thương bất tỉnh mê man trong nỗi đau. Hỡi những dây thần kinh, sao lại cứ tập trung về những đầu ngón chân, bàn chân nhiều như thế!
Nguyễn Văn Thương trở mình nằm ngửa, hai cẳng chân đau nhức nhối, thử kiểm tra vết thương ra sao? Trong phòng tối om, chút ánh sáng điện lọt qua khe cửa chỉ đủ cho Thương nhìn thấy bàn tay mình. Anh chống hai tay " đi " lùi về phía tường, ngồi dựa lưng vào tường, lựa chiều co dần chân lên, đưa đầu gốì luồn vào giữa hai cánh tay đang bị còng. Xong rồi! Anh đưa tay thử nắn bàn chân ngón chân mình. Hai bàn chân nát bấy hết, các ngón rời lả tả. Cái đau của anh lúc này không chỉ ở đôi bàn chân mà còn đau nhói trong lòng, đau vì sự tàn bạo, thật là tàn bạo.