← Quay lại trang sách

Chương 6 Cưa chân lần thứ hai và những lần tiếp theo

Nghe mãi cái câu trả lời này, chúng cũng phát chán, lúc tỉnh, lúc mê, lúc khỏe lúc yếu cũng vẫn câu ấy, chúng chuyển sang hỏi: Có nhận không? lại được nghe câu trả lời: Không! Chúng nhẩy xổ vào đánh Thương. Hình như các ngón đòn tra tấn tối tân hiện đại và man rợ nhất chúng đều đã áp dụng đối với anh, nhưng không có tác dụng gì!

Hôm nay, chúng tiếp tục dùng biện pháp: cưa chân. Lần thứ hai, cách lần cưa chân trước 20 ngày. Trong phòng lại toàn các bác sỹ người Mỹ trẻ, một trung tá cố vấn Mỹ, một người Việt duy nhất làm nhiệm vụ phiên dịch. Cũng những câu hỏi cũ, không có kết quả, chúng trói Thương lên bàn, đe dọa, ngâm nga thời gian căng thẳng dụ dỗ và cưa tiếp một đoạn hai tấc bên chân phải của anh. Cũng như lần trước, chúng không để anh chết, ga rô, vít động mạch, khi cưa xong hết phần mềm quanh chân. Hỏi gặn, kéo dài để khủng bố tinh thần cố tìm được một chút yếu lòng của con người kỳ lạ này. Nhưng không, hình như con người này không phải bằng xương bằng thịt nên vẫn chẳng suy chuyển. Chúng cưa đứt xương. Lúc lươĩ cưa nghiến vào tới xương ken két, Thương lại ngất đi vì quá đau đớn.

Lần thứ ba, cách lần cưa chân thứ hai 20 ngày, sau khi đánh dập bàn chân trái và những câu hỏi không thành, chúng lại chuyển sang cưa chân. Thằng trung tá Mỹ cố gắng gặn hỏi trước khi nói sẽ cưa chân trái anh, ông ta còn một chút hy vọng đối phương không có đủ gan để mất cả hai chân.

Vẫn chỉ là câu trả lời: Không biết!

Nó ra hiệu, khi thằng bác sỹ hỏi:

– Dạ cưa chân nào?

– Sang chân trái.

– Cưa tới đâu

– Trên mắt cá!

...Lưỡi cưa nghiến vào xương, Thương vùi tất cả vào cơn mê!

Thương choàng tỉnh. Anh cảm nhận lại bị cưa thêm một khúc chân nữa. Cái đau tụ ở chỗ lưỡi cưa nghiến qua xương thịt, đồng thời lan truyền khắp cơ thể, tới tim tới óc. Lũ ác ôn khôn kiếp. Chúng cứ cưa lần lần từng khúc, từng khúc để hành hạ, để gây hoảng sợ. Anh nằm bất động toàn thân trên tấm gỗ trong phòng, mắt mở to nhìn lên trần nhà nhớ lại những gì đã xẩy ra.

Trước lúc cưa, chúng hỏi tra, tra hỏi, dùng roi mây quật... đã đời tơi tả, không ăn thua. Thằng bác sỹ cũng hỗ trợ kế hoạch khai thác bằng những đòn cân não. Nó dề dà chuẩn bị, dỗ dành... an ủi, kéo dài thêm những phút căng thẳng:

– Thưa trung tá! Dạ cưa tới đâu...?

Lưỡi cưa đặt vào, nhấc lên y như người ta đặt thử lưỡi dao trên mình con cá, ướm định sẽ cắt nó ra làm mấy khúc!

Cứ cách 15 đến 20 ngày nó cưa một đoạn chân Thương. Chân phải đã cưa hai lần, chúng tiếp tục chuyển sang cưa chân trái. Trên mắt cá, đoạn dưới đầu gối, rồi đoạn trên đầu gối. Bên chân trái anh, chúng đã cưa đến khúc thứ ba.

Thật là khủng khiếp. Có lẽ khó ai có thể tin đây là sự thực. Nhưng lại là một sự thật hoàn toàn đã xẩy ra với Nguyễn Văn Thương. Người chiến sỹ giao liên tình báo, người con trung kiên bất khuất của miền Nam Thành đồng Tổ quốc. Nguyễn Văn Thương đã vượt qua tất cả chỉ bằng suy nghĩ đơn giản: Mình chịu đựng đau đớn, chịu hy sinh từng phần thân thể để giữ gìn những bí mật, giữ gìn tổ chức; không phụ lòng tin của Đảng, không phụ lòng tin của dân.

Có được ý nghĩ bình thản và nghị lực phi thường trước mọi thử thách lớn lao ấy, vì trong con người anh từ ngày sinh ra cho đến khi lớn lên chỉ biết có hoạt động cách mạng và trung thành với cách mạng mà thôi. Từ lòng căm thù giặc, chúng đã gây ra bao nhiêu cảnh chết chóc tan hoang trên quê hương, chúng đã giết hại biết bao người dân vô tội, từ những lần chính tay anh chôn cất hàng đông thi thể của đồng bào do bom đạn Mỹ sát hại. Với anh, chỉ có con đường duy nhất cuốn hút tất cả tinh thần và nghị lực là tham gia vào cuộc cách mạng để tiêu diệt kẻ thù, giải phóng cho quê hương đất nước. Lý tưởng ấy, ý thức ấy trong anh thấm nhuần và tuyệt đối đến từng tế bào nhịp đập trong cơ thể. Y thức bảo vệ cách mạng sống chết cho cách mạng đã điều khiển được tất cả những ham muốn bình thường của con người. Hình ảnh các mẹ, các chị vì che giấu bảo vệ cho anh đang ngồi dưới hầm bí mật, bị chúng tra tấn đánh đập đến chết đi sống lại, bị chúng bắn chết ngay gần miệng hầm nơi anh đang trú mà vẫn quyết không khai. Những hình ảnh ấy còn nguyên trong trí óc. Mình thà hy sinh chứ nhất định không phản lại những con người ấy. Lý trí đã trợ giúp cho anh chịu đựng, vượt qua được những lúc đau đớn, chiến thắng được cái đau đớn của cơ thể. Còn con người thực ư! Nguyễn Văn Thương, anh cũng bằng xương bằng thịt, có máu đỏ da mềm như tất cả những ai được gọi bằng con người thôi.

Thương nhìn xuống đôi chân. Đôi chân của anh, đôi chân! Mắt anh mờ dần, nhắm lại: Mẹ ơi! Anh đột ngột bật gọi mẹ! Anh nhớ mẹ! Mẹ ơi! Mẹ đã sinh ra con lành lặn, khỏe mạnh. Con đã theo cha đi hoạt động cách mạng, con đã vượt qua bao nhiêu con đường để làm nhiệm vụ, con đã trưởng thành, nối được chí hướng của ba mẹ! Bây giờ, quân địch dã man đã cướp đi của con đôi chân mà ba mẹ đã cho con! Nhưng ba mẹ vẫn còn con, con xứng đáng là con của ba mẹ. Nếu như con yếu lòng, sợ đau, sợ mất đôi chân, nếu như con vì giữ lấy đôi chân mà khai ra tổ chức, thì con không còn là con của ba mẹ. Ba mẹ sẽ mất con hoàn toàn! Giờ đây con vẫn xứng đáng là con của ba mẹ! Con vẫn là Nguyễn Văn Thương của mẹ, là Nguyễn Văn Hiếu -Tư Hiếu của ba...! Hai Em ơi! chắc em không buồn khi anh mất cả hai chân để giữ gìn tổ chức! Anh hiểu em là người như thế nào! Anh còn tin rằng em tự hào vì có người chồng dám hy sinh cả thân thể mình cho cách mạng, như bao nhiêu anh em đồng chí chúng ta đã ngã xuống, đã xứng đáng là người dân của miền Nam Thành Đồng Tổ quốc, của Tây Ninh, của Củ Chi Bến Cát.