Chương 3 Cưa chân
Lại phòng tra tấn lần trước, cũng những khuôn mặt nham hiểm và chiếc bàn sắt kia.
Hình như đoán trước chuyện gì sẽ diễn ra từ sau khi bắt được "tên Việt cộng" sừng sỏ này và nhất là từ lần tra tấn trước, nên chúng chỉ hỏi nhẹ nhàng. Tên trung tá Mỹ đến trước mặt anh, hất hàm hỏi bằng tiếng Việt rất sõi:
– Tên ông là gì?
– Nguyễn Trường Hân.
– Nói dối sẽ phải hối hận đấy nghe chưa! Ta giao hẹn với nhau: Ngày hôm nay tôi chỉ hỏi ông một câu: Tên là gì? Nếu ông trả lời Nguyễn Văn Thương, ông sẽ được tha ngay, muốn gì cũng được. Không thích cô Thùy Dương, không thích ở ngôi biệt thự ấy, không thích cả lon trung tá thì sẽ có cái khác đúng theo ý thích của ông. Chân của ông sẽ chữa khỏi...! Ngược lại, chúng tôi sẽ cho ông biết nói dối tai hại như thế nào, ông hiểu cả rồi chứ!
Thương khẽ gật gật hai cái, không trả lời.
Tên Mỹ nghiêm mặt, giương mắt nhìn thẳng vào mặt Thương:
– Tên là gì?
– Nguyễn Trường Hân.
Tên Mỹ trừng mắt:
– Chúng ta đã giao kèo rồi, rất sòng phẳng, thôi xin mời.
Hắn phất tay. Hai tên lính xông lại lôi anh sang phòng bên. Căn phòng nhiều màu trắng, Có một chiếc bàn dài cao trắng như kiểu giường bệnh viện. Đúng rồi, cả áo bờ lu trắng, có cả bác sỹ Mỹ vì thấy nó đeo chữ thập đỏ, y tá toàn người Mỹ trẻ. Một thiếu tá Mỹ, chỉ có một người Việt phiên dịch. Tuy trẻ, bác sỹ này không nói rành tiếng Việt. Anh hình dung chuyện gì sắp xẩy ra, khi hai thằng lính vật anh ra giường, chói chặt.
Thằng thiếu tá Mỹ dằn giọng:
– Cột cho thật chặt vào nghe, lưỡi cưa này dính vào là nó không chịu nằm yên đâu. Thương nhìn hai bàn chân đã gần lành trở lại, anh đã đi tập tễnh mấy hôm nay. Đôi chân, đã đi khắp mọi nơi, xông xáo tung hoành ngang dọc từ chiến khu về Sài Gòn, đôi chân như con thoi đan lưới khắp các cơ sở, tổ chức hoạt động hiệu quả suốt hàng chục năm trời. Giờ này, quân dã man, chúng sắp cưa chân anh.
Tên Thiếu tá Mỹ cầm lưỡi cưa lên, đặt xuống, cố ý ấn mạnh cho lưỡi cưa nghiến vào da thịt, lại nhấc lên:
– Chúng tôi sẽ cưa chân ông, đôi chân giao liên tình báo này đã đi khắp nơi đưa bao nhiêu tin, bây giờ cần phải cưa đi.
Tên bác sỹ hỏi như để kéo dài thời gian:
– Da, cưa chân phải trước hay chân trái trước?
– Chân phải.
– Cưa tới đâu?
– Trên mắt cá.
Thằng phiên dịch cứ dịch dù hai người Mỹ nói chuyện với nhau, nhưng chúng cốt để cho Thương nghe.
Thương suy nghĩ phân tích rất nhanh câu hỏi: Hôm nav, anh nhận là Nguyễn Văn Thương, ngày mai chúng sẽ lấn tới. Một lần lùi là một lần địch tấn công. Nhận là
Nguyễn Văn Thương là nhận tổ trưởng giao liên tình báo chiến lược, là những tin tình báo, là các cơ sở bí mật, các mẹ các chị, là các đồng chí, cả Phòng tình báo của ta... Không nhận, ngay bây giờ chúng sẽ cưa chân mình. Mất đi đôi bàn chân ư! Không thể chấp nhận được con người mình khi không còn đôi chân.
Nhưng nhận ư? Không đời nào, tao dù có bị mất chân nhưng không thể phản bội tổ chức. Ta xin hiến dâng thân xác ta cho cách mạng, cho dân. Chúng bay muốn làm cho tao phải khai ư, hãy xem chúng mày thắng hay tao thắng. Anh chuẩn bị tinh thần chịu đựng cưa chân!