PHẦN BA Trong nhà tù Chương 1 Số tù 7218 Nguyễn Trường Hân
Lúc này, đi tới đâu Thương cũng chỉ nằm trên cáng, anh không đi đứng, thậm chí yếu không thể ngồi vững. Chỉ có đôi mắt vẫn tinh nhanh như trước. Hai thằng lính khiêng anh vào một phòng rộng.
Tên đại úy ngồi ở bàn vội đứng dậy, một tên lạ hoàn toàn, nét mặt không thấy có gì hách dịch, ngược lại, vừa thấy anh, nó nở nụ cười tươi:
– Xin chào anh Hân!
Hắn đổi giọng thân mật:
– Nói thật với bồ, bồ thắng Mỹ rồi đó! Mỹ thua bồ rồi!
Hắn đưa tay cầm biển hiệu tên trên ngực áo nói như khoe:
– Tôi là đại úy Huệ, làm việc văn phòng, có ông bà già lo cả nên chưa biết trận mạc là gì. Lính như tôi cũng sướng một đời trai. Tội gì phải như bồ, thiệt thòi, ba má mình cũng chịu đau lòng, dại thiệt!
Bây giờ bồ khai cho tôi lập hồ sơ, chuyển bồ đi trại giam Biên Hòa. Mỹ chỉ đưa cho tôi hồ sơ không có chữ nào hết trơn hết trọi. Còn tôi bây giờ chỉ biết có Nguyễn Trường Hân -Số 7218.
Hắn sai hai tên lính nâng Thương dậy, đặt vào ghế ngồi đối diện. Tên Huệ đẩy tờ giấy trắng và cây viết gần trước mặt Thương:
Bồ khai đi. Không phải khai điều bí mật gì cả đâu. Đến tía ngài cố vấn còn chưa moi được lời khai nào của bồ thì mã tôi có nhằm nhò gì. Đây là lập hồ sơ số tù thôi, yên tâm đi.
Thấy thái độ vui vẻ, cởi mở của anh ta, Thương cũng yên tâm. Đến lúc này anh thấy trong người hoàn toàn thư thái. Cái trạng thái nâng nâng sung sướng tự hào của một kẻ chiến thắng. Nhưng với tình cảnh này, cảnh giác vẫn là hàng đầu:
– Khai những gì?
– Thì họ tên thật, ba mẹ, anh em ruột, quê quán, nghề nghiệp gì...!
À! Ra thằng này cũng nối dõi sự ma mãnh của bọn kia, nhưng làm sao lừa được Thương.
– Viết khai đi.
– Tôi không biết chữ.
– Thôi, bồ nói đi tôi ghi cho.
– Nguyễn Trường Hân, ấp 1, An Điền, Bến Cát, Bình Dương
– Nghề gì?
– Thanh niên chống quân dịch, trốn lính, thường trú ở vùng du kích, vận tải vũ khí, đào hầm hào cho du kích, ngẫu nhiên trở thành du kích hồi nào không biết thế thôi.
Gặp càn thì tất cả chống càn... Cha mẹ chết, học lực mù chữ...
Tên Huệ ghi chép khá nhanh, xong nó đọc cho Thương nghe:
... Nguyễn Trường Hận....
– Sao lại Hận, Tôi tên Hân chứ!
– Hận! Hận, sẽ hận suốt đời, hận ai hay hận mình cũng là hận. Với tấm thân còn lại có bây nhiêu đó bộ không hận hay sao!
Thương im lặng khi thấy tên này nói có lý, đúng rồi, tao sẽ hận chúng mày suốt đời!
– Bồ ký tên vào đây.
– Không biết chữ sao ký!
Tên Huệ cười:
– Thua ông luôn! Thì điểm chỉ vào đây
Nó bôi mực vào tay Thương, lăn trên giấy.
– Bồ đọc lại xem tôi ghi có đúng không.
– Đã bảo không biết chữ sao đọc.
Cuối cùng cũng lập được hồ sơ Nguyễn Trường Hân với số tù 7218, có chỗ lại là Nguyễn Trường Hận với tội danh: - người chống chế độ, cho làm tù binh.
Nó đưa bao thuốc mời: Hút đi bồ, bây giờ không ai bắt bồ khai hay gây khó dễ, nhìn môi bồ, biết nghiền rồi, hút đi, tội gì nhịn. Cho bồ luôn bao thuốc này, mang về trại giam mà hút.
Thương lấy một điếu hút, có gì đâu mà ngán. Bỏ thuốc đã lâu mà nay hút sao vẫn thấy ngon. Lúc này anh thấy có gì đó vui trong bụng, cái vui của người chiến thắng.