← Quay lại trang sách

Chương 122 Nghĩa dũng quân người nghèo 4

Cậu ta quay phắt đầu nhìn ra sau.

Nhìn thấy phía sau, một cậu bé khoảng 8, 9 tuổi mặc áo bệnh nhân, khuôn mặt tím tái, đang đứng ở góc tường mỉm cười nhìn cậu ta!

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Vương Tự Do cứng đờ, nhìn đứa trẻ từng bước tiến đến bên mình, nó nắm lấy tay cậu ta, cười hì hì nói.

"Bây giờ, đến lượt anh làm ma rồi..."

Màu đen trong mắt của cậu bé từ từ lan rộng ra, chiếm trọn cả nhãn cầu, quỷ khí lạnh lẽo từ cánh tay tràn vào, từng chút một xâm chiếm cơ thể Vương Tự Do, dần dần kéo ý thức của Vương Tự Do xuống vực sâu!

Cho đến khi.

Một bàn tay to từ phía sau vươn ra, bóp chặt lấy đầu cậu bé.

Bàn tay tỏa ra ánh sáng trắng đột ngột siết chặt, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", đầu cậu bé lập tức xoay 180°.

Cậu bé và Vương Tự Do cùng lúc nhìn thấy người đàn ông phía sau.

"Anh Lục Minh?"

"Rắc."

Lại một tiếng nữa.

Lục Minh mặt không biểu cảm xé đứt đầu của u hồn cấp cao sắp thăng cấp thành quỷ dữ này, Nha Nha từ trong cơ thể chui ra, há miệng nhỏ để lộ hàm răng sắc nhọn.

Nó hung hăng cắn xé thức ăn, theo tiếng hét thảm của cậu bé, cơ thể Nha Nha trở nên đặc quánh hơn không ít.

"Anh Lục Minh!"

Sự kích thích từ cõi chết trở về và sự đoàn tụ với "người bạn cũ" khiến Vương Tự Do thở dốc, sắc mặt đỏ bừng.

Cậu ta vừa định nói thêm gì đó thì thấy Lục Minh chỉ gật đầu với mình, không nói hai lời liền đi ra ngoài.

Bàn tay đưa ra từ từ hạ xuống.

Lần này, cậu ra cuối cùng cũng hiểu được thái độ của Lục Minh đối với mình.

Cho đến khi.

"Nếu cậu không đi thì thật sự không kịp nữa." câu nói đột ngột vang lên, khi lọt vào tai, sắc mặt Vương Tự Do cuối cùng cũng giãn ra.

Cậu ra không do dự nhiều.

Chỉ gật đầu thật mạnh.

Đồng thời, cậu ta mở miệng, hét lớn hai chữ.

"Cảm ơn!"

⚝ ✽ ⚝

【 Sinh lão bệnh tử, lẽ thường tình.】

【Năm nay, tôi đã bảy mươi tám tuổi.】

【Cuộc sống, đối với tất cả mọi người đều bình đẳng... Nhưng khi liên quan đến vấn đề sinh tử, quyền lực, địa vị, của cải của tôi trở nên thật nực cười.】

【Những thứ này không thể khiến tôi sống lâu hơn... Mà thế giới này cũng không có cách nào để trường sinh bất tử.】

【Điều này khiến tôi rất bối rối.】

【Tiến độ của nhóm nghiên cứu khoa học về kỹ thuật gen của công ty quá chậm, quá chậm! Nếu tôi có thể sống thêm 100 năm nữa, có lẽ có thể bắt kịp chuyến tàu đầu tiên của sự trường sinh bất tử... Nhưng điều này rõ ràng là không thể.】

【Tôi phải nghĩ cách khác.】

⚝ ✽ ⚝

"Tôi tham gia, anh hoan nghênh chứ?"

"Tất nhiên."

Trước cửa phòng đồ chơi.

Lục Minh và Thường Lỗi đã đạt được sự đồng thuận.

Sau lưng Lục Minh, Nhậm Hiệp vừa định nói gì đó, nhưng nghe Lục Minh lại một lần nữa lên tiếng.

"Nói về kế hoạch của các anh đi."

"Còn nữa, anh cũng hiểu rằng, 5000 người mà anh nói, đối với Chung Sản Giả mà nói cũng chỉ là mưa bụi thôi đúng không? Anh càng nên biết rằng, tòa nhà trung tâm đó, không phải cứ đông người là có thể giải quyết được đúng không?"

Thường Lỗi im lặng.

Thấy vậy, Lục Minh lại lên tiếng.

"Vừa rồi tôi đuổi theo Frank, đuổi đến tòa nhà trung tâm."

"Xung quanh tòa nhà có mạng lưới phòng ngự bằng súng máy, mật độ thì, có thể bắn chết 5000 người 5000 lần."

"Chất liệu của tòa nhà rất đặc biệt, thuốc nổ rất khó phá được —— Nếu như các anh không chuẩn bị một chút đồ vật đặc thù, chỉ dựa vào vũ khí trong thành phố trung tâm, các anh không thể giải quyết được tòa nhà đó."

"Sau khi biết được những điều này, các anh còn có kế hoạch B nào không?"

Một lát sau, Thường Lỗi gật đầu.

"Chỉ có một cách duy nhất."

"Mang theo mười tấm ảnh, vào tòa nhà tìm Mã Vân Đằng nhận giải thưởng, nhân cơ hội này chơi chết ông ta, chỉ vậy thôi."

"Đây đúng là một... kế hoạch đơn giản và thô bạo."

Một bên, Nhậm Hiệp lẩm bẩm, khiến Thường Lỗi cũng bật cười.

"Nhưng thật sự hiệu quả... đặc biệt là khi mọi người cùng chung sức."

Nói rồi, Thường Lỗi giơ cao xấp ảnh trên tay.

Một xấp dày cộp.

83 tấm.

Ba ngày trước.

Khi ở trước phòng đồ chơi, sau khi Lục Minh và Thường Lỗi đã định hướng hợp tác, Thường Lỗi lập tức triệu tập 5000 anh em của mình, bắt đầu hành trình thu thập ảnh.

Tất nhiên Lục Minh cũng góp sức.

Mà ngay cả khi Nhậm Hiệp không nói có giúp Thường Lỗi hay không, anh ta cũng tham gia, dẫn theo Yên Quỷ và Linh giúp lấy được một số ảnh.

Thời gian trôi đến tận bây giờ.

"Mười tấm ảnh, một người."

"Thêm vào đó, một số địa điểm cất ảnh khá hiểm hóc, chúng ta khó có thể tìm thấy, nói cách khác, chỉ có tám hoặc nhiều nhất là chín người có thể vào được tòa nhà trung tâm."

"Tôi cần người tinh nhuệ."

"Đây cũng chính là lý do cơ bản tôi cần các anh giúp đỡ."

Cuộc tiếp xúc trong phòng đồ chơi khiến Thường Lỗi hiểu được thực lực của Nhậm Hiệp, Lục Minh và những người khác không phải dạng vừa, đây cũng là lý do cơ bản khiến anh ta muốn kéo người chơi vào nhóm - anh ta cần người tinh nhuệ.

Mà trình độ của những người chơi hàng đầu như Lục Minh này thật sự vượt xa các NPC trong phó bản.

Nhưng đáng tiếc là cho đến tận bây giờ, ngoài Lục Minh có ý định hợp tác, Nhậm Hiệp và những người khác vẫn im lặng.

Lục Minh tiếp lời, không để Nhậm Hiệp phải khó xử nhiều.

"Ảnh chụp thiếu loại."

Hắn chỉ vào ảnh, lên tiếng.

Thường Lỗi cũng gật đầu.