← Quay lại trang sách

Chương 150 Trở về 1

Lục Minh tiêu hóa thông tin về năng lực truyền thừa, năng lực hệ thống và năng lực bình thường.

Nhậm Hiệp lại lên tiếng.

"Ảnh chụp, Thiết bị chuyển hồn, Ngọn đèn Hi Vọng. Chúng ta đều không tìm thấy, không có gì cả."

"Ngoài ra, mặc dù lần này thu hoạch được rất nhiều, nhưng Linh đã nói với tôi rằng kho báu của Mã tiên sinh có dấu hiệu bị người khác thu dọn trước."

"Có thể những đạo cụ có giá trị hơn đã bị lấy đi trước."

"Hẳn là ông ta đã chạy trốn rồi."

Mã Vân Đằng thật sự đã rời khỏi tòa nhà trung tâm từ lâu, còn cụ thể là trở thành người chơi hay trở thành một thành viên trong "nhóm người nghèo" thì không thể tìm ra được.

"Có lẽ đã trở thành người chơi."

Khả năng này rất lớn.

Yên Quỷ lại nói: "Sau khi ra ngoài, tôi sẽ báo cáo với cấp trên về mọi chuyện xảy ra ở đây, bên phía Thế Giới sẽ có biện pháp đối phó."

Sàng lọc, kiểm nghiệm.

Với năng lực của Cục An ninh, việc sàng lọc tất cả những người chơi tham gia phó bản lần này không phải là vấn đề quá lớn.

Còn có thể tìm ra được hay không...

Phải xem Mã tiên sinh đã mang theo những thứ gì, còn có ác chủ bài hay thủ đoạn gì chưa lật.

....

Từ mảnh đất tự do nở rộ ra những bông hoa tội lỗi.

Những ngày tiếp theo, mọi chuyện xảy ra trên thế giới này không khác gì với lời tiên tri của Chapman.

Không còn sự ràng buộc của quy tắc, không còn sự kiềm chế của trật tự, loài người không kiêng nể gì mà phô bày bản năng của loài thú.

Cướp đoạt những ngôi nhà lớn hơn, nhiều vật tư hơn.

Vì mục đích đó, mà thậm chí không ngại giết người, không ngại làm điều ác.

Nhưng cũng giống như Yên Quỷ đã nói.

Nỗi đau chỉ là tạm thời.

Trật tự mới chắc chắn sẽ được tái thiết từ đống đổ nát, như phượng hoàng tái sinh.

Thành phố trung tâm.

Gần tòa nhà trung tâm.

Một nhóm nhỏ từng là Nghĩa dũng quân dân nghèo đã chiếm giữ nơi này, dưới sự lãnh đạo của một người bạn tốt của Thường Lỗi, họ tập hợp những người tị nạn, tích trữ vật tư - đây có thể là nơi duy nhất còn trật tự trong thế giới hỗn loạn này.

Và trong đám đông bận rộn.

Vương Tự Do đang khuân từng thùng từng thùng vật tư tiếp tế, mặc dù đầu tóc và trên người đầy mồ hôi, nhưng cậu ta vẫn cười rất vui vẻ.

"Tôi tên là Vương Tự Do? Còn anh?"

Những người bạn mới, cuộc sống mới và cuộc đời mới.

Còn có tự do và hi vọng.

Xa xa, hình như có một luồng sáng mờ thoáng qua.

Vương Tự Do không khỏi quay đầu nhìn về phía đó.

Liền thấy ở đó, có một hắc động đột nhiên xuất hiện, ánh sáng đen từ hắc động tràn ra, bao phủ lên một bóng người quen thuộc.

Cảnh tượng này lúc đầu khiến Vương Tự Do sửng sốt, ngay sau đó cậu ta liền giơ tay lên, gọi to về phía bóng người: "Anh Lục Minh!"

Bóng người như cảm nhận được nên quay đầu lại.

Thế là bốn mắt nhìn nhau.

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh máy móc.

【Nhiệm vụ chính tuyến: Sống sót mười lăm ngày.】

【Nhiệm vụ đã hoàn thành!】

【Chúc mừng ngài, nhận được 300 điểm kinh nghiệm, 500 điểm du hí tệ.】

Ngay giây tiếp theo, cảm giác truyền tống mượt mà như tơ xuất hiện.

Sau một thoáng choáng váng, Lục Minh đã xuất hiện trên boong tàu bên ngoài của tàu chiến, một tia chớp màu vàng từ xa lao tới, nhào vào người Lục Minh.

Một người một chó ôm nhau, như thể đã lâu không gặp.

Đây là Hi Vọng.

Hi vọng của Lục Minh.

....

"Bùm."

Một người một chó ôm nhau chưa được bao lâu thì có tiếng súng vang lên trên boong tàu.

Lối vào phó bản phía sau đã biến mất, tiểu đội Hiệp Nghĩa dẫn theo đúng 12 người chơi của Cục An ninh tham gia phó bản lần này đứng ở vị trí dễ thấy nhất trên boong tàu.

Khi Nhậm Hiệp bóp cò, rất nhiều quân nhân, người chơi trên tàu chiến rút vũ khí ra, đề phòng sự cố bất ngờ, nhưng Nhậm Hiệp không hề sợ hãi.

Giọng nói trong trẻo vang xa: "Tôi là Nhậm Hiệp của Cục An ninh, lần vào phó bản này có chút ngoài ý muốn, hiện tại, hãy để mắt đến mọi người chơi đi ra từ phó bản và chờ lệnh cấp trên!"

Nói xong, Nhậm Hiệp ném khẩu súng đi.

Cục An ninh quả thực rất có uy tín.

Nhậm Hiệp vừa dứt lời, mọi người đều im lặng, mặc dù bầu không khí vẫn căng thẳng, nhưng ít nhất, Nhậm Hiệp đã làm xong việc mình cần làm.

Cho đến khi tiếng điện thoại từ khắp nơi truyền đến.

Rất nhanh, tất cả những người chơi tiến vào phó bản Chung Sản Giả lần này và qua cửa thành công đều bị những người mặc đồng phục của Cục An ninh đưa khỏi boong tàu, đi vào khoang bên dưới.

Cao Nghĩa Thịnh cũng đi tới, chào đón Lục Minh và hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghĩ một lúc, Lục Minh trả lời: "Có thể Boss của phó bản đã chạy ra khỏi phó bản."

Cao Nghĩa Thịnh không khỏi sửng sốt: "Còn có việc này nữa hả!?"

Lục Minh gật đầu: "Khả năng rất cao."

"Ồ~~"

Cao Nghĩa Thịnh huýt sáo, cho đến khi điện thoại di động reo lên, Cao Nghĩa Thịnh nghe điện thoại, chưa nói được hai câu đã quay lại bên cạnh Lục Minh.

"Thế Giới muốn nói chuyện với cậu, chủ yếu là muốn tìm hiểu tình hình xảy ra trong phó bản."

Lục Minh gật đầu.

⚝ ✽ ⚝

"Tình hình đại khái là như vậy."

Ba người trong tiểu đội Hiệp Nghĩa đang ngồi cùng Lục Minh trong một khoang nào đó, trên màn hình trước mặt hiện lên khuôn mặt trầm tư của Thế Giới.

Cho đến khi bốn người anh một câu tôi một câu, kể lại toàn bộ mọi chuyện đã gặp phải trong phó bản một cách rõ ràng, sắc mặt của Thế Giới vẫn không thay đổi.

Anh ta chỉ gật đầu: "Tình hình đại khái tôi đã biết, những việc còn lại cứ để tôi xử lý."

"Còn Lục Minh, tôi hi vọng anh có thể ưu tiên giao dịch với Cục An ninh những chiến lợi phẩm đang có trong tay, giá cả sẽ khiến anh hài lòng."

"Được."

Sau khi Lục Minh gật đầu, cuộc gọi kết thúc, Nhậm Hiệp cười hì hì đi đến bên cạnh Lục Minh, nhỏ giọng nói.