Chương 10 Tra tấn trước khi cưa chân lần thứ sáu
Lại một lũ dầu trâu mặt ngựa kéo vào phòng. Những bộ mặt quen và có cả lạ. Thằng đại úy ngụy phiên dịch lên tiếng nhăn nhở:
– Xin chào! Mạnh giỏi chứ anh Hai?
– Ông đã nhìn thấy cả, còn hỏi gì nữa!
Thằng thiếu tá tâm lý chiến, chắc là CIA tên Xuân nói chêm vào:
– Ông đừng nóng nẩy. Chúng tôi cho ông biết, vì vết thương của ông bị nhiễm trùng, cần phải tháo khớp mới bảo toàn được tính mạng, ông nghĩ sao?
– Các ông cưa chân tôi 5 lần, hút hết 180cc máu còn chưa thấy đủ sao. vết thương của tôi đâu có bị nhiễm trùng, sao các ông lại nói nó bị nhiễm trùng nên phải tháo khớp! Tôi phản đối các ông dã man vô nhân đạo, với một người dân như tôi.
Tên thiếu tá Mỹ cười gằn:
– Ông Hân sợ tháo khớp rồi sao? Nếu vậy, ông phải khai với chúng tôi. Ông lựa chọn đi. Một là tháo khớp, hai là khai!
Thương im lặng, phải dò xem chúng muốn gì đã. Đồng chí Sơn đã vận động những tên bác sỹ Mỹ không tháo khớp anh. Nếu như nó cứ làm công việc đó thì mình củng không thể nào khác là chịu đựng. Nhớ lời đồng chí Sơn, anh lại mở cuộc phản công:
– Tồi phản đối các ông tháo khớp tôi! Các ông không có lương tâm làm người sao? Dân quyền của các ông để ở đâu?
Tên trung tá Mỹ có bàn tay hộ pháp đã mấy lần tra tấn anh giục:
– Thôi không nói nhiều, muốn không tháo khớp thì hãy nghe tôi hỏi và trả lời chính xác vào.
– Anh là Nguyễn Văn Thương phải không?
Im lặng.
– Tại sao mày không trả lời? Vậy là bằng lòng tháo khớp, hãy ký tên vào đây.
À! Chúng muốn có chứng cớ pháp lý để che giấu tội ác. Đây chính là điều kiện che giấu tội ác giết người của những tên bác sỹ Mỹ. Thương buông sõng:
– Không biết ký! Tôi phản đối, không được tháo khớp chân tôi!
– Không biết ký thì viết tên thôi, khỏi ký.
– Biết chữ đâu mà viết!
Một cái nhếch mép nhăn nửa mặt của tên trung tá:
– Không biết chữ thì điểm chỉ cũng được. Tôi đọc cho anh nghe người ta ghi gì trong tờ cam kết này nha!
Thương khoát tay:
– Không điểm chỉ gì hết, vết thương tôi không bị nhiễm trùng, tôi không cho các ông tháo khớp, thế thôi!
Tên trung tá tình báo Mỹ lắc đầu:
– Anh Tư Hiếu, tôi với anh tuy ở hai trận tuyến khác nhau, nhưng cùng nghề! Từ đáy lòng, xin thú thực là tôi rất khâm phục anh. Nhưng tôi nghĩ là anh quá cứng nhắc. Anh có bao nhiêu cách để tự cứu mình. Ví dụ: anh trá hàng rồi tìm cách thoát thân, hay anh cứ hứa hẹn bâng quơ để hoãn các cuộc tra tấn, lúc đó các vết thương đã lành rồi, đâu phải cưa chân nữa. Thế nào? Tôi nói có đúng không?
Thương thản nhiên trả lời:
– Tôi là Nguyễn Trường Hân, là thanh niên trốn lính, mù chữ, tôi có sao nói vậy, không biết nói ngoắt ngoéo.
– Vậy mày nghĩ hôm nay chúng tao sẽ làm gì?
– Làm gì thì tùy, nhưng không được tháo khớp chân tôi!
Tên trung tá quyết định:
– Nếu vậy, ta nên chiều ý ông Hân... Nào!
Thằng Mỹ hộ pháp cầm roi mây nhứ nhứ vào mặt Thương:
– Mày nói vết thương của mày sắp khỏi, không bị nhiễm trùng. Tao nói vết thương của mày nhiễm trùng, xem mày đúng hay tao đúng?
Ngọn roi mây quất thật mạnh, "vu...út vu...út" trúng vết thương đã lên da non ở đùi trái. Thương rướn nẩy người lên. Tên trung tá Mỹ trao roi cho tên Đại Hàn đứng cạnh. Tên này mắm môi giơ roi mây quật tiếp. Ngọn roi quái ác như lưỡi dao sắc băm dọc xương đùi.
Trên hai đoạn đùi còn lại! Thương quằn quại trong máu. Ngọn roi lại chuyển tiếp tay thằng này sang thằng khác đánh thẳng cẳng, thằng quất một roi, thằng hai roi, có thằng say máu quật ba roi liền, trổ tài trên sức mạnh đôi tay, trên ngọn roi mây rắn dẻo ăn vào thân thể anh!
Trong khi đánh, chúng không hỏi anh câu nào, mỗi thằng giữ một nét mặt khác nhau. Đứa hầm hầm tức giận, đứa cười cợt hả hê, đứa lạnh như tiền. Cái khổ nhất cho Thương lúc này là không bị trói mà bị hai thằng Mỹ da đen đè chặt. Mỗi lần anh gồng mình, gồng tấm thân còn lại, gầy đét bé nhỏ, cố gồng nghiêng người tránh đòn, chúng lại ấn chặt anh xuống, xê dịch người anh, điều chỉnh cho mỏm đùi cụt nhô ra khỏi thành giường để những đòn roi mây quật vào. Thương cắn chặt răng chịu đựng cho không bật ra tiếng kêu.
Tên Mỹ hộ pháp không cần lau vết máu thịt vụn của Thương dính trên người, hắn rít giọng như gầm lên:
– Các ngài thấy chưa! Đã chứng kiến cái gan của Việt cộng chưa? Nó không kêu, không khóc, không van xin...! Nếu đổi vị trí, các ngài có chịu đựng được như nó không! Chúng ta đã vấp phải một thỏi sắt hình người!
– Thôi nào, ta chuyển sang bước hai chứ?
Hắn ra hiệu cho mấy tên bác sỹ:
– Các ông làm việc đi.
Chúng nó tiêm thuốc, không hiểu thuốc gì mà không mê, không ngất, cũng không phải tỉnh. Đầu óc anh quay cuồng, trống rỗng. Rõ ràng anh nghe như tiếng lưỡi cưa nghiến ken két vào xương đùi ở gần hông. Anh không cảm thấy đau. Bộ mặt những tên đao phủ đứng trước mặt anh nhòa đi. Anh không phân biệt rõ thằng nào là Mỹ, là ngụy, thằng nào là Đại Hàn, nhưng anh vẫn nhớ chúng là kẻ thù. Mấy thằng cúi sát vào mặt Thương, vào tai Thương rỉ rả:
– Anh Tư Hiếu, anh có nhận ra tôi không?
– Đồng chí Thương, có cần nhắn tin về cho gia đình không?
– Công văn này cần chuyển ngay nhé!
Đầu óc trong mơ màng bung lung, nhưng không hiểu sao Thương còn nhận ra là chúng đang đóng kịch, hỏi để đưa mình vào thất thố nói ra một cái gì đó sơ hở khi đầu óc lơ mơ không tỉnh táo. Chúng lại muốn anh lầm tưởng là đồng chí để bộc lộ ra một vài dâu hiệu nào đó xác nhận anh là tình báo. Cái thứ thuốc quái quỷ này của Mỹ làm cho con người lâm vào tình trạng vất vưởng, bay bổng, chơi vơi, vẫn cảm tưởng lưỡi cưa thép đang cưa xương mình, vẫn tưởng ra ngọn roi mây đang quật nát thân thể mình, vẫn nghĩ rằng mình phải trả lời câu hỏi của đồng chí. Nhưng có lẽ đã quen tra tấn và trả lời những câu hỏi nhắc đi nhắc lại nhiều lần thành quen miệng, quen nếp nghĩ nên thần kinh anh lại vững đến thế, anh không bị mắc lừa. Đầu lơ mơ, mắt mờ mờ, anh chỉ nhớ mỗi câu "không biết" thứ vũ khí duy nhất còn lại lúc này là "không biết - không biết " để đối phó với kẻ thù:
– Đồng chí Ba Trần hẹn gặp, sao đồng chí đến trễ thế?
– Không biết.
– Đồng chí gặp anh Ba ngày nào?
– Không biết.
– Anh Sáu Dân đang ở đâu?
– Không biết.
– Đồng chí mới được đề bạt lên cụm phó, phải khao anh em đi chớ! Tư Hiếu!
– Không biết.
– Tên anh là gì?
– Không biết
Có tiếng cười hô hố
– Thằng này khùng rồi, tên của mình mà cũng không biết sao?
Nguyễn Văn Thương không nhớ là chúng đã rót vào tai anh những câu thầm thì gì nữa và đã bao lần anh lặp lại như cái máy "Không biết! Không biết."
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh còn nghe thằng Mỹ nói:
– Ôi! Một sinh vật bằng thép! Chúng ta đã thua nó rồi!
Trọn hai ngày Thương được chúng bỏ rơi, không hỏi han gì cả. Bẩy tháng trời trôi qua trong quằn quại căng thẳng, hôm nay anh không còn hai chân nữa mà sao anh thấy lòng thanh thản, vì anh đã chiến thắng. Câu nói của tên trung tá cứ nhắc đi nhắc lại in trong óc anh: "Chúng ta đã thua nó!"
Bước qua ngày thứ ba, Thương được chúng đưa đến một phòng khá lớn. Chúng đặt anh nằm trên giường kẽm. Xung quanh phòng bày biện dụng cụ y khoa. Những tên Mỹ phục vụ trong phòng đều mặc bờ lu trắng. Thương hiểu ngay lời đe dọa của tên sỹ quan tình báo Mỹ giờ đây đã chính thức vào thực hành. Thương bình tĩnh kỳ lạ và anh rất yên tâm. Anh biết rõ lần chịu đựng này là lần để kết luận: CIA Mỹ đã hoàn toàn thất bại trước ta, một chiến sỹ cách mạng.
Bọn chúng cột thân anh vào giường sắt chặt hơn những lần trước. Vừa xong, tên sỹ quan Mỹ bước vào, hắn hất mặt vênh lên, nhìn soi mói vào Thương gằn từng tiếng:
– Anh Thương này, đây là giờ quyết định cho cuộc đời anh. Hoặc là anh sẽ chết trong cuộc thí nghiệm này, hoặc là anh còn sống. Dù có tàn phế suốt đời rồi, nhưng anh còn sống! Bây giờ, chúng tôi không cần anh nữa, đó là nói về nghiệp vụ điều tra. Nhưng chúng tôi đã tốn quá nhiều công sức với anh. Không nhẽ không khai thác ở anh được cái gì. Chắc anh rõ người Mỹ chúng tôi giầu có hơn người ta là do sự tính toán chi ly như vậy. Cho nên bây giờ chúng tôi dành cho giới y khoa nghiên cứu.
Nghỉ lấy hơi, mắt lừ lừ nhìn Thương, tên trung tá nói tiếp:
– Binh lính Mỹ qua Việt Nam ở lâu thường hay bị thấp khớp, vì không quen khí hậu ẩm ướt. Điều trị bệnh này lại rất khó, nên nhờ anh giúp chúng tôi hai điều cần nghiên cứu. Một là sự hủy hoại của chất nhờn các khớp. Hai là sự khai triển các vi khuẩn thấp khớp và sự phá hoại khớp của chúng. Khớp của anh quả là thuận lợi cho chúng tôi thực nghiệm, vì lần cưa chân trước, chúng tôi phát hiện đoạn đầu gối trái của anh có bệnh thấp khớp. Đây âu cũng là một sự đóng góp cho khoa học. Nhưng nếu anh không muốn vậy, anh vẫn còn đủ thời gian hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ cho ngưng ngay cuộc thử nghiệm.
Nói đến đây hắn ngưng lại, đi quanh giường, cúi mặt bước từng bước ngắn. Có lẽ hắn đã sợ sự thật. Sợ cặp mắt căm thù của Thương nhìn thẳng vào mắt hắn nẩy lửa, khiến cho hắn mất bình tĩnh, hoảng hốt.
Thương hét to:
– Quân vô nhân đạo, chúng bay đều là lũ cướp nước, sang đây gây tội ác giết hại dân lành. Rồi chúng bay sẽ phải đến tội! Cả thế giới này sẽ lên án chúng mày tháo khớp tao, đưa tao đang còn sống đây ra làm vật thí nghiệm!
Thương la hét lớn, anh còn cười to:
– Chúng mày có làm gì tao thì chúng mày cũng thua thôi!
Tên sỹ quan Mỹ tái người, hắn gằn giọng nói với mấy tên bác sỹ:
– Nào, bắt đầu! Vào việc thôi!
Và loáng thoáng anh nghe câu:
– Cưa tiếp, chừa lại bẩy phân xương đùi.
Chúng tiếp tục cưa. Anh vùi tất cả đau đớn vào cơn mê...!
... Khi tỉnh dậy, anh thấy chúng đã băng bó chặt cả bên hông. Anh cũng không hiểu là chúng cưa hay tháo khớp nữa, chỉ thấy đau nhức nhối, tê dại toàn thân.
Đoạn đùi trái của anh đã cụt hết, mất hết sát tới hông.
Sau cuộc cưa chân lần thứ sáu kéo dài hàng tiếng đồng hồ này, anh ngất đi không biết bao lâu, chúng cưa nốt đoạn đùi trái của anh hay tháo khớp, bao lâu không biết, chỉ thấy sau đó có y tá nói anh đã mê man ba ngày rồi. bọn chúng đưa anh vào bệnh viện Cộng Hòa giao cho ngụy điều trị. Vào đây, anh vẫn còn lúc mê lúc tỉnh, vết thương vết cưa đùi trái sát hông quá sâu, quá lớn, lại nhiều bàn tay thực tập sờ mó vào, đã nhiễm trùng. Lần cưa thứ sáu, chúng đã cắt hết trọn đùi trái của anh. Anh vẫn còn sống, nhưng thể xác hao mòn, vết lõm khi bị đập búa trên đỉnh đầu thường đau nhức. Anh vẫn sống. Con người mà C1A Mỹ gọi là "Một sinh vật bằng thép" vẫn sống. Thật là một điều kỳ diệu thay!